Chiếc vòng cổ màu lamNửa năm sau, Thân thể Thân Tử Duệ đã muốn hoàn toàn bình phục, mỗi ngày, hắn trừ bỏ liều mạng công tác thì vẫn là công tác, trừ bỏ những bữa xã giao quan trọng ra, thời gian còn lại hắn đều ngây ngốc ở trong biệt thự Thân gia, ngây ngốc trong căn phòng Ân Tịch từng ở kia.
Hắn giống như trở nên càng ngày càng thích hồi tưởng lại, càng ngày càng không thể rời bỏ được kí ức.
Trữ gia và Thân gia cùng hợp lại bức hôn, hắn lấy vẻ trầm mặc ra để tỏ ý cự tuyệt, hắn sẽ không bao giờ lấy người phụ nữ nào khác, trừ bỏ Ân Tịch, hắn không hề muốn lấy ai khác nữa.
Nếu ép buộc quá, hắn sẽ ôm gối đầu mỗi đêm đều ngủ lại ở văn phòng, thái độ cứng rắn của hắn làm cho hai nhà tay không quay về, chỉ có thể giằng co như thế.
Cũng may Trữ Hạ không vội, chỉ cần Tử Duệ không kết hôn, cô cho dù chỉ nắm được một cái xác không hồn cũng cam tâm tình nguyện, cô cứ chờ như vậy, cô không sợ phải chờ, cho dù là cả đời, cô cũng sẽ quyết tâm đến cùng.
Trữ Hạ si mê Thân Tử Duệ đã có chút biến thái, chính cô cũng biết, nhưng lại không thể khống chế được mối tình cảm này, cho dù hắn chẳng quan tâm cô, chỉ cần đế có thể lặng lặng đứng bên người hắn, cho dù là nhìn bóng dáng hắn, cô cũng đã cảm thấy thực thỏa mãn, vui vẻ rồi.
Bên người hắn cho tới bây giờ cùng chưa từng thiếu đàn bà, chính là bất kể dạng đàn bà gì gần gũi hắn, hắn đều không có chút cảm hứng nào, chỉ cần ngửi thấy trên người họ có mùi nước hoa nồng nặc, hắn sẽ không lưu tình chút nào mà rời đi.
Thân Tử Duệ cũng càng ngày càng trở nên giống như trong lời những người phụ nữ kia nói, vô số suy đoán truyền ra, tức nhất là có người nói "Thân Tử Duệ không \'lên\' được nữa rồi" :))
Không có một tên đàn ông có tiền nào mà nửa năm không chạm vào đàn bà, phụ nữ xinh đẹp khêu gợi như măng mọc, hắn cũng không chạm vào bất cứ người nào, tình huống như vậy, chỉ có thể giải thích là người đàn ông này không được nữa rồi. . .
Nghe được mấy tin đồn này, hắn chỉ cười nhạt, như vậy cũng tốt, miễn cho mấy người phụ nữ nhiều chuyện này quấn lấy hắn không tha.
Có càng nhiều thời gian, làm càng được nhiều chuyện. Hắn sẽ thường xuyên ăn quả cam, sau đó đem vỏ chúng cắt ra, phơi khô. . .
Vào một ngày nửa năm sau, thời điểm Thân Tử Duệ đang thu mua châu báu của một thương nhân nọ, vô tình nhìn thấy cái vòng cổ màu lam kia, ánh mắt dừng lại tại một khắc kia, giống như thời gian đang quay ngược lại.
Vị thương nhân châu báu này rất nhanh đã bị Thân Tử Duệ tìm được, hơn nữa còn xin gặp.
"Thân tổng, xin hỏi ngài đối với cửa tiệm gia đình chúng tôi có điều gì không hài lòng sao?", ông ta thấp thỏm nói, ông ta sợ nhất chính là Thân Tử Duệ đột nhiên đổi ý, nói hắn không mua nữa hoặc là ép giá mua thấp xuống, ông ta thực sự không chịu nổi sức ép như vậy.
"Tôi muốn biết, vòng cổ này là từ đâu tới đây?", Hắn chỉ vào chiếc vòng cổ màu lam kia nói.
"Cái này. . . Cái này. . . Có vấn đề gì sao?", ông ta run run, vòng cổ này đúng là khắc tinh của ông ta, từ lúc mua chiếc vòng cổ này, vận khí của ông liền cứ càng ngày càng kém đi như vậy. . . Ông sẽ không bị xui xẻo như vậy chứ?
