Người Tình Giấu Mặt - Ngoại Truyện 03

Tác giả: Sơ Thần

Yêu rất nhiều rất nhiều
Thời tiết thành phố F, vài ngày trước còn đậm sương mù, hôm nay lại được trời xanh mây trắng, Ân Tịch có thể nghe thấy vị tươi mát trong không khí.
“Mẹ, mẹ. . . Rất nhiều rất nhiều hoa bách hợp, thật xinh đẹp, giống như một ngọn núi tuyết vậy”, Tiểu Ức lôi kéo tay mẹ, cười vui vẻ.
“Ừ, con cẩn thận, đi chậm một chút!”, Ân Tịch vui vẻ mà lo lắng.
Lại trở lại thành phố F, cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, khi đó cô lựa chọn chạy trốn khỏi người và mọi chuyện, những thứ này lại một lần nãu xuất hiện trước mặt cô, những đau đớn này, cô vừa nghĩ đến vẫn không thể buông được.
“Ân Tịch, đừng suy nghĩ nhiều, không cần phải lo lắng, tất cả hãy để anh suy nghĩ, để anh lo lắng, được chứ?”, Tử Duệ giống như nhìn ra được bất an trong lòng cô.
“Tử Duệ, em rất sợ. . .”
“Có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng sợ! Dù ngày tận thế đến anh cũng muốn em nằm trong vòng tay anh”. Hắn ôm cô vào lòng mình, ngửi thấy mùi hương của cô, nhìn vườn hoa bách hợp kia, nhìn Tiểu Ức ở giữa vườn hoa vẻ mặt tươi cười nở rộ, còn có Ân Tịch trong lòng hắn, hắn cảm thấy cả thế giới này chỉ có hắn là hạnh phúc nhất.
Ngây ngốc mà cười nhưng lại kìm lòng không được mà bộc lộ ra.
Hắn nắm tay cô đi vào biệt thự Thân gia, nói cho cô rằng tất cả những bài trí đều giống hệt như lúc cô chưa đi.
Ân Tịch từng bước từng bước quen thuộc, lấy tay vuốt ve, Tử Duệ muốn đỡ cô, cô chỉ mỉm cười lắc đầu, tất cả những thứ này cô muốn quen thuộc để đi, cô không muốn bản Thân trở thành gánh nặng của Tử Duệ, tự mình có thể giải quyết cô đều muốn bản Thân tự học lấy.
Tử Duệ biết Ân Tịch rất mạnh mẽ, cũng không ngăn cản mà đi bên cạnh cô, nhìn cô đi từng chỗ một, đều cẩn thận như vậy. . . Trong lòng lại ẩn ẩn đau.
“Rầm” một tiếng vang lên, Ân Tịch chịu đựng đau đớn không phát ra tiếng nào, nhưng Thân thể lúc này lại mất đi chỗ dựa, ngã mạnh về phía sau. . .
Tử Duệ từ phía sau đúng lúc vươn tay ra, Thân thể của cô rơi vào vòng tay hắn.
“Để anh xem xem, có bị thương chỗ nào không?”, Tử Duệ quan tâm mà sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là huých nhẹ một cái thôi, không đau”, Ân Tịch vội vàng giải thích.
Hắn hôn lên vết thương trên trán của cô, chỗ đó còn nổi lên một cái u nhỏ nhỏ, nhìn cô cố chấp kiên cường, trong mắt hay trong lòng hắn đều đau.
Ân Tịch yên lặng đón nhận cái hôn của hắn, có hắn như vậy, dù lại càng đau hơn, cô cũng có thể chấp nhận.
Hắn kéo tay cô, cẩn thận ngồi lên sofa, hắn lập tức lấy ra nước khử trùng và bông băng, nhẹ nhàng mà thoa vào miệng vết thương. . .
Khóe mắt Ân Tịch lại một trận chua xót, ngay sau đó cô gắt gao ôm lấy Tử Duệ.
“Làm sao vậy? Có phải rất đau hay không?”.
Thấy cô đột nhiên nhào vào lòng mình, hắn liền thấy vui vẻ lại trìu mến.
Ân Tịch dùng sức lắc đầu, “Tử Duệ, đừng đối với em quá tốt như vậy, được không?”
