Nhà hàng Pháp, ChezVous.
Sau khi đóng cửa phòng nghỉ ngơi cho nhân viên, sinh viên làm bán công Thẩm Uất Lam cởi tạp dề xuống, đổ đống tiền lẻ trong túi ra, đếm một cách cẩn thận.
Năm, mười, hai mươi lăm, sáu mươi… chín mươi chẳn. Mua hai hộp băng vệ sinh xong, tiền còn lại có thể đủ cho cô mua được một bữa cơm Tàu.
Ôi! Thẩm Uất Lam thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng. Tốt quá rồi! Cám ơn trời đất!
“Hôm nay còn dư lại súp nấm và canh cà rốt, có ai muốn đem về không? Không ai muốn thì tôi bới đem về đó!” Cách đó không xa, tiếng hét của đầu bếp truyền đến.
“Tôi! Tôi muốn!” Thẩm Uất Lam ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt đầu bếp. Khuôn mặt có vẻ hơi ủ rũ trước đó sáng rực lên.
Nước canh dùng mỗi ngày ở ChezVous đều do bếp phó trực ban mỗi sáng sớm tới nấu. Nếu không dùng hết nước canh cùng ngày thì sẽ bị đổ hết, tuyệt đối không để lại qua đêm. Nghèo đến nổi sắp bị quỷ bắt đi như cô thì làm sao có thể bỏ qua dễ dàng đồ ăn ngon như vậy?
“Tại sao mỗi lần đều là cô vậy hả?” Đầu bếp vừa nhìn thấy Thẩm Uất Lam thì không khỏi bật cười.
Nơi này tỉ lệ thay đổi công việc của nhân viên chính thức và sinh viên làm bán phần rất nhỏ, cũng giống như nước canh đậm đà này vậy, người bình thường uống không tới ba tháng là ngán tới tận cổ họng. Chỉ có Thẩm Uất Lam này làm ở ChezVous nửa năm rồi mà mỗi lần có canh thừa là không thể thiếu phần của cô.
“Sư phụ nấu đồ ăn là ngon nhất!” Thẩm Uất Lam nhìn đầu bếp làm nũng một cách ngọt ngào.
“Coi như cô biết thức thời.” Đầu bếp bị miệng lưỡi ngọt ngào của Thẩm Uất Lam khen ngợi, mở cờ trong bụng, giúp cô để nước canh còn dư lại vào trong túi, thắt miệng túi lại cột chắc.
“Cám ơn sư phụ!” Thẩm Uất Lam nhận nước canh, cười hì hì cảm ơn đầu bếp. Cô vào phòng nghỉ cho nhân viên một lát rồi trở ra với túi xách trên tay, cúi đầu chào tạm biệt nhân viên của nhà hàng, từng người một!
“Tôi đi trước đây! Cám ơn mọi người chiếu cô hôm nay. Tạm biệt sư phó, tạm biệt quản lý Trần, tạm biệt chị Gia Lỵ!” Thẩm Uất Lam giống như một cơn gió, đẩy nhẹ cửa chính của ChezVous ra ngoài.
“Gặp ai cũng chào rất cung kính, vậy mà không chịu chào hỏi ông chút tiếng nào!” Nữ quản đốc tên Gia Lỵ tức giận, đi về hướng ông chủ Vu Bồi Vũ ở quầy bar.
Vu Bồi Vũ là ông chủ của ChezVous, Thẩm Uất Lam là sinh viên làm bán công cô dẫn vào làm việc. Chung quy, cô cảm thấy Thẩm Uất Lam làm như vậy thật không đúng. Tính ra thì cô cũng phải chịu vài phần trách nhiệm.
“Cô ấy rất lễ phép. Mới tới à? Sinh viên làm việc bán công?” Vu Bồi Vũ dõi theo bóng dáng đã biến mất, hỏi Liên Gia Lỵ ở bên cạnh.
Anh thích người trẻ tuổi có lễ phép. Đã nhiều năm rồi anh không thấy nhân viên nào trước khi tan sở mà còn cúi người chào tạm biệt đàn anh đàn chị của mình… Chỉ là, anh biết rõ từng nhân viên ở mỗi chi nhánh ChezVous, nhưng làm thế nào lại chưa từng gặp qua cô gái có tinh thần mạnh mẽ và đầy khí lực như vậy?
