Hứa Bội Dung nghe được thanh âm của Tề Gia Tĩnh, cơ hồ là ngã khỏi giường, giờ khắc này, bà mới biết thì ra chính mình còn yêu thấu tâm can người đàn ông này.
"Mẹ. . . . . . . . mẹ. . . . . ." Ân Tịch chạy nhanh đi đỡ bà.
Bảo vệ mạnh tay đem Ngô Niệm kéo ra, Thân Tử Duệ mặc cho cánh tay bị thương, đem Hứa Bội Dung đỡ đến bên Tề Gia Tĩnh.
Hắn nhân còn lại chút ý thức mà vươn tay ra cầm lấy tay Hứa Bội Dung, trong mắt rưng rưng nước, ". . . Bội Dung . . ." .
"Ân Tịch, nhanh đi gọi bác sĩ, mau a . . . . . ." tâm tình Hứa Bội Dung kích động mà kêu to, cho dù người đàn ông này đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, bà vẫn không thể chịu được hắn cứ vậy mà ૮ɦếƭ đi ở trước mắt bà.
Ân Tịch như là giật mình hiểu được, đang muốn chạy tới kêu bác sĩ lại bị Tề Gia Tĩnh gọi lại, "Ân Tịch"
"Ông đừng nói nữa, như vậy miệng vết thương của ông sẽ càng chuyển biến xấu đi!" Ân Tịch lần đầu tiên nhỏ nhẹ mà nói chuyện với hắn.
"Cũng không. . . . . . Có thể. . . . . Gọi ta. . . . một tiếng . . . . . . một tiếng baba sao!" Hắn sau khi nói xong, miệng lại trào ra một ngụm máu tươi.
Khóe miệng Ân Tịch giật giật nhưng không cách nào gọi ra hai chữ này, lớn như vậy rồi, cô cũng chưa từng có kêu lên ba ba, cho tới bây giờ đều không có, nghĩ đến đây, nước mắt của cô không nhịn được mà tràn đầy hốc mắt.
"Mau gọi đi, Ân Tịch. . . . . ." Hứa Bội Dung ở một bên thúc giục.
"Ân Tịch!" Ánh mắt hắn như thể khát vọng.
"Ba . . . . . . ba. . . . . ." Thanh âm của cô cơ hồ nằm ở trong cổ họng, ngay cả chính mình cũng không nghe được.
"Ân Tịch, con mau gọi đi!" Hứa Bội Dung ở một bên gấp đến độ nước mắt không ngừng rơi xuống, tay bà nắm tay hắn, rõ ràng đang cảm nhận được tay hắn chậm rãi lạnh đi.
"Bội Dung. . . . . . . Đừng làm khó dễ . . . . Ân Tịch, anh nghĩ . . . ."
"Anh đừng nói nữa, em biết, em tha thứ cho anh, em tha thứ cho anh!" Hứa Bội Dung nghẹn ngào mà nói.
"Anh. . . . . . yêu. . . . em." Ba chữ này vừa nói ra. Hắn giống như là thấy Hứa Bội Dung năm đó đứng ở trên khán đài bắt đầu ca hát, từng cánh, từng cánh hoa bách hợp trên sân khấu rơi xuống, vương trên mái tóc dài đen mượt của cô, cùng chiếc váy dài màu lam. . . . . một khắc kia, cô đẹp tự thiên sứ, hắn cầm nhẫn kim cương đi lên sân khấu, trước mặt tất cả fan hâm mộ cầu hôn cô, nói xong hắn liền lập lời thề với cô, Hứa Bộ Dung hoàn toàn không có dự đoán được Tề Gia Tĩnh sẽ như vậy mà hướng cô cầu hôn, cô cảm động mà tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn. . .
Tề gia Tĩnh cảm thấy ánh mắt mệt mỏi qúa đỗi. . . . .
"Gia Tĩnh . . . Gia Tĩnh. . . . ." Hứa Bội Dung ra sức mà gọi hắn, chính là hắn không hề có phản ứng.
Ân Tịch rốt cục cũng kêu hoàn thành hai tiếng "ba ba" , nhưng Tề Gia Tĩnh lại vĩnh viễn không nghe được. . . . đã nhắm mắt ra đi. . . .
——————————————————
Ngô Niệm bị cảnh sát đưa đi, cuối cùng, lãnh án tử hình.
Tề Gia Tĩnh đã ૮ɦếƭ, trước khi ૮ɦếƭ chiếm được sự tha thứ của Hứa Bội Dung, vĩnh viễn không có nghe được Ân Tịch gọi hắn tiếng ba ba.
Hứa Bội Dung tỉnh lại vào ngày hôm sau, lại một lần kích động mà ngất đi, không thể thừa nhận được chuyện Tề Gia Tĩnh đã ૮ɦếƭ, hơn nữa khả năng vận động của cơ thể đã hoàn toàn tê liệt, thậm chí Ân Tịch còn không kịp đưa Tiểu Ức trở về, Hứa Bội Dung sau ba ngày tỉnh lại đã bình thản nhắm mắt, một đêm kia ánh trăng rất tròn. . .