“Vì sao chứ? Em không vui sao? Hay vẫn là anh làm cho em thấy sợ hãi?”, trái tim Tử Duệ mạnh mẽ trầm xuống, lúc này hắn sợ nhất chính là Ân Tịch vẫn không thể chấp nhận yêu hắn.
“Em cảm thấy em rất hạnh phúc, hạnh phúc quá, em sợ em sẽ giữ nó không được”.
“Đứa ngốc, em không cần phải giữ nó, vì vĩnh viễn nó sẽ không chạy mất, chỉ cần có Thân Tử Duệ ở đây, sẽ có hứa Ân Tịch hạnh phúc ở đây, được không?”, Hắn sủng ái vỗ về khuôn mặt của cô, tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô.
Ân Tịch vươn tay, cũng vỗ về khuôn mặt hắn, cảm nhận hắn tồn tại.
Hắn nhìn vào trong đôi mắt trong suốt của cô, thấy được bóng dáng chính mình, đang đắm chìm trong hạnh phúc. . .
————————————————————–
Biệt thự Thân gia bài trí lại càng đơn giản hơn, tất cả đều vì lo lắng cho đôi mắt của Ân Tịch.
Trở lại thành phố F, trong lòng Ân Tịch vẫn có chút kích động nho nhỏ, Hạ Vũ vẫn thường xuyên đến thăm cô, thậm chí còn mang theo tin vui cô ấy có em bé, Ân Tịch vui vẻ mà chúc phúc cho cô ấy.
Tất cả hạnh phúc này, đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô có chút không chịu nổi.
Mỗi ngày vào bữa cơm chiều, Tử Duệ đều đúng giờ có mặt ở nhà cùng cô và Tiểu Ức ăn cơm. Trên bàn cơm, cô luôn nghe được tiếng cười khanh khách vui vẻ của Tiểu Ức.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Ức luôn ầm ĩ muốn baba cùng con bé chơi này chơi kia, Thân Tử Duệ hoàn toàn trở thành một “người đàn ông bé nhỏ” làm bà ✓ú, cùng con gái chơi trò rượt bắt, cùng con gái chơi trò xếp gỗ. . .
Thế nhưng có một chuyện đặc biệt làm cho hắn đau đầu, chính là con bé giống như kẹo đường dẻo dính chặt và trên giường hai người họ, nếu không cho con bé ngủ cùng, nó liền ủy khuất mà mở to đôi mắt, muốn khóc mà nói, “Có phải baba không thích Tiểu Ức hay không? Có phải Tiểu Ức không thể làm baba vui vẻ hay không?”
Bộ dạng nhỏ bé vừa khóc này, Thân Tử Duệ thất bại lại đau đầu muốn nứt ra, hắn phải bắt con giái bảo bối làm gì được bây giờ?
________________________________
Tiểu Ức kỳ thật rất dũng cảm, nhưng là hiện tại, nó có baba, có thể cùng baba và mẹ ngủ một giường, chính là chuyện thực hạnh phúc, cho nên nó muốn cho phần hạnh phúc này vĩnh viễn cứ như vậy mà kéo dài.
Ân Tịch thản nhiên mỉm cười, cùng con gái nằm ở trên giường, tựa hồ cũng cam chịu .
Thân Tử Duệ lại khó chịu a, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương, nũng nịu nằm ở trên giường, cũng không có thể giữ lấy, thân thể hắn sớm không thể nín được, rồi lại không thể làm cho Tiểu Ức khó chịu.
Hắn nằm ở bên kia của Tiểu Ức, kể truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn cho nó nghe, Tiểu Ức nghe nghe liền ngủ mất, hắn nhẹ giọng gọi hai tiếng "Tiểu Ức" , thấy nó không có đáp lại, nói vậy đã ngủ say.
Hắn lộ ra nụ cười xấu xa, đem Tiểu Ức bế dậy, hướng một gian phòng khác đi đến, sau đó đóng cửa. . . . . .
Cơ hồ là ba chân bốn cẳng mà chạy đến phòng Ân Tịch, chuyện này thật sự không thể trách hắn vội vã, có trời đất chứng kiến, Thân Tử Huệ hắn đã muốn ba năm không có chạm qua đàn bà, thời kì sinh lý của Ân Tịch đã qua, hắn thế nào còn có thể nhịn nữa chứ.