Gương mặt của cô sinh viên làm bán công này thật có ấn tượng, không dễ quên nha!
Mái tóc như mây xõa tung, có vài sợi lòa xòa trên gò má của cô, nụ cười tươi tắn, không điệu bộ, xinh đẹp tỏa sáng, kết hợp hài hòa. Tóm lại, gương mặt của cô rất thích hợp với nghề phục vụ này.
Anh luôn tự hào có trí nhớ hơn người. Nếu lúc trước anh đã từng thấy qua cô, tuyệt đối sẽ có ấn tượng sâu sắc.
“Cũng không phải người mới gì. Thẩm Uất Lam là sinh viên làm bán công ở đây cũng hơn nửa năm rồi. Lúc mới bắt đầu, cô ấy chỉ lợi dụng những ngày nghỉ để tới làm thôi. Chỉ là ba tháng gần đây, không biết cô ấy thiếu tiền như thế nào, giữa năm thứ tư rảnh rang ra sao mà hỏi tôi có thể làm thêm hay không, để cô ấy sắp xếp giờ học lại. Thậm chí cô ấy còn đồng ý luôn cả chuyện đóng cửa nhà hàng ban đêm, có cơ hội kiếm tiền liền không bỏ qua, rất siêng năng.” Liên Gia Lỵ trả lời.
Thường ngày đóng cửa ban đêm? Vu Bồi Vũ khẽ nhíu mày.
ChezVous mở cửa đến mười hai giờ rưỡi, cho dù thành thạo công việc như thế nào thì cũng không thể thu dọn xong mọi thứ trước một giờ rưỡi. Cho nên rất có ít sinh viên nguyện ý đóng cửa ban đêm.
Vậy thì khó trách anh chưa từng thấy qua sinh viên làm việc bán công Thẩm Uất Lam này. Thường ngày sắp đến giờ đóng cửa, anh mới có thể đến tuần tra nhà hàng ChezVous. Nhưng gần ba tháng nay, anh lại ở nước ngoài, cùng lúc Thẩm Uất Lam bắt đầu nhận thêm công việc đóng cửa ban đêm.
“Xem ra cô ấy rất nhanh nhẹn.” Có thể phép, tay chân nhanh nhẹn, nhưng lại không để ý đến ông chủ ở đằng sau quầy bar. Nhưng chuyện này không quan trọng, huống chi lâu nay anh không thích bày ra dáng vẻ ông chủ.
Hơn nữa, có lẽ là vừa rồi, anh xoay người lại, khom xuống lấy gì đó ở đằng sau quầy rượu, nên bị quầy rượu che hết toàn bộ thân thể, vì vậy Thẩm Uất Lam mới không nhìn thấy anh.
“Đúng đó! Thật không hỗ là ông chủ, nhìn người rất chính xác.” Liên Gia Lỵ vỗ vỗ vai của Bồi Vũ một cách thân thiện theo kiểu nhân viên đối với ông chủ của mình. “Lương giờ của Thẩm Uất Lam bây giờ là 150, tay chân nhanh nhẹn, làm việc nghiêm túc, khách hàng cũng rất yêu thích cô ấy.”
Mức lương của sinh viên làm việc bán công ở ChezVous được điều chỉnh theo năng lực. Mức lương mới vào nhà hàng làm của mọi người là 95 đồng, sau đó sẽ được điều chỉnh không giới hạn thời gian. Nói tóm lại, có năng lực thì sẽ được tăng lương.
Mới hơn nửa năm, lương giờ của cô đã được tăng từ 95 đồng đến 150 đồng? Quả thật rất có động lượng.
“Rất giống bộ dạng của em năm đó.” Vu Bồi Vũ quay lại nhìn Liên Gia Lỵ cười cười.
Liên Gia Lỵ phất phất tay, đột nhiên nghiêm mặt lại, nhìn Vu Bồi Vũ bằng nữa con mắt.