"Tôi đang hỏi ông, nó sao lại đến được chỗ này của ông? Ông chỉ cần trả lời vấn đề này là được rồi, không phải sợ hãi", Thân Tử Duệ tựa hồ nhìn ra ông ta đang sợ hãi.
"Vòng cổ này chắc phải có giá trị rất lớn, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp xem xét, giá trị còn có thể lớn hơn cả cửa tiệm này, nhưng tôi đã rất tham lam, lúc ấy mua nó đã ép giá tới rất thấp".
"Ông mua từ tay người nào?", Thân Tử Duệ tiếp tục hỏi.
"Chuyện này nói ra có chút dài dòng, cái vòng cổ này đối với tôi có chút duyên phận, lần đầu tiên mua nó từ tay của một người phụ nữ trông có vẻ đã già rồi, nhìn qua không có vẻ giống như người có tiền, không nghĩ tới lại có thể đem ra một vật có giá trị như vậy. . ."
"Người phụ nữ lớn tuổi? Ông quen người này sao? Bà ta tên là gì?", hắn có chút kiềm không được ăng thẳng hỏi.
Ông chủ bán châu báu thấy Thân Tử Duệ có hứng thú như vậy, ông ta cũng không dám giấu diếm điều gì, "Tôi chỉ biết bà ấy tên là Tần Phương, những thứ khác cũng không biết, lúc đó bà ấy cầm chiếc vòng cổ này và một đôi bông tai đến đây thế chấp".
"Thì ra là như vậy. . . Thì ra là như vậy. . .", Thân Tử Duệ cúi đầu khẽ nói, tay gắt gao nắm lấy lan can, cảm tình trong lòng dâng trào tụ lại một khối.
Ông chủ bán châu báu thấy vẻ mặt Thân Tử Duệ kỳ lạ, không dám nói gì thêm nữa, người đàn ông này giống như đang rất thống khổ, lại giống như đang trách cứ, có vẻ như đang đau lòng hơn. . .
Khi hắn biết vòng cổ này tại sao lại lọt vào tay Tề Tư Mục, trái tim hắn đau đớn không thể tả xiết, hắn lại có thể chỉ tin vào những thứ hắn thấy, mà coi thường tình cảm chân thật trong tim, nếu không phải như vậy, hắn và Ân Tịch căn bản sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Lần này vụt mất, khiến hắn phải trả giá mất đi Ân Tịch, đem cả đời này để trừng phạt hắn, ông trời lại có thể tàn nhẫn như thế. . .
Ở giữa văn phòng, hắn đang cầm chiếc vòng cổ kia, lần đầu tiên cất tiếng khóc rống lên như vậy. . .
Hai năm sauHai năm sau, trước mộ bia, hắn tháo kính mắt xuống, đem một bó hoa bách hợp trắng thật lớn đặt trước mộ bia của Ân Tịch, tay hắn lại một lần nữa chạm vào khuôn mặt cười yếu ớt trên bia mộ của cô.
"Anh đến thăm em, Ân Tịch! "
Nói xong, hắn lại đem một con 乃úp bê vải xinh đẹp đặt trước mộ bia nhỏ bên cạnh, cặp mắt linh động kia cùng Ân Tịch rất giống, nhìn vào khiến hắn mơ hồ đau đớn.
"Tiểu Ức, ba ba thực xin lỗi con, cho tới bây giờ ba ba cũng chưa từng ôm con, mua cho con một món đồ chơi nào. . .", giọng hắn càng nói càng thấp. . .
Bầu trời mưa bay lất phất, nhè nhẹ rơi trên Tây trang màu đen của hắn, ngấm và lạnh đến cắt da cắt thịt.
Bước chân của hắn chưa hề có ý muốn rời đi, nhìn nụ cười yếu ớt trên mộ bia đến xuất thần.
Mưa, dường như càng ngày càng lớn. . .
Không biết từ khi nào, trên đầu hắn có thêm một cái ô, màu đen tuyền, người cầm ô có một đôi tay dài, quần áo trắng tinh thanh khiết.
"Tử Duệ, trời tối rồi, chúng ta về nhà thôi!", thanh âm mềm mại mà mê hoặc, không có chút trách cứ nào, chỉ có đau lòng.
Người đàn bà này, đối với hắn mê luyến một cách cố chấp, tựa hồ một chút ghen tuông cũng không có.