Hắn cơ hồ là mang theo ánh mắt "đói khát" nhìn Ân Tịch, Ân Tịch nghe được tiếng bước chân của hắn, vươn tay muốn vuốt ve mặt hắn, tay cô mới vừa duỗi ra, đã bị hắn túm lấy, hắn xoay người một cái, đem Ân Tịch đặt ở dưới thân, làm cho cô gắt gao dán vào người mình.
"Tiểu Ức tỉnh lại, không thấy chúng ta bên người, hẳn là sẽ sợ hãi đi!" Ân Tịch còn không quên nhắc nhở hắn.
"Anh mặc kệ, hiện tại là thời gian của chúng ta, anh muốn, anh muốn, anh muốn. . . . . ." Hắn giống như một đứa trẻ, tham lam mà ʍúŧ lấy.
Không đợi Ân Tịch nói nữa, hắn dĩ nhiên đã hôn chặt lấy môi cô.
Rất nhanh, Ân Tịch cũng bị hắn kích thích, chủ động mà phối hợp hắn.
Hai người ૮ởเ φµầɳ áo trên người xuống, dùng bản năng nguyên thủy nhất để tiếp xúc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của đối phương hòa vào nhau.
Miệng của hắn cắn nụ hoa phấn hồng của cô, còn thỉnh thoảng ʍúŧ vào , động tác như vậy kích thích mỗi nơi mẫn cảm của Ân Tịch, nhịn không được mà ՐêՈ Րỉ ra tiếng.
Tay hắn thỏa thuê mà khiêu khích thân thể của cô, thẳng đến ngón tay hắn tham tiến vào nơi tư mật của cô, phát hiện cô đã hoàn toàn chuẩn bị tốt lắm, hắn mới dùng sức một cái, tiến vào thân thể của cô, hai người đồng thời phát ra thanh âm thỏa mãn, đặc biệt là Thân Tử Duệ.
Thân thể hắn tựa như cá gặp nước, không bao giờ . . . nữa phải khống chế mà du ngoạn ở bên trong, dùng sức va chạm vào cô, khi thì nhẹ nhàng chậm rãi, khi thì mãnh liệt tà ác, Ân Tịch ở dưới người hắn, phát ra một trận một lại trận thở tiếng gấp, phối hợp với tiếng gầm nhẹ của hắn, trong phòng, một mảnh xuân sắc . . . . . .
Thẳng đến tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt) >o
Chuyện lãng mạn nhất
"Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là nắm tay em cùng nhau đi hết cuộc đời, đến khi nơi nào cũng không thể đi được nữa, em vẫn mãi mãi là viên ngọc trên bàn tay anh. . . . . ."
Một ca khúc đã lất lâu rồi, phiêu đãng ở trong căn phòng ấm áp, Ân Tịch nghe ca khúc này, trong lòng cũng giống như muốn hét lên.
Đêm tối cùng ban ngày, đối với Ân Tịch mà nói, không có gì khác nhau, chuyện cô làm được nhiều nhất, đó là đánh đàn vi-ô-lông, đọc báo cho người khiếm thị, cho dù cô không nhìn thấy, nhưng cô không thể biến mình thành kẻ tàn phế được.
Đèn neon, chiếu rọi cả căn phòng, một ngày rất nhanh liền đã qua.
Tiểu Ức tan học đã trở lại, Tử Duệ tan tầm đã trở về, trong phòng lại tràn ngập tiếng hoan hô nói cười.
Sau khi ăn xong, trong đại sảnh rộng lớn, Tử Duệ mở một khúc nhạc du dương, hắn nhẹ nhàng mà đi đến phía sau Ân Tịch, vòng tay ôm lấy thắt lưng của cô, ở bên tai của cô khẽ cắn, "Cùng anh nhảy một điệu đi."
Thân thể cùng hơi thở của hắn đã muốn dao động, hơi thở của hắn thổi tới tai cô, làm cho tim của cô đập rộn lên, chỉ cần ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người của hắn, lòng cô liền không thể nhịn được mà rung động.
Ở dưới dẫn dắt của hắn, thân thể của cô rất nhanh đã tìm lại được cảm giác.