“Không cần nhắc lại chuyện xưa! Nếu không thì em sẽ đau lòng ૮ɦếƭ đi được mỗi lần nhớ tới tình yêu cũ. Em phải về đây, tạm biệt, Ông Chủ!” Cô cầm lấy túi xách trên quầy bar, giậm giày cao gót rời đi một cách kiêu ngạo.
Hai chữ ‘Ông Chủ’ cuối cùng được nhấn mạnh một cách nặng nề khiến Vu Bồi Vũ không khỏi không bật cười.
Liên Gia Lỵ chính là nhân viên có nhiều kinh nghiệm của anh trong giai đoạn mới lập nghiệp. Anh đã từng cho rằng bọn họ có thể phát triển một đoạn tình cảm ổn định lâu dài. Liên Gia Lỵ cũng nghĩ giống vậy. Cuối cùng, không tới ba tháng thì bọn họ chia tay, chứng minh bọn họ dường như chỉ thích hợp làm bạn đồng nghiệp.
Hiện tại, Liên Gia Lỵ muốn kết hôn với bạn trai đã qua lại ổn định vào tháng sau. Trong lòng anh luôn chúc phúc cho cô, đối mặt thì lại thỉnh thoảng trêu chọc. Anh chỉ cảm thấy có vài phần bất đắc dĩ, lại có phần buồn cười, ngoài ra không còn cảm xúc nào hết.
“Được, tan việc thôi! Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút! Ngày mai phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều!” Vu Bồi Vũ vỗ tay một cái, hướng về phía nhân viên và đầu bếp vẫn còn ở lại nói.
ChezVous là tất cả sinh mạng của anh.
Năm nay anh ba mươi tuổi, cũng từng là một đầu bếp con học làm bếp. Về sau, nguyện vọng của anh là cùng một số bạn tốt đầu bếp cùng nhau lập nghiệp. Một mình trong một hẻm nhỏ bình yên nào đó ở Đài Bắc, anh mở ra ChezVous đầu tiên, và đó cũng chính là ChezVous bây giờ.
Sáu tháng đầu sau khi khai trương, nhà hàng vẫn ở trong tình trạng bù tiền, nhưng anh không đuổi việc bất cứ nhân viên hay đầu bếp nào cả.
Đầu bếp của anh và các nhân viên cố gắng nghiên cứu phát triển thực đơn mới, cố gắng phổ biến tiếng tăm trên mạng. Ngay cả khi anh không đủ tiền trả tiền lương cũng không bỏ anh mà đi.
Cuối cùng, với bảy món ăn kiểu Pháp với giá tiền 500 đồng làm tiêu chuẩn, ChezVous đã gây chấn động, danh hiệu bắt đầu vang dội. Với sự phấn đấu và đồng lòng của anh và đám nhân viên, hiện nay ChezVous đã có năm chi nhánh ở Đài Bắc. Doanh nghiệp của mỗi một tiệm đã tăng từ chín mươi mấy vạn đến hơn năm trăm vạn.
Vu Bồi Vũ luôn cho rằng mình không phải thuộc loại giàu nứt vách, sinh ra trong giới quý tộc có thìa vàng ngậm trong miệng. Anh dựa vào cố gắng của bản thân, dựa vào đám nhân viên kỳ cựu trung thành mới có thành công trở thành một nhà tư bản công nghiệp.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không bao giờ quên đi nguồn gốc này.
Anh đối xử với nhân viên như người trong nhà. Phúc lợi cần cho, ngày nghỉ cần có đều cung cấp không ít. Ngay cả đầu bếp dưới trướng của anh vì một nhân tố nào đó không thể kháng cự được, nảy sinh ý nghĩ muốn tự mình khai nghiệp, anh cũng luôn luôn ra sức ủng hộ.
ChezVous là tài sản quan trọng nhất đối với anh, trong đó chứa đựng sự phấn đấu của anh và mọi người.
Vu Bồi Vũ đưa mắt nhìn các đầu bếp của anh rời đi, tắt đi ánh đèn chiêu bài ấm áp của ChezVous trong con hẽm nhỏ yên tĩnh, kéo cửa sắt xuống, che khuất một ngày bận rộn ồn ào trong bóng đêm của thành phố Đài Bắc phồn hoa.