Thân Tử Duệ xoay người nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, tiếng nói lạnh lùng, "Em lên xe về trước đi, tôi muốn nán lại thêm chút nữa".
Trữ Hạ biết tính cách hắn cố chấp, cũng không kiên trì nữa, đem ô trên tay mình đặt vào tay hắn, cô ta mở một cái ô khác rồi rời đi khỏi nơi chỉ thuộc về hắn và Hứa Ân Tịch này.
Đã hai năm rồi, hắn chưa từng theo thời gian mà phai nhạt tình cảm này, ngược lại lại càng thêm mê muội hơn.
Trữ gia và Thân gia bàn bạc hôn sự của hai người, hắn lại nhắm mắt làm ngơ, nếu ép hắn, hắn liền ngủ suốt ngày trong công ty, ôm một cái gối đầu rất lạ.
Trữ Hạ vẫn rất ngạc nhiên cái gối kia thì có sức hút thần kì gì, mãi cho đến một lần cô giấu Tử Duệ, vụng trộm mở cái gối kia ra, cô mới biết được, thì ra đó là cái gối mà Hứa Ân Tịch tự tay làm vì hắn, nơi đó còn có nhiều lớn nhắn nhủ ngọt ngào như vậy. . .
Biết được như vậy, cánh tay cô run rẩy, thật lâu thật lâu cũng không bình phục lại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn là làm như cái gì cũng không biết.
Trong hai năm, cô vẫn là người phụ nữ ở gần gũi hắn nhất, hơn tất cả phụ nữ khác, nhưng càng như vậy, lại càng phát hiện trái tim hắn một chút không gian để hình bóng khác chen vào cũng không có.
Bây giờ, hắn chỉ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, về nhà đi!"
"Anh còn có chuyện chưa xử lý xong, em về nhà trước đi!"
"Hôm nay anh tăng ca, không về nhà ăn cơm!", chỉ cần hắn vừa nghe cô ở Thân gia cùng ba mẹ hắn ăn cơm, hắn sẽ vì như vậy mà lấy cớ cự tuyệt về nhà.
Cô từ trước đến giờ vẫn không trách hắn, cũng không có oán giận gì, cô vẫn nghĩ, sẽ đến một ngày, Tử Duệ nhất định sẽ hiểu, cô cũng là một người phụ nữ đáng để hắn quý trọng.
Hắn chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào bước vào căn phòng hắn ở kia, thậm chí ngay cả người hầu quét dọn hắn cũng cự tuyệt.
Có một lần, cô đến biệt thự Thân gia tìm hắn, phát hiện hắn cư nhiên tay cầm khăn lau đi ra, thấy cô, nhẹ nhàng mà đóng cánh cửa phía sau lại, dùng ngôn ngữ bình thường mà xa cách hỏi "Trữ Hạ, em tới đây tìm tôi, có việc gì sao?"
Ánh mắt Trữ Hạ kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua, lập tức lấy lại thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Bác gái muốn em đem vài thứ đến đây cho anh".
"Để chỗ kia đi, tôi còn bận việc phải làm, muốn ăn cái gì thì nói với dì Trương đi". Sau đó, hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng, đóng cửa lại. . .
Sau này, cô mới biết được, căn phòng kia là nơi Hứa Ân Tịch từng ở, có một đoạn thời gian, Thân Tử Duệ một ngày một đêm ở trong đó, không có sự cho phép của hắn, không ai được phép vào trong. . .
Nơi cất giữ tình yêu của bọn họ, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào. Hao tổn hai năm tâm tư, cuối cùng cũng nhận được sự xa cách cùng phai nhạt của Tử Duệ .
Giờ phút này, cô ngồi ở trong xe, mờ mịt nhìn Thân Tử Duệ từ trong màn mưa đi ra , ánh mắt vẫn tịch mịch, bóng dáng vẫn cô đơn như thế.
"Trữ tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đưa tiểu thư về nhà trước", tiểu Lí ngồi vào vị trí lái nói.
"Vậy anh ấy đâu?"
"Thiếu gia nói cậu ấy còn có việc, không cần phải xen vào chuyện của cậu ấy", Đối với tình trạng như vậy của Thân Tử Duệ, tiểu Lí cũng nhìn thấy nhưng không thể trách, trước và sau bốn tháng ngày giỗ của Hứa Tiểu Thư, tình trạng của Thân Tử Duệ lại trở nên không bình thường.
