“Cô!Thôi, đừng nói nữa!”Toàn là cô nói, gì thì cũng phải để cho anh nói chứ.”Chị cô có thể ở đây làm thử, nhưng nếu như gây phiền toái gì…”Anh mới nói có một nửa, người nào đó đã vui vẻ mở cửa chạy ra.
“Chị, chúc mừng chị trở thành nhân viên mới ở đây”.
Nghe Uông Tử Thiên vui vẻ nói to, Tương Lập Hàn trên mặt đã nổi gân xanh.Không cho người ta nói, cũng không thèm để nói xong, cô nhóc kia, có ngày anh sẽ bị cô làm cho ૮ɦếƭ cực kì khó xem.
Bởi vì Uông Tử Nhân đột nhiên trở thành nhân viên mới, cũng không biết cô có thể làm gì, nên phân cho cô làm gì, giống như Uông Tử Thiên đều là cô tự tìm việc mà làm cả.
Nhưng mà Uông Tử Nhân pha cà phê thì còn ngon gấp trăm lần bên ngoài, lập tức được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, dù sao công việc ở đây nhiều như thế, nhu cầu cà phê lớn, cà phê ngon mới có thể làm cho người ta phấn chấn.
Hơn nữa Uông Tử Nhân trước học đại học kế toán, tuy không có kinh nghiệm làm việc nhưng kiến thức chuyên ngành cũng có, với cô kế toán công ty đang bị thương ở tay trái mà nói, đúng là quá tốt, nhiều tư liệu đưa vào máy tính đều nhờ cô đánh giúp.
Ngày đầu tiên làm việc Uông Tử Thiên cho chị mình 90 điểm, chị cô đúng là quá tuyệt vời mà!So với cô vừa học vừa làm, chị cô học tốt, lại có kiến thức trong phương diện kế toán nữa.
Em đánh giá cao như thế, Uông Tử Nhân chỉ cười.Nếu muốn cho điểm, cho nghĩ mình chỉ được 60, bởi vì cô lo lắng nhiều quá, nhưng mọi người trong công ty lại đối xử với cô rất tốt, công việc cũng không khủng bố như cô nghĩ, cô phải cố gắng hơn.
Tan tầm, cô cùng em gái đi thuê nhà trọ, bên trong cái gì cần đều có, cô có thể chuyển vào ngay, ngoại trừ đồ dùng cá nhân và quần áo, cô không cần mua thêm gì, dù là phòng ở hay công việc, cô đều thuận lợi như được ông trời giúp đỡ, cuộc sống mới bắt đầu này cũng tốt quá đi.
Tối hơn mười một giờ, Lục Duy Đình từ phòng sách vào phòng, trên giường trống trơn, tức giận viết rõ trên khuôn mặt.
Một tuần, đã một tuần rồi, đêm nay anh cũng phải ngủ một mình nữa sao?
Rốt cuộc cái cô em vợ yêu quái kia làm cái chuyện gì?Sao vợ mình phải ở bên cạnh chứ, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, chỉ gọi điện thoại nói không về nhà, sau đó còn nhờ quản lí khu nhà tìm giúp người giúp việc, bởi vậy sẽ có người đến quét dọn nhà cửa.
Không hiểu phiền muộn vì chuyện gì, khiến cho anh càng không thể làm việc, đành quay về phòng ngủ.Có đôi khi, lúc anh làm xong việc trở lại phòng, nếu cô còn chưa ngủ, sẽ bắt gặp nụ cười ngọt ngào chào anh, nếu cô đang ngủ, bộ dạng ngơ ngác cũng khiến anh cảm thấy thực đáng yêu, anh có thói quen, cũng thích ôm cô đi vào giấc ngủ, bởi vì mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Lục Duy Đình nghiêng mình, gối đầu còn mang hương thơm của vợ, thanh nhẹ, không đậm mùi khiến người ta thoải mái, làm cho anh luôn không nhịn được mà muốn cô.
Nhớ tới lúc hai người trên giường, tuy đã kết hôn nhiều năm, nhưng vợ khi nào cũng thẹn thùng, nhìn vẻ bất động đỏ mặt đó, Dụς ∀ọηg của anh lại không khống chế được….Tóm lại, ở phương diện trên giường này, anh và vợ phối hợp rất tuyệt.