*****
Cơm hộp (bento), cơm nắm Nhật Bản, canh nhà hàng… Rất phong phú! Cơm tối hôm nay và cơm sáng ngày mai, cơm trưa ngày mai đều đã giải quyết xong.
Thẩm Uất Lam xách theo món ăn đã quá hạn mà người bạn tốt làm trong cửa hàng tiện lợi cho cô, trong túi xách còn có thêm hai bao giấy vệ sinh mà cô phải để dành rất vất vả mới có thể mua được, vừa suy nghĩ vừa chuẩn bị đẩy cửa chính của cửa hàng tiện lợi ra ngoài.
Tên của cô là xanh thẳm, nhưng bầu trời của cô đã biến thành đen kịt từ nửa năm trước, khi cha mẹ của cô đột ngột qua đời.
Bởi vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cha mẹ của cô đã qua đời. Mới vừa tròn hai mươi hai tuổi, không nơi nương tựa, chưa từng phải ra ngoài làm việc, lại không có một đồng thừa kế, vì thế cô phải gánh hết nợ nần của cha mẹ để lại,
Kinh tế của cô khó khắn, may mắn còn có bác Hai nguyện ý thu dưỡng cô.
Vốn tưởng rằng mình đã có được chỗ dung thân, không ngờ anh họ ở cùng nhà với bác Hai lại khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên dù không còn tiền dư, nhưng cô phải rời khỏi nhà của bác Hai, tạm thời tìm một căn nhà trọ nhỏ để thuê ở.
Vì vậy, cô đành phải làm thêm gấp đôi để trả thêm tiền chi tiêu mướn phòng, điện nước.
Thật đáng ghét! Mặc kệ tiết kiệm như thế nào, mỗi tháng cũng phải bỏ ra một khoảng chi tiêu cho băng vệ sinh! Băng vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi thật đắt, lần sau cô nhất định phải tới tiệm nhỏ ở bên đường mà lần trước cô đã mua.
Leng keng! Cửa chính của cửa hàng tiện lợi tự động khép lại, Thẩm Uất Lam không hề phòng bị, đi về phía trước, hoàn toàn không hay biết có một bóng đen đang lén lút đi theo sau lưng cô.
“Lam Lam!” Vừa mới quẹo vào một hẻm nhỏ không có người, một giọng nói đàn ông dâm đãng mà Thẩm Uất Lam sẽ không bao giờ quên được vang lên sau lưng cô.
Thẩm Uất Lam kinh ngạc ngoái đầu lại, đối diện với ánh mắt lúc nào cũng có vẻ bẩn thỉu của người đàn ông, theo bản năng, cô lùi lại phía sau hai bước.
“… Anh họ?” Có trời mới biết cô phải cố gắng như thế nào mới thốt ra được hai chữ này. Thật là oan gia ngõ hẹp, tại sao cô phải gặp lại thủ phạm khiến cô rời bỏ nhà của bác Hai ở chỗ này?
“Thật là trùng hợp, Lam Lam, đã lâu không gặp rồi!” Anh họ của cô, Thẩm Trọng Kiệt, đang đi tới gần cô, cười một cách bỉ ổi.
Thẩm Uất Lam cảm thấy hơi thở tắc nghẽn trong Ⱡồ₦g иgự¢, khẩn trương đến mức thở không ra.
“Lam Lam, không phải em muốn chuyển nhà sao? Anh chờ em tới nhà lấy sổ hộ khẩu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy em tới? Mẹ anh nhớ em lắm! Chúng tôi đều nhớ em…” Anh ta ôm cây đợi thỏ đã lâu, hôm nay có thể vô tình gặp được Thẩm Uất Lam ở trên đường, thật là may mắn quá!
“Tôi… gần đây tôi rất bận rộn.” Cũng bởi vì biết Thẩm Trọng Kiệt ở nhà, cô mới không muốn về nhà lấy.