Ngày thứ tư, ba vị bác sĩ năm đó chuẩn đoán bệnh tình của Hứa Bội Dung, đều đã bị gọi ra hầu tòa. Bọn họ chuẩn đoán sai bệnh tình của Hứa Bội Dung, lành tính biến thành ác tính, giải phẫu thất bại hơn nữa vẫn còn giấu diếm không nói ra, tạo ra bi kịch cả cuộc đời Hứa Bội Dung.
Ân Tịch đem mẹ an táng ở bên cạnh bà ngoại, khoảng cách bà ngoại mất đi không đến mười ngày, cô không muốn thừa nhận một lần nữa thống khổ mất đi người thân, linh hồn của cô giống như bị đánh mất, ngây dại mà quỳ trước bia mộ, không muốn rời đi.
Ban đêm, Thân Tử Duệ lại một lần cùng cô ở trong nghĩa địa.
Lúc này đây, hắn không có đứng ở sau lưng mà là cùng cô quỳ gối, ở bên cạnh cô, khi nhìn thấy cô mệt mỏi, đem đầu của cô tựa vào bả vai mình, nhẹ nhàng mà ôm cô vào lòng.
Giờ khắc này, cô không có cư tuyệt sự ấm áp của Thân Tử Duệ, cô lẳng lặng dựa vào hắn, trong đầu không có ý niệm gì, lại tràn ngập ấm áp, cô rất cần một bờ vai, cô thực sự rất mệt mỏi. . . . .
Ở lúc bọn họ thân mật cùng gắn bó như vậy, lại luôn có một người "không có hảo tâm" , không ngừng bấm máy ảnh, ở sau lưng bọn họ.
Bọn họ hoàn toàn không biết, Thân Tử Duệ lúc này đây cũng không có nghĩ đến, cư nhiên có người to gan lớn mật như vậy xông vào đến nơi này, chụp được một màn lại một màn duy mĩ cùng hạnh phúc này . . . . .
Tối nay qua đi, bọn họ sẽ phải nghênh đón ngày mai như thế nào: ánh dương sáng lạng, trời đầy mây âm u, hay ngày mưa?
Ba ngày sau, tất cả các trang báo trong chuyên mục giải trí đều xuất hiện scandan, đây là lần đầu tiên có 1 scandan mà có tiêu đề lãng mạn như vậy: "Ngôi sao đang nổi Hứa Ân Tịch được kỳ tài buôn bán Thân Tử Duệ cứu giúp trong lúc hoạn nạn . . ."
Đại khái là một người như Thân Tử Duệ mà đêm khuya lại cùng nữ minh tinh ở trong mộ viên, thời khắc đó bảo hộ cô gái trong lòng yêu thương, có thể thấy được lòng hắn đã yêu sâu đậm cô . . . .
Các chuyên mục cũng tranh nhau bình luận, hâm mộ có, đố kị có, oán hận có, chúc phúc có, cũng có cả kẻ chờ xem kết quả vở kịch hay . . . .
Ân Tịch nhân được thông báo của công ty, rời khỏi biệt thự của Thân Tử Duệ, mặc kệ việc Thân Tử Duệ vẫn bảo hộ cô như trước.
Nguyên nhân họp của công ty không cần nghi ngờ gì chính là muốn cô làm sáng tỏ chuyện này, mặt khác cũng khẳng định lại giá trị của cô sau vụ ồn ào này, có thể có mối quan hệ như vậy với một người đàn ông như Thân Tử Duệ, về sau nếu như muốn tiếp tục trong giới điện ảnh, cần phải có hợp đồng ký kết rõ ràng.
Thậm chí, còn tạo cơ hội mới cho cô trong sự nghiệp, đối với thông tin KC sẽ không sáng tác nhạc nữa được truyền ra, hai ca khúc cuối cùng của anh đều dành cho Ân Tịch, đây lại là một việc lớn đến cỡ nào, những người trong cuộc, cho dù là công ty hay là cô, đều là cơ hội mang đến tiền tài không thể tưởng tượng được.
Người trong cuộc họp từ từ rời đi, Ân Tịch, Hạ Vũ, cùng với người phụ trách tối cao của Hoa Đằng – Đường tổng ở lại.
Ân Tịch trực tiếp tỏ thái độ: "Đường tổng, thực xin lỗi!"
"Ân Tịch, vì sao lại nói như vậy? Cô không có gì phải xin lỗi tôi cả, sức ảnh hưởng mà cô mang tới cho công ty, tôi hẳn là cảm tạ cô mới đúng a." Đường tổng mỉm cười nói, nói có chút suy nghĩ nhìn cô.
"Tôi sở dĩ nói như vậy với ngài, là bởi vì tôi không muốn lại bắt đầu diễn phim và ca hát nữa, đối với ca khúc của KC tôi tạm thời cũng không biểu diễn". Bảo cô lợi dụng cái ૮ɦếƭ của Trữ Dịch để nổi danh, đây là chuyện thế nào cô cũng không nguyện ý.