"Đi thôi, đưa tôi quay về Trữ gia", giọng điệu Trữ Hạ vẫn rất lãnh đạm, nhẹ nhàng như vậy.
Khóe mắt lại tuôn ra hai dòng lệ, cuối cùng, cô cũng hiểu được, trừ bỏ Hứa Ân Tịch, sẽ không có người phụ nữ nào có thể đi vào trái tim hắn được.
Trữ Hạ nhìn Thân Tử Duệ ngoài cửa sổ xe, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng xa. . .
Có lẽ, cô nên buông tay sao?
Lời độc thoại của Trữ HạMùa hè năm đó, anh hai mang theo anh ấy xuất hiện trước mặt tôi, chỉ một cái liếc mắt kia, tôi liền cảm nhận được ánh mắt anh ấy tựa như ánh sao đêm vậy, chợt vụt lên trong trí nhớ thời niên thiếu của tôi, in sâu vào trong tim, không bao giờ muốn vụt tắt nữa.
Anh vẫn biết tôi rất thích anh, rất thích rất thích, thế nhưng lúc nào anh cũng nói với tôi, anh chỉ xem tôi như một đứa em gái mà yêu chiều, tôi chỉ mỉm cười.
Từ khi tôi hiểu được tình yêu trai gái thì bên cạnh anh đã có rất nhiều rất nhiều đàn bà, những người đàn bà này đều mơ tưởng được trở thành thiếu phu nhân của Thân gia.
Tôi nói với mẹ mình, đời này con chỉ gả cho một người đàn ông là Thân Tử Duệ này thôi.
Mẹ và anh hai rất thương yêu tôi, đã dùng hết tất cả những cách có thể miễn là làm cho chúng tôi hạnh phúc, mẹ nói cho tôi biết, phải quan hệ thật tốt với mẹ của Tử Duệ, mẹ còn nói thêm, vị trí thiếu phu nhân của Thân gia chỉ có tôi mới xứng, trong lòng tôi ngọt như mật vậy.
Những người đàn bà này, giống như là thoảng qua phút chốc, từ trước đến nay cũng chỉ ở bên người anh cũng đã đổi đến mấy người rồi, sau đó cũng tự biến mất thôi.
Niếp Thanh là một trường hợp đặc biệt, cô ta biết cách làm Tử Duệ vui vẻ, nhưng trong nội tâm cô ta cũng có chút tham lam, hễ là đàn bà như vậy, anh ấy cũng không coi vào mắt.
Mãi đến khi nhìn thấy Hứa Ân Tịch, tôi mới ý thức được mối nguy cơ này, cô ta có diện mạo thực xinh đẹp, mà quan trọng nhất là cô ta lãnh đạm, kiên định mà lại thiện lương. Tất cả điều này đều là sở thích của Tử Duệ.
Nhiều lúc, tôi cũng không biết mình thua ở điểm nào, tôi cũng xinh đẹp, chẳng lẽ là bởi vì từ nhỏ tôi đã sinh ra trong nhung lụa, cho nên anh ấy không cảm thấy được trên người tôi không có loại khí chất kiên định mạnh mẽ kia sao?
Tôi không cam lòng, tôi muốn có được, tôi nhất định phải có được, cho dù chỉ là thân xác của anh ấy, phải hy sinh tất cả tôi cũng nguyện ý.
Cho nên tôi lợi dụng sự thiện lương của Ân Tịch, lợi dụng cô ta mắc nợ anh hai, khiến cho cô ta rời khỏi Tử Duệ, chỉ cần cô ta đi thật xa, tôi tin tưởng Tử Duệ sẽ quay đầu lại nhìn tôi, ta sẽ cho anh ấy biết, tôi mới là người phụ nữ thích hợp với anh ấy.
Sau đó, tôi lại dùng cái ૮ɦếƭ để bức bách, một chiêu này chặt đứt ý nghĩ cuối cùng của cô ta, cả đời này cô ta không thể đeo trên lưng gánh nặng hai mạng người, tuy rằng chúng tôi không phải do cô ta hại ૮ɦếƭ, nhưng cô ta cũng là hung thủ gián tiếp.
Kế tiếp, mẹ lại lấy toàn bộ Trữ thị đến uy Hi*p Thân thị, đợi đến khi Thân thị khủng hoảng nhất thì đặt xuống một cái bẫy, khiến Thân phu nhân cùng một phe với mình, áp lực càng lớn, Hứa Ân Tịch tự nhiên sẽ chủ động buông tha, quả nhiên, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán trước của tôi.