Trong khoảng thời gian ở nhà bác Hai, ánh mắt Thẩm Trọng Kiệt nhìn cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Lúc ban đầu, cô không để ý lắm về chuyện những bộ đồ lót không cánh mà bay. Càng về sau, cô lại càng cảm thấy kỳ quái, giống như trong lúc tắm rửa, cô sẽ nghe những tiếng động kỳ lại ở ngoài cửa, khiến cô có cảm giác như có người đang rình rập ở bên ngoài…
Rồi cuối cùng, nguyên nhân ghê tởm nhất khiến cô quyết định dứt khoát dọn ra ở riêng, chính là hôm đó cô tan việc về nhà, phát hiện trên giường của mình có dấu vết có người nằm qua, trong chăn còn có bộ đồ lót đã bị mất trước đó vài ngày, phía trên còn có một đống chất lỏng đậm đặc không rõ ràng…
Cô kinh sợ, hơn nữa lại còn cảm thấy ghê tởm muốn ói ra.
Vì sao cô biết đó là Thẩm Trọng Kiệt? Ngoài trừ trên gối của cô có mấy sợi tóc nhuộm màu vàng kim ra, Thẩm Trọng Kiệt thường hay khi dễ cô cha mẹ mất sớm, không thể không ăn nhờ ở đậu, nói những lời dâm đãng đối với cô.
Cô vốn cho rằng Thẩm Trọng Kiệt chỉ thích ba hoa vài câu, cũng lắm thì cũng chỉ ăn đậu hủ của cô bằng lưỡi mà thôi. Cô lại không nghĩ rằng anh ta lại biến thái như vậy… Làm sao cô có thể ở chung dưới một mái nhà với anh ta chứ?
“Bận rộn? Mới vừa vào năm thứ tư thì bận rộn cái gì chứ? Không phải năm tư học nhẹ lắm hay sao?” Thẩm Trọng Kiệt lại tiến gần Thẩm Uất Lam thêm vài bước, cố ý hạ thấp giọng, điệu bộ vô cùng mờ ám: “Không lẽ bận rộn làm những chuyện không thể công khai để trả cho hết khoản nợ mà ông bà già đoản mệnh của em để lại chứ? Lam Lam, dáng vẻ em xinh đẹp, làm viện trợ giao tế, hay là được bao dưỡng đây? Em thích đàn ông làm em từ phía trước, một bên, hay là đằng sau?”
“Anh lại nói hưu nói vượn cái gì đó?” Thẩm Uất Lam gần như muốn giơ tay lên, tát cho anh ta một cái! Cô thật sự chán ghét tên Thẩm Trọng Kiệt này! Cô hi vọng cả đời này đừng bao giờ gặp lại anh ta nữa!
“Giả đò thanh cao, Lam Lam! Anh không phải là đang nói hưu nói vượn. Em rõ ràng nhất mà, cha em ở bên ngoài thiếu người ta bao nhiêu tiền? Ba trăm vạn? Hay là năm trăm vạn? Nếu không lên giường với đàn ông, chỉ nhờ vào cô sinh viên đại học như em làm sao mà trả cho xong đây?” Thẩm Trọng Kiệt lấn đến gần cô, muốn sờ tay cô thì lại bị cô đẩy ra!
Một luồng khí lạnh xuyên thẳng từ đầu đến lòng bàn chân của Thẩm Uất Lam.
Thẩm Trọng Kiệt đi theo cô bao lâu rồi?
Anh ta theo cô từ ChezVous? Anh ta có biết chỗ làm của cô không? Nếu đúng như vậy thì anh ta nhất định sẽ biết nhà trọ của cô ở đâu, có phải không?
Cô biết, nếu chỉ dựa vào sức lực thì cô đánh không lại anh ta. Cô phải vì mình mà tìm cơ hội thoát thân.
Thẩm Uất Lam nhìn Thẩm Trọng Kiệt bằng cặp mặt đẹp trầm tĩnh, rất sợ hãi, nhưng xem ra rất bình tĩnh.
Đây chính là nét mặt quật cường không chịu khuất phục, khiến trong lòng anh ta nhột nhạt khó chịu. Từ ngày cô em họ xinh đẹp như 乃úp bê này vào nhà anh ta ở, mỗi đêm anh ta đều mơ tưởng đến mùi vị trên người của cô.