Nhưng lần trước sau khi tiệc rượu trở về, không ngờ rằng người luôn ngoan ngoãn thuận theo anh, chưa bao giờ từ chối âи áι, đêm đó đột nhiên lại nói rằng không muốn, anh kinh ngạc, hóa ra vẻ kháng cực của cô cũng thú vị như thế, như gọi lên Dụς ∀ọηg chinh phục của anh, cô càng thẹn thùng nói không cần, anh càng muốn ôm cô, bàn tay to sờ soạt, cắn ʍúŧ lên gáy cô, anh biết từng chỗ mẫn cảm trên người cô, cuối cùng cô cũng không chống cự nữa, phục tùng anh, ôm anh.
Lần đó anh càng không ngừng tiến sâu vào cơ thể cô, kích tình cuồng dã, vài lần đạt cao trào.
Lục Duy Đình ngồi bật dậy, phiền chán cũng quá đủ rồi, giờ lại ngửi thấy mùi hương của vợ trên giường, người anh càng căng thẳng.
“Đáng ૮ɦếƭ!”
Đừng nói là ngủ, toàn thân anh như lửa, buộc lòng phải vào phòng tắm mà tắm nước lạnh.
Mặc kệ cô em vợ xảy ra chuyện gì, ngày mai, mai anh phải mang vợ về nhà.
Hôm sau, Lục Duy Đình vốn định gọi điện cho vợ, không ngờ cô lại gọi trước, hẹn anh tối cùng nhau ăn cơm, cô đã đặt ở nhà hàng rồi
Anh đồng y, nhưng dập máy xong lại thấy buồn bực.Tử Nhân luôn không thích ăn ở ngoài, vì sao giờ lại hẹn anh ra nhà hàng ăn?Phàm là chuyện ăn uống của anh ở nhà, tất cả đều là tự tay cô làm mà.
Chẳng lẽ cô định nói chuyện với anh, chuyện em gái cô sao?
Mặc kệ, dù sao tối cũng gặp, anh phải kéo cô về nhà lập tức.
“Ông xã à, chúng ta ly hôn đi”
Lục Duy Đình kinh ngạc.Mấy ngày không thấy, còn tưởng vợ cùng mình ăn cơm là để nói chuyện em gái, kết quả, là muốn nói chuyện ly hôn?
“Tử Nhân, em vừa mới nói gì?”Là anh nghe nhầm sao?
Uông Tử Nhân âm thẩm hít thở sâu, sau đó nói lại lần nữa, “Em nói chúng ta ly hôn đi”.
“Nói lại lần nữa xem”
“Chúng ta ly hôn đi”.Nói liên tục ba lần, Lục Duy Đình xác định mình không hề nghe nhầm, anh vừa khi*p sợ vừa kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt vợ xinh đẹp, giống như ngày cô mới về nhà, không biết có phải nhiều ngày không gặp hay không, anh nhận ra cô thay đổi, khuôn mặt vẫn như cũ nhưng vẻ mặt lại hình như thay đổi, tinh thần có vẻ phấn chấn nhiều lắm, trái lại với anh, cảm xúc cực kì thấp.
Nhưng rốt cục xảy ra chuyện gì?Vì sao vợ đột nhiên muốn cùng anh ly hôn?
“Em muốn ly hôn?”
“Vâng”.Uông Tử Nhân hơi cúi mặt, sau đó gật đầu.
Bàn ăn im lặng không tiếng động, cô lo lắng không thôi, càng không dám đối mặt với đôi mắt đen của chồng, đánh tiếp tục cúi đầu, hồi lâu, anh mới mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
“Em tại sao lại muốn ly hôn?”Vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói Lục Duy Đình ghì chặt.
“Nguyên nhân?”Uông Tử Nhân kinh ngạc, không ngờ ông xã lại hỏi cô nguyên nhân ly hôn.Cô nghĩ khi cô đưa ra đề nghị đó, anh sẽ lập tức đáp ứng với cô kìa, dù sao anh cũng luôn muốn cùng mình chia tay.
Ở công ty thiết kế Lập Hàn làm việc một tuần, cô từ làm mấy việc phụ được nâng lên thành trợ lí kế toán, đồng nghiệp ở đó cũng trở nên thân thiện, như em gái Tử Thiên nói, họ tốt lắm, biết cô chia tay với chồng, nhưng cũng không hỏi lí do, điều đó khiến cô thật thoải mái.