"Vì sao lại không muốn. Đây là cơ hội rất tốt, cô không phải không biết, trước khi cô tham gia hội nghị này, chúng tôi đã bàn luận hai vấn đề, một là xác nhận thông tin về ca khúc của KC, hai là KC đã rời khỏi cõi đời này, cô ngẫm lại coi, hai ca khúc này sẽ thành huyền thoại như thế nào, danh tiếng của cô sẽ có ai sánh bằng chứ?" Đường tổng lấy ích lợi cùng danh tiếng đến cân nhắc hết thảy, hy vọng Ân Tịch có thể thay đổi quyết định.
Ở trước mặt tiền tài , ở trước mặt danh lợi , rất nhiều người xảy ra tình trạng bán mình mà theo, cầu vọng trợ lý của KC, nhưng là Hứa Ân Tịch cô sẽ không, cô tuyệt đối sẽ không qua công ty tuyên truyền cái ૮ɦếƭ của KC, ngay sau đó bắt đầu mở Show ca hát, nếu phải lấy cái ૮ɦếƭ của Trữ Dịch để tuyên truyền cho ca khúc của cô, cô kiên quyết sẽ không đồng ý.
"Ân Tịch nghe tôi nói, có một số việc cô hẳn là hiểu được, Hoa Đằng đã bỏ công ra như vậy để tuyên truyền, cô đã vượt qua khá nhiều quy tắc, đã đến lúc cô trở về quỹ đạo rồi, tôi tin tưởng cô sẽ có lựa chọn sáng suốt."
"Đường tổng, tôi vẫn rất biết ơn công ty đã nâng đỡ tôi khi từ Thịnh Thiên chuyển sang đây, cũng cảm tạ công ty đã cho tôi nhiều cơ hội như vậy bằng không cũng không có tôi ngày hôm nay, nhưng là có một số việc tôi có nguyên tắc sống của tôi, không phải tôi không nhượng bộ, mà là nó là nguyên tắc không thể thay đổi, tôi cũng hy vọng công ty có thể tôn trọng lựa chọn của tôi."
"Cái gì gọi là nguyên tắc? Cô hiểu không? Tại đây trong cái vòng luẩn quẩn này, hỗn loạn đã gọi là nguyên tắc." Ngữ khí của Đường tổng biến đổi, đè nặng thanh âm của lãnh đạo.
"Cho nên tôi mới thực sự xin lỗi!" Ân Tịch tuy rằng nhẹ giọng, nhưng là cũng không nhượng bộ.
"Hứa Ân Tịch, công ty có thể một tay nâng cô lên, cũng có thể một tay hủy cô, đừng quá tự đề cao mình!" Đường tổng nghiêm khắc địa nói, không nghĩ tới cô gái này lại không biết phải trái như vậy, cho cô ta chút mặt mũi cô ta lại nghĩ mình là tiên trên trời.
Lúc trước nếu không phải vì Trữ Dịch bỏ ra bao nhiêu tiền để nhờ cậy đưa cô ta vào, sau lại là Thân Tử Duệ, hắn sớm đã muốn động vào cô rồi.
"Nếu là như vậy, tùy ngài quyết định, muốn tôi diễn xuất, ca hát đều có thể, nhưng phải ngưng hẳn những tin tức về KC đã tung ra trước đây, tôi hy vọng hãy tôn trọng KC cũng như tôn trọng tôi." Ân Tịch cũng kiên quyết không lùi bước.
"Nếu cô không biểu diễn, công ty sẽ tìm người khác thay cô biểu diễn, tôi hy vọng cô không gây ra vấn đề gì trong việc tuyên truyền này, hiểu được vị trí của mình là quan trong nhất, vô luận có ai làm chỗ dựa cho cô, cũng không là gì cả." Lời nói của hắn chứa cả lời thách đố.
"Đường tổng, ca khúc của KC xác định là viết cho Hứa Ân Tịch tôi, nếu ngài đưa cho người khác biểu diễn, như vậy đã χâм нạι bất hợp pháp, tôi là một nhân viên của công ty, phải gây ra mâu thuẫn như vậy tôi là không mong muốn". Cho dù là có kiện cáo, Ân Tịch cũng phải đòi về quyền sở hữu hai ca khúc này, đâu là kỷ niệm cuối cùng Trữ Dịch lưu lại cho cô, cho dù là tiền tài danh lợi cũng không thể thay thế.
Hạ Vũ từ đầu tới giờ vẫn duy trì trầm mặc, quyết định của Ân Tịch làm cho cô càng thêm tôn trọng cô ấy, vô luận là tiếp theo cô ấy đi đâu, cô cũng đi cùng cô ấy, dốc toàn lực để giúp cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đường tổng nhìn thấy sự cố chấp trong mắt của cô, không có tỏ vẻ đồng ý cũng không có tỏ vẻ phản đối, đây là một cuộc đàm phán không có kết quả như mong đợi . . .