Thẩm Trọng Kiệt đột nhiên đưa tay ra tóm lấy cô! Trong lúc giằng co, túi xách trên tay Thẩm Uất Lam rơi xuống, đồ đạc rớt đầy xuống đất. Thẩm Uất Lam muốn đẩy anh ta ra, rồi lại muốn nhặt đồ đạc lại, cuối cùng nửa quỳ trên mặt đất một cách hỗn loạn. Thẩm Trọng Kiệt đè sát cô vào tường, đưa tay kéo kéo lọn tóc dài của cô.
Thẩm Trọng Kiệt xiết tóc của cô, ép cô phải ngưỡng mặt lên nhìn anh ta cho kỹ.
“Lam Lam, em thiếu tiền cứ nói với anh. Anh có thể ngủ với em, anh có thể giúp em trả nợ cho cha em. Năm trăm vạn, chỉ cần mỗi ngày, tùy thời, tùy chỗ, em để anh từ phía trước, một bênh…”
Đột nhiên, cánh tay đang lôi kéo mái tóc dài của Thẩm Uất Lam bị một người đàn ông cao lớn tóm lấy! Anh ta bị đau phải buông Thẩm Uất Lam ra.
“Không nên đánh phụ nữ! Đồn công an ở ngay phía trước.” Vu Bồi Vũ nhíu chặt mày lại. Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ nghĩ tới, có người đàn ông nào lại có thể ra tay một cách tàn nhẫn với phụ nữ như vậy, cũng như dùng loại ngôn ngữ khó nghe như thế!
Mới vừa rồi sau khi rời khỏi ChezVous, anh dừng xe ở trạm xăng dầu để đổ xăng. Cùng lúc đó, anh gặp phải Thẩm Uất Lam đi ra từ cửa hàng tiện lợi. Anh nhận ra được khuôn mặt rất có ấn tượng kia của cô.
Anh thay dầu nhớt xong, cầm hóa đơn đi ra từ trạm xăng dầu, lại nhìn thấy một bóng đen lén lút đi theo sau Thẩm Uất Lam.
Bởi vì tính cách nghĩa hiệp trời sinh và trực giác không thể giải thích được, anh lái xe đi theo.
Sau đó anh ngồi trong xe, bởi vì không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, anh do dự một hồi, rồi lại quan sát một lúc, cuối cùng, vẫn cảm thấy cảnh tượng giằng co của Thẩm Uất Lam và người đàn ông kia trong ngỏ hẻm thật sự quá kỳ lạ. Vì vậy, anh quyết đinh xuống xe.
Kết quả, anh vừa tới gần, là vừa đúng lúc bọn họ bắt đầu lôi kéo, rồi nghe được ngôn ngữ ác liệt thô tục của gã đàn ông.
“Chuyện nhà của bố mày, liên quan gì tới mày… Đụ!” Bỗng nhiên có tiếng còi hụ của xe cảnh sát từ nơi xa vọng lại. Gã đàn ông xấu xa nhát gan Thẩm Trọng Kiệt thừa lúc Vu Bồi Vũ hơi bất ngờ, trong nháy mắt, co giò bỏ chạy.
Vu Bồi Vũ định đuổi theo thì tiếng ngã lảo đảo của Thẩm Uất Lam ở phía sau khiến anh không yên lòng, vì vậy anh xoay người lại kiểm tra thương thế của cô.
*****
"Cô không sao chứ?" Vu Bồi Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam hỏi.
Khi ngồi xuống, anh mới phát hiện trên đất có một đống tóc của Thẩm Uất Lam mới vừa bị giựt đứt… Bị kéo đứt một cách тһô Ьạᴏ như vậy, chắc là phải đau lắm?
Vu Bồi Vũ nhíu mày, đau lòng liếc mắt nhìn Thẩm Uất Lam một cái.
“Không sao, tôi chỉ là không đứng vững thôi. Tôi rất khỏe mạnh, tôi không sao, cám ơn anh. Thật cảm ơn, may mắn có anh ở đậy?” Thẩm Uất Lam cười tươi với Vu Bồi Vũ, sau đó cúi đầu tìm kiếm trong mớ đồ bừa bãi tán loạn trên mặt đất.