Cho dù lâu lắm rồi cô không có khiêu vũ, kỹ thuật nhảy của cô lại một chút cũng không thua năm đó, tiết tấu mãnh liệt của cô, càng làm thân thể thêm uyển chuyển, tuy rằng cô nhìn không được, nhưng là thính giác cùng khứu giác lại dị thường mẫn cảm, cô xoay người ba vòng, thế nhưng không chút sai lệch, hơn nữa nằm lại ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Thân Tử Duệ.
"Mẹ, mẹ đẹp quá, mẹ thực cao nha. . . . . ." Tiểu Ức ở một bên nhìn thấy, mắt nhanh chóng mà xoay tròn, nó thật không ngờ, khi mà mẹ không thể nhìn thấy, mẹ vẫn có thể nhảy đẹp như vậy, nó cũng rất muốn có thể nhảy đẹp như mẹ.
Nó kéo kéo cái má nhỏ bé bụ bẫm, nhìn thấy mẹ cùng baba ở đó cứ xoay tròn lại xoay tròn, im lặng nhìn không dám đi quấy rầy, còn tuổi nhỏ nhứng nó đã hiểu được, tiếp theo hẳn là để cho baba cùng mẹ thời gian riêng.
Cuối cùng một cái xoay người mãnh liệt, tay hắn ôm chặt thắt lưng của cô, khuôn mặt mỹ lệ của Ân Tịch chiếu vào trước mắt hắn, lại một lần kìm lòng không đậu mà hôn lên cánh môi của cô, hắn khống chế chính mình không được khai phá ngọt ngào của cô, chỉ là lướt môi qua.
Tay trái của hắn từ phía sau lấy ra một thứ gì đó, "Tay trái vươn ra!"
Ôn nhu cũng không cho phép cự tuyệt, Ân Tịch thực nghe lời mà vươn tay trái, nghịch ngợm cười: "Còn muốn nhảy cái gì? Em đóng vai nam nhé, thế nào?"
Hắn không nói gì, chỉ là đem một chiếc nhẫn tinh xảo Ⱡồ₦g vào ngón áp út của cô, đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng là suy nghĩ ban đầu của hắn . . . . .
Thân thể Ân Tịch có chút cứng ngắc.
"Cảm nhận một chút, thích không?" Hắn ôm lấy thân thể của cô, lại một lần nữa nói, "Cả đời Thân Tử Duệ này thầm nghĩ cũng chỉ sẽ cho một người con gái mang chiếc nhẫn này, người con gái ấy tên là Hứa Ân Tịch."
Tay hắn cầm tay cô, ôn nhu mà chân thành nói, hắn đã chuẩn bị rất nhiều rất nhiều phương thức để cầu hôn, nhưng là hắn biết Ân Tịch thích đơn giản, hắn còn lo lắng đến mắt của Ân Tịch, nhưng là cho dù có phô trương thế nào, lòng của hắn đối với Ân Tịch vẫn là giống nhau cả.
Tay Ân Tịch vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, kia hẳn là một chiếc nhẫn rất tinh xảo, cô có thể vuốt ve đến mặt cỏ bốn lá kia, còn có một viên kim cương nhỏ ở giữa, không quá xa hoa, cũng là thứ mà cô thích.
"Cỏ bốn lá. . . . . ." Ân Tịch nhẹ nhàng mà ghi nhớ.
"Rất đơn giản cũng là thiết kế rất đặc biệt, ở giữa chính là một viên kim cương nhỏ, chồng tương lai của em thực ‘keo kiệt’ nha!" Thanh âm của hắn vẫn như trước mà nỉ non bên tai của cô, lại mang theo chút oán thán hạnh phúc.
"Nhỏ như vậy a? Em đây phải nghĩ lại coi, cứ như vậy mà gả đi, có vẻ rớt giá nha!" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đắn đắn đô đo, làm cho Tử Duệ nhịn không được cắn cắn vài cái mới thỏa mãn.
"Chứng cứ đã bị anh bắt được rồi, hiện tại đổi ý đã không còn kịp nữa, bản quan chính thức tuyên bố, tội danh của Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ đã chính thức thành lập, vĩnh không được giảm án."
Nói xong, hắn đem ngón cái mạnh mẽ mà đặt ở sau gáy cô, "Bản quan đóng dấu, lập tức có hiệu lực."