Tôi nghĩ đến lúc này mình đã thắng rồi, Hứa Ân Tịch nhất định phải tha hương nơi đất khách quê người, thế nhưng lại không ngờ. . .
Hình ảnh kia đến giờ vẫn còn rất kích thích ánh mắt của tôi, trên thuyền gió thổi thực mạnh, tôi đứng ngay bên trái phía sau Hạ Vũ, đối mặt với Thân Tử Duệ đang dùng tay gắt gao mà ôm lấy Hứa Ân Tịch, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi.
Tôi kinh ngạc, bọn họ dùng sinh mệnh của mình để yêu nhau, tôi càng ghen ghét, vô luận ở tình huống nào, khiến tôi ૮ɦếƭ vì Tử Duệ, tôi cũng không do dự chút nào, chẳng qua ông trời kia, cho tới bây giờ cũng không cho tôi cơ hội này.
Ở bên trong phòng bệnh, tôi đã nhìn thấy Ân Tịch, mạng của cô ta rất lớn, ba lần bảy lượt đều thoát ૮ɦếƭ, có lẽ vận khí của cô ta thực may mắn.
Cô ta chủ động hẹn tôi, cô ta nói với tôi rằng cô ta sẽ rời đi, để tôi và Hạ Vũ gạt mọi người, nói cô và Tiểu Ức đã ૮ɦếƭ.
Có lẽ cô ta thực hạnh phúc, được hai người đàn ông như anh hai và Thân Tử Duệ yêu thương trọn đời, ngay cả ông trời cũng phải đố kị với cô ta, khiến cô ta từ nay về sau không nhìn thấy được, khi biết cô ta bị mất khả năng nhìn, trong lòng tôi vậy mà lại thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thì ra trong nội tâm tôi lại còn xấu xa như vậy.
Hạ thiên Triệu không muốn như vậy, thế nhưng cuối cùng, anh ta cũng thất bại bởi lời nói của Ân Tịch, sau khi nghe được lời nói kia, tôi mới biết được, tình yêu của cô ấy không phải giữ lấy, mà là thành toàn.
Tôi biết hết thảy, nhưng tôi lại ích kỉ coi như không biết gì, có cơ hội ở bên Tử Duệ, bên anh ấy.
Tôi tin tưởng thời gian có thể chậm rãi chữa lành vết thương, đây cũng chỉ là một cách tôi tự lừa dối bản thân mình.
An Tử là một người đàn ông tốt, từ khi anh hai để cho anh ấy làm bác sĩ tâm lý của tôi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, mà tôi chỉ đem anh ấy thành một người để an ủi, nhưng anh ấy cũng không để ý, chỉ cần tôi đau khổ, anh ấy luôn ở bên tôi, an ủi tôi. . .
Trong hai năm này, tôi cũng đả thử qua vô số cách, nhưng bên trong, tôi càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng tình yêu của Tử Duệ đối với Ân Tịch.
Cho dù Ân Tịch đã ૮ɦếƭ, anh ấy cũng nguyện làm một người chung thủy trọn đời này.
Hai năm, cũng làm cho tôi hiểu được rất nhiều chuyện, vào cái đêm mưa "ngày giỗ" hai năm kia của Ân Tịch, tôi đã gọi điện thoại cho An Tử, nói muốn đến Providence (là thành phố lớn nhất và là thủ phủ tiểu bang Rhode Island, Hoa Kỳ) định cư.
Anh ấy cười thực vui vẻ ở đầu dây bên kia, hai giờ sau, anh ấy đứng ở trước cửa nhà tôi, giơ lên hai tấm vé máy bay, mưa rơi trên người anh, tôi hiểu ý mà nở nụ cười, người đàn ông này tuy rằng tôi chưa từng khắc cốt ghi tâm, thế nhưng anh ấy yêu tôi lại là mối tình thắm thiết.
Được yêu, cũng là một loại hạnh phúc.
Vào đêm đó trước khi đi, tôi đã nói cho Tử Duệ, tất cả về Ân Tịch, bỏ xuống tất cả những cố chấp trong lòng, tôi và An Tử bay đi Providence.
Nằm trong lòng An Tử, trái tim tôi thực bình tĩnh, tôi làm tốt cả đời này để hưởng thụ loại cảm giác bình yên này.