Nụ cười tươi tắn lại chân thành sáng ngời trên mặt của cô khiến Vu Bồi Vũ cảm thấy có chút đau lòng.
Cô bị tên háo sắc tập kích, đối phương còn ra tay mạnh như vậy, cơ thể mảnh khảnh của cô vẫn còn run rẩy, vậy mà cô vẫn còn cười trả lời anh: “Không có gì, tốt lắm”…
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, anh sẽ vì cuộc gặp gỡ đầu tiên với người con gái này mà cảm thấy đau lòng.
“Cô quen biết người đàn ông này?” Vu Bồi Vũ giúp cô nhặt đồ dưới đất lên, hỏi. Tầm mắt anh chú ý tới ngày hạn định trên hộp cơm vi ba.
Thẩm Uất Lam nhếch mắt nhìn Vu Bồi Vũ, không trả lời. Cô không quen biết Vu Bồi Vũ, cô không biết mình có muốn trả lời vấn đề này hay không.
Vu Bồi Vũ phát hiện sự do dự trong mắt của cô ngay lập tức.
Anh đứng lên, móc tấm danh thi*p từ trong Ϧóþ da ra. Trong lúc Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng thì anh đã viết xuống một dãy số điện thoại, đưa cho cô---
“Đây là số điện thoại của đồn công an. Tốt nhất là cô nhớ kỹ số điện thoại này, lưu lại trong mục quay số nhanh trong điện thoại, khi khẩn cấp có thể bấm liền. Đúng rồi, cô có điện thoại di động chứ?” Anh luôn có thói quen mang sẳn trên người số điện thoại của đồn công an ở gần mỗi chi nhánh, để khi thuận tiện, có người muốn ăn chùa hay gây chuyện thì có thể gọi ngay lập tức.
". . . . . ." Thẩm Uất Lam không trả lời. Cô đã không dùng điện thoại di động lâu rồi. Người đàn ông này quá nhiệt tình, cô thật không biết làm sao trả lời anh…
Vu Bồi Vũ thấy cô không trả lời, liền tự ý cho rằng cô có điện thoại, rồi tự mình nói tiếp.
“Còn nữa, nếu gã đàn ông kia có ý đồ không tốt với cô, cô lại tan sở trể như vậy, ít nhất cũng phải kêu Gia Lỵ đi chung với cô một đoạn đường để được an toàn hơn.”
Gia Lỵ? Thẩm Uất Lam sửng sốt.
“Quản đốc Gia Lỵ?” Làm sao người đàn ông này biết được chỗ làm của cô có một đàn chị tên Gia Lỵ?
“Đúng vậy, Gia Lỵ. Không lẽ trong ChezVous còn có một Gia Lỵ nào khác?” Vu Bồi Vũ nhìn cô nghi ngờ không hiểu.
Trong mắt Thẩm Uất Lam lộ ra vẻ kinh ngạc, lại càng không khỏi hiện lên mấy phần đề phòng, hơi lui về phía sau hai bước.
“Làm sao anh biết tôi làm ở ChezVous?” Không lẽ anh ta lại là một tên thích theo dõi hay dâm đãng khác? Tối nay cô đã bị dọa nhiều rồi!
Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt thận trọng đề phòng của cô, cuối cùng cũng chợt hiểu ra cô xem anh là loại người gì rồi.
Anh khẽ thở dài, trên môi hiện lên ý cười, lời ít ý nhiều giải thích rõ với cô gái nhỏ - -
“Thẩm Uất Lam, vì sao tôi biết cô làm việc ở ChezVous à? Đó là bởi vì tôi là ông chủ của cô.”
Ông chủ? Ông chủ? Người đàn ông gặp chuyện bất bình này lại là ông chủ của cô?
Cho đến khi Vu Bồi Vũ xoay lại mặt chính của cái danh thi*p có số điện thoại của đồn công an ở mặt sau, chỉ ba chữ “Vu Bồi Vũ” to lớn ở phía trên cho Thẩm Uất Lam thấy, hơn nữa, ngay trước mặt cô, còn lập tức bấm số điện thoại di động của Liên Gia Lỵ, muốn Liên Gia Lỵ chính miệng nói cho cô biết, người đàn ông xa lạ trước mặt cô chính là ông chủ của ChezVous, thì Thẩm Uất Lam mới cảm thấy thật lúng túng.