Hóa ra cô cũng có thể làm việc, có thể sống độc lập, tuy tối về nhà một mình, cô luôn nhớ chồng, nghĩ đến anh giờ đang làm gì, nhớ cái ôm của anh, dù sao ở chung năm năm, thế giới của cô chỉ có anh, nhớ anh cũng là đương nhiên.
Nhưng cô phát hiện cuộc sống một mình cũng không đáng sợ như cô tưởng, ngược lại, quen biết nhiều người, rồi làm trợ lí kế toán khiến cô rất vui vẻ, giờ với cô, cô tin tưởng mình sẽ không phải lo khi xa chồng nữa, bởi vì cô đã có một công việc tốt rồi.
Mấy hôm trước nói chuyện với em gái, Tử Thiên cho rằng nếu cô đã quyết sống một mình thì nên sớm chia tay đi, ly hôn với Duy Đình, như thế cô mới chân chính dứt ra, bắt đầu lại.
Cô nhớ cô không trả lời em ngay lập tức, nên nói sao nhỉ?Cô còn yêu anh, lòng luôn nhớ về anh, nhưng cô biết rõ, anh không hề yêu cô.
Mấy tối gần đây, cô vừa nhớ anh vừa nghĩ, mấy năm nay anh có hạnh phúc không?
Nói thật ra, tuy cuối cùng Duy Đình cũng sẽ ở cùng với bạn gái cũ, cô sẽ rất đau lòng, nhưng cô cũng vui mừng vì có thể ở chung với anh năm năm, năm năm này thực sự thoải mái, tuy cô không biết anh có hạnh phúc hay không, nhưng bây giờ cô đã biết, hạnh phúc của anh không ở nơi đây, bởi vậy cô mới quyết định ly hôn, để cho anh có cuộc sống như mình muốn, mà cô cũng bắt đầu lại từ đầu.
Mấy hôm trước cô từng về nhà lấy quần áo, cô biết Duy Đình sẽ không về sớm như thế, nhưng cô cũng không có gì mà mang đi, chờ họ chính thức ly hôn, khi đó mới có thể chuyển đồ của cô đi.
Hôm nay cố ý hẹn anh ra ngoài, không ở nhà nói chuyện, là vì sơ mình về lại căn nhà đó, sẽ không muốn rời đi, thậm chí sẽ thay đổi ý định.
Nếu thay đổi như thế, như Tử Thiên nói, cô không dứt được , mà Duy Đình cũng không thể quang minh chính đại gặp Lăng Dao, chờ ly hôn xong, họ sẽ không phải phức tạp như vậy nữa.
Cô không phải muốn mang anh tặng cho ai, so với bất kì ai khác cô còn thương anh hơn, cho nên cô mong anh hạnh phúc, cô sẽ chúc phúc cho họ, cho dù cô phải rất lâu nữa mới có thể quên, hoặc cả đời cũng không quên được, nhưng cô vẫn sẽ chúc phúc.
Vợ chần chừ không trả lời anh, khiến cho Lục Duy Đình càng thêm phiền não.
“uông Tử Nhân, em sao không trả lời anh, em vì nguyên nhân gì mà ly hôn?”
Nội tâm Uông Tử Nhân giãy dụa.Muốn nói cho anh, cô đã biết anh và Lăng Dao cùng đi Nhật Bản sao?Cô cũng thấy hai người thân mật nói gặp lại ở sân bay sao?
Anh không cần hỏi, cứ thế đồng ý không phải là tốt hay sao chứ?
Uông Tử Nhân sao lại không nói gì?Anh muốn biết nguyên nhân.”Anh phải biết xảy ra chuyện gì chứ, vì sao vợ lại đột nhiên đòi ly hôn, họ không phải vẫn ở chung rất tốt sao?
Giờ xem ra cô ở cùng em gái mấy ngàu, không phải vì Tử Thiên xảy ra chuyện, mà là vì cô, đúng thế, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“uông Tử Nhân”.
“Được em nói”.Không chịu nổi khí thế bức người của Lục Duy Đình, cô hốt hoảng, dù sao cô cũng định rời đi rồi mà?Nhìn anh, mắt cô đầy đau khổ, “Em biết, anh không thương em”.
“Cái gì? “
“Em vẫn biết anh không yêu em”.Cô vẫn biết, chỉ là không nói mà thôi.”Cho nên em quyết định buông tha cho anh, để anh đi tìm người cho anh hạnh phúc”.