Còn chưa chờ Ân Tịch lấy lại tinh thần, hắn dĩ nhiên đã hôn lên cánh môi của cô, lúc này đây, hắn cũng không cho phép cô trốn chạy nữa, cả đời này, trên trán của Hứa Ân Tịch đều khắc 5 chữ: vợ yêu của Thân Tử Duệ.
"Thực xấu hổ, xấu hổ quá, xấu hổ, xấu hổ quá. . . . . . Baba hôn mẹ . . . . . . Baba hôn mẹ nha. . . . . ." Tiểu Ức đem năm ngón tay xòa ra, che khuất mặt mình, lại xuyên thấu qua khe hở mà nhìn trộm.
Gặp ba ba và mẹ không để ý tới nó, nó có chút tức giận, chạy qua đó.
"Ba ba. . . . . . Ba ba, Tiểu Ức cũng muốn được thơm, Tiểu Ức muốn hôn môi nữa . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ, thơm Tiểu Ức, Tiểu Ức cũng muốn chơi hôn môi. . . . . ."
"Ô ô. . . . . ." Baba và mẹ giống như không để ý tới nó đâu.
Một tiếng khóc "Oa!" như sấm vang lên, vang vọng ở cả biệt thự Thân gia . .
Con muốn em trai
"Mẹ, bụng của mẹ lại lớn một vòng nga! Hai tay Tiểu Ức đều ôm không được thắt lưng của mẹ đâu!" Tiểu Ức khoa tay múa chân, tò mò quá, bụng mẹ lập tức liền lớn thiệt nhiều, nghe nói nơi đó có tiểu bảo bảo.
"Bởi vì trong bụng mẹ có cái tiểu bảo bảo a, Tiểu Ức cũng từng như vậy ở trong bụng mẹ nga." Một bàn tay cô âu yếm Tiểu Ức, tay kia thì vuốt ve bụng chính mình.
"Tiểu Ức cũng là như vậy ở trong bụng mẹ mà lớn lên sao? Nhưng mà bụng của mẹ sao mà chứa nổi Tiểu Ức a? Tò mò quá nga!" Tiểu Ức trăm tư ngàn nghĩ không có lời giải, nó cư nhiên có thể nằm ở trong bụng mẹ, thực thần kỳ nga.
"Lúc đó Tiểu Ức còn rất nhỏ rất nhỏ nha, đương nhiên có thể rồi."
"Kia vậy mẹ, mẹ có thể làm cho Tiểu Ức đi vào nữa không, con muốn chơi với tiểu bảo bảo, được không?" Nó mở to đôi mắt tròn xoe vô tội, thực chờ mong mà nhìn mẹ, tuy rằng mẹ không nhìn thấy, nhưng mẹ nhất định có thể cảm giác được.
Ân Tịch bị câu hỏi này của tiểu quỷ làm á khẩu không trả lời được, cô phải giải thích như thế nào đây? Cô giải thích như thế nào đây? Từ ngày cả nhà cô trở về thành phố F, Tiểu Ức luôn có rất nhiều ý tưởng kì kì quái quái.
"Mẹ mẹ, được không, được không? Được không?" Nó bắt đầu làm nũng, từ ngày có baba cưng chiều, nó lại không muốn mình lớn lên nữa.
Đang lúc này, Thân Tử Duệ lại tan tầm sớm mà trở về nhà, nhìn thấy vợ cùng đứa con gái bảo bối của mình, còn có tiểu bảo bối chưa chào đời kia, hạnh phúc đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Thấy mẹ không nói lời nào, thân thể nhỏ bé của nó bật người hướng về phía Thân Tử Duệ, "Baba, baba. . . . . . Mau tới, baba mau tới giúp con nha, được không?"
"Làm sao vậy, tiểu bảo bối của ba?" Hắn hạ thắt lưng, đem con gái ôm vào trong иgự¢, hướng Ân Tịch đi đến.
"Mẹ nói Tiểu Ức là trong bụng mẹ đi ra nha, hiện tại trong bụng mẹ lại có cục cưng giống Tiểu Ức, Tiểu Ức muốn cùng chơi với em, nhưng là mẹ không cho con đi vào, baba giúp con, được không?"
Ông trời ơi! Con gái của hắn rốt cuộc đầu làm bằng cái gì nha? Ý niệm ngây thơ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
Lại nhịn không được xì một tiếng cười thành tiếng.