Vu Bồi Vũ dùng lý do anh họ của Thẩm Uất Lam có thể không cam lòng mà vẫn lẫn quẫn quanh đây, kiên trì đưa cô về tới trước cửa nhà. Thẩm Uất Lam xoay người lại nói với anh: “Được rồi, cám ơn anh, ông chủ! Anh đưa tôi tới đây là được rồi.”
Cô gập người 90 độ cúi chào khiến Vu Bồi Vũ vừa bực mình vừa buồn cười. Cô cúi đầu chào như thế này không biết là vì cô ngộ nhận anh là tên dâm đãng, muốn xin lỗi anh, hay là vì anh vô tình cứu cô mà nói lời cám ơn?
“Phải khóa cửa kỹ cửa sổ lại! Không nên trở lại tiệm tiện lợi đó nữa! Phải cận thận một chút, có biết không? Vu Bồi Vũ dặn dò cô. Tuy rằng vừa rồi dọc đường đi về, anh đã ngấm ngầm xác định không có người theo dõi nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Gã đàn ông kia rõ ràng có ác ý với Thẩm Uất Lam, ngay cả anh cũng cảm thấy không ớn lạnh. Thật không hiểu được vì sao Thẩm Uất Lam có thể bình tĩnh như thế?
,
“Dạ biết, cám ơn anh, ông chủ. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, hẹn gặp lại.” Thẩm Uất Lam rút chìa khóa cửa sắt ra, cắm vào ổ khóa. Động tác mở cửa lại chập chạm, không lưu loát.
Vu Bồi Vũ nghi ngờ nhìn về phía ổ khóa, lúc này mới phát hiện tay của Thẩm Uất Lam run rẩy không ngừng.
Cô bé này quả thật cậy mạnh…
Vu Bồi Vũ khẽ thở dài, nhận lấy chìa khóa trong tay của Thẩm Uất Lam, mở cửa sắt ra một cách dễ dàng. Ổ khóa cũ kỹ, dễ bị cậy mở, không an toàn khiến anh nhíu mày lại.
Vốn là chỉ muốn đưa cô đến dưới lầu, tạm thời Vu Bồi Vũ thay đổi chủ ý.
“Cô ở lầu mấy? Tôi đi lên với cô. Cô vào trong nhà thì tôi sẽ đi liền. Tôi chỉ là muốn xác định sự an toàn của cô, sẽ không làm gì cô đâu, có được không?” Anh sợ Thẩm Uất Lam từ chối, cũng sợ Thẩm Uất Lam đề phòng, vì vậy quyết định nói rõ ràng trước.
“Hả? À! Được ạ. Cám ơn ông chủ, tôi ở lầu hai.” May là cô chỉ ở lầu hai. Ông chủ đã nói như vậy rồi, cô có thể từ chối hay sao?
Cô thật sợ Thẩm Trọng Kiệt sẽ quay trở lại. Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, đi chung với ông chủ cao sang quyền quý cũng sẽ khiến người ta khẩn trương.
Tuy rằng cô rất biết ơn Vu Bồi Vũ, nhưng thật ra cô không quen biết anh. Đi chung với anh mà cô không biết phải nên nhìn ngó bên nào, cũng như nên nói cái gì với anh.
Đương nhiên cô cũng phải thừa nhận, một phần cũng là bởi vì Vu Bồi Vũ hết sức trẻ tuổi, lại đẹp trai. Nhưng mà hiện tại, cô thật sự không rảnh suy nghĩ đến vấn đề ông chủ của cô có đẹp trai hay không, chứ đừng nói là thưởng thức.
Trước mắt, cảm giác duy nhất của cô đối với Vu Bồi Vũ là tán thưởng, vì anh chính nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
“Cảm ơn anh, ông chủ. Tôi vào đây, ngủ ngon!” Sau khi Thẩm Uất Lam và Vu Bồi Vũ lên tới lầu hai của nhà trọ, Thẩm Uất Lam đứng trước cửa nhà mình, lần thứ 1001, nói lời cảm ơn với Vu Bồi Vũ.