"Được không baba, ba ba? Baba yêu quí của con!" nó bắt đầu giở chiêu trò ra.
"Tiểu bảo bối, con a, đã từ trong bụng mẹ đi ra, hiện tại con đã trưởng thành, bụng của mẹ con không thể đi vào nữa, nhưng mà về sau con có có thể giống mẹ nha, trong bụng có một baby đó."
"Thật vậy sao? Baba, bụng con cũng có thể có tiểu bảo bảo sao, mau dạy Tiểu Ức, phải làm thế nào thì trong bụng mới có tiểu bảo bảo đâu, Tiểu Ức hiện tại muốn có một bé!"
Thôi được rồi, người giải quyết vấn làm cho vấn dề càng lớn hơn.
Ân Tịch ở một bên cười lên tiếng, nhìn xem quỷ baba này làm sao để trả lời tiểu quỷ linh tinh con gái này a.
"Bảo bối, cái này, chờ khi nào con trưởng thành baba sẽ nói cho con, được không?"
"Nhưng là Tiểu Ức hiện tại rất muốn biết a!"
"Khụ khụ. . . . . ." Hắn gợi cho Ân Tịch ra mặt giúp hắn, Ân Tịch lại chính là cười cười.
Sau lại nhịn không được, nghe Tử Duệ càng đi càng xa, phỏng chừng hắn đã bị con gái làm cho hôn mê . . . .
"Tiểu Ức, đến bên mẹ này, nghe một chút bụng mẹ coi, nói cho mẹ biết, con muốn em trai hay em gái?" Ân Tịch ưỡn cái bụng, hướng hai bố con đi đến.
"Chậm một chút chậm một chút. . . . . . Đừng ngã , đại bảo bối của tôi!" Thân Tử Duệ vội vàng chạy đi đỡ cô, hiện tại Ân Tịch chính là siêu cấp Gấu Trúc cần bảo hộ trong nhà.
"Con muốn em trai, em trai lớn lên về sau có thể giống ba ba, ba ba thật cao nha thật lớn nha!" Nó ngẩng đầu lên, vui vẻ mà nói, nghĩ đến về sau có em trai cùng chơi với mình, nó rất là vui mừng nha.
"A. . . . . . A. . . . . ." Ân Tịch đột nhiên cảm thấy thân thể khác thường.
"Làm sao vậy? Vợ của tôi. . . . . ." Tử Duệ lo lắng hỏi .
"Tử Duệ, em giống như. . . . . . Giống như sắp sinh !" Ân Tịch cảm giác được khác thường trong thân thể, với kinh nghiệm trước đây, hẳn là là muốn sinh .
Thân Tử Duệ quát to một tiếng, ôm lấy Ân Tịch liền hướng xe chạy như bay ra.
Cách ngày sinh dự tính còn có một tuần, thế nào đột nhiên đã sinh a, xem ra vật nhỏ trong bụng kia tuyệt đối không an phận, cũng may trước đó đã chuẩn bị tốt tất cả . . .
Tiểu Ức cũng nhanh chóng chạy tới trong xe, mẹ của nó sắp sinh em trai, lập tức sẽ có người chơi với nó, lòng nó cũng vui sướng vô cùng.
Sau đó. Rất nhanh, Ân Tịch bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, Thân Tử Duệ cùng Tiểu Ức đứng ở ngoài cửa, hắn thực nóng lòng vội vã. . . . . .
Lập tức, hắn sẽ lại một lần nữa làm ba ba, baba cùng mẹ Tử Duệ vừa nghe nói Ân Tịch sắp sinh, cũng đều cấp tốc từ biệt thự chạy lại đây, hai ông bà già này chỉ hận Ân Tịch không thể một lần sinh vài đứa, càng nhiều càng tốt. . . . . .
Trong phòng sinh, Ân Tịch lớn tiếng thét chói tai, mỗi một tiếng kêu, lòng Tử Duệ như bị xé rách, hắn thề, sau khi vợ yêu đi ra sau, hắn nhất định phải càng thêm yêu thương, những khổ sở mà cô vì hắn chịu đựng, hắn muốn dùng hạnh phúc gấp trăm gấp ngàn lần để đền bù lại . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc