Ở Bệnh Viện
Hạ Vũ có chút nhàm chán lại nhìn lên trần nhà.
“Nhìn cái gì mà giống như bị ngốc vậy?” Trần Hãn đi vào phòng bệnh thấy một cảnh này, nhịn không được nghĩ muốn chọc ghẹo cô một chút.
“Đâu có chứ, anh mới là ngốc ý” Hạ Vũ có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, hạnh phúc dường như tới quá nhanh. Sự quan tâm cùng chăm sóc của Trần Hãn đối với cô làm cho cô cảm thấy tất cảnhư trong mơ, thứ cảm giác này thực rất kì diệu.
“Tới đây, uống canh gà đi, uống nhiều một chút mới có thể sớm hồi phục.” Ngữ điệu của anh vẫn là thân thiết như vậy, làm cho cô dâng trào lên cảm giác cảm động. Nhưng là, chính là, chính là. . .
Trên gương mặt cô có phần ủy khuấ, thật là có chút không tình nguyện.
“Lại làm sao vậy? Đại tiểu thư của tôi không vui sao?” Anh có ý tốt đem cả người cô hướng tới trước mặt mình, sau đó thâm tình chân thành mà thể hiện vẻ yêu thương.
“Lại là canh gà. . .” Chỉ có trời biết, Hạ Vũ có bao nhiêu ủy khuất, cô căn bản là không thích ăn gà, cũng không có muốn uống canh gà, mà ánh mắt chờ đợi của Trần Hãn, khiến cô luôn không thể cự tuyệt, chỉ còn cách dưới cái nhìn chăm chú của anh mà một ngụm lại một ngụm toàn bộ uống hết.
“Canh gà rất dinh dưỡng đó, em hiện tại cần bổ sung nhiều đồ bổ, thân thể gầy yếu đi nhiều, em xem em gầy như thế này, anh ôm đều chả có chút cảm giác gì.” Lời nói của anh có điểm đùa cợt, nhưng ngữ khí lại tràn ngập hạnh phúc.
Canh gà cũng rất thơm, chính là đối với gà rất ghét, làm cho dạ dày Hạ Vũ rốt cuộc không nhịn được mà cuộn lên. Không được, cô phải nôn ra, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa toilet, bắt đầu nôn ra. Trần Hãn sợ tới mức vội vàng chạy theo sau, vỗ vỗ lưng của cô lo lắng hói: “Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cô một bên nôn, một bên phất tay, ý bảo anh cô không có việc gì.
“Em đừng làm anh sợ, nói cho anh biết em có chỗ nào không thoải mái?” Trần Hãn xoa xoa lưng của cô, lo âu hỏi.
Thấy cô không nói, Trần Hãn muốn quay người chạy đi kêu y tá, lại bị Hạ Vũ giữ chặt một tay: “Cho em giấy.”
Anh lấy giấy ở bên cạnh không chút do dự giúp cô lau khóe miệng vừa lưu lại một ít nước miếng: “Có phải ăn phải đồ hỏng không? Tại sao lại nôn dữ như vậy?”
Ánh mắt anh nhu tình như nước còn có hành động ôn nhu không ngờ kia, Hạ Vũ cảm thấy chính mình cũng sắp bị hòa tan rồi.
“Thực ra, thực ra. . .”
“Làm sao vậy? Muốn nói gì mà ấp a ấp úng? Cảm động sao?” Anh có chút xấu xa mà nhìn cô, cô nhìn thẳng ánh mắt anh, đôi mắt trong veo cùng gương mặt tuấn tú.
“Mới không phải nha.” Cô nhẹ giọng mà hờn dỗi, đúng là nhỏ mọn mà: “Em không thể không uống canh gà sao?”
“Vì sao? Em không thích uống canh gà sao?”
Im lặng một hồi, “Em thích uống canh, nhưng là em không thích ăn gà, hơn nữa em đối với thịt gà có chút dị ứng.” Hạ Vũ rốt cuộc cũng nói ra lý do của mình, ba ngày trước vẫn chịu khó uống là bởi vì cô không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của anh.
“Nha đầu ngốc, sao em lại ngốc như vậy hả? Không thích uống nên sớm nói cho anh biết, như vậy anh có thể đổi cái khác, vì sao phải ủy khuất chính mình còn uống những 3 ngày!” Nghĩ cô mỗi lần uống canh vẫn còn cố gắng nhìn phía mình mỉm cười, anh liền không nhịn được mà đau lòng.
Anh dùng sức mà đem cô ôm vào trong иgự¢, bá đạo mà lãnh khốc nói: “Nếu về sau không thích uống thì phải nói cho anh biết, đối với mỗi một loại đồ ăn nào bị dị ứng nhất định phải nói cho anh biết. Còn nữa, về sau không được gượng ép chính mình để làm vui lòng người khác. Bất luận đó là ai cũng ko được, biết không?”
Cô cứ như vậy bị anh ôm ấp, gắt gao dùng sức. Cảm nhận được hành động của anh ngọt ngào mà bá đạo, có trời mới biết cô có bao nhiêu yêu thích sự bá đạo này. Bởi vì cô hiểu rõ đây là vì anh rất quan tâm đến cô.
“Trần Thuật, tuy rằng em biết người anh yêu là Ân Tịch, nhưng cám ơn anh đã đem Trần Hãn tới bên em. Có lẽ ngay từ đầu em đã nghĩ anh ấy là anh, nhưng trong giờ phút này Trần Hãn ôm em, trái tim của em đập nhanh hơn, em bắt đầu hiểu được, ngoài anh ra em còn có thể yêu một người khác!”
Hạ Vũ nghĩ thầm trong lòng nhẹ nhàng mà nói với Trần Thuật cũng là nói với chính mình. Hiện tại cô đã hiểu được, thì ra yêu và được yêu là giản đơn như vậy, lại là hạnh phúc như thế.
Quá trình quay bộ phim này, là quãng thời gian Hạ Vũ được đắm chìm trong hạnh phúc. Ngày ngày được Trần Hãn tràn đầy yêu thương, cùng Trần Hãn ở chung, mỗi một chi tiết nhỏ đều làm cho bọn họ thấy hài lòng như thế. Nguyên lai chỉ cần có tình yêu, bất luận làm cái gì đều thấy vui vẻ. Cho dù là hai người cùng nhau uống một chén canh chua hay đắng, cũng đều thấy hạnh phúc dâng trào toàn thân.
Ân Tịch cũng dường như có một quãng thời gian thật sự yên tĩnh. Số điện thoại 139 xa lạ mỗi ngày đều nhắn tin đến an ủi. Hoặc hỏi thăm đơn giản hoặc cố ý gây sự hoặc khôi hài, giống như mỗi một đoạn tin đều đơn giản vì cô vui vẻ mà vui vẻ, vì cô u sầu mà u sầu.
Hận thù của Ân Tịch cùng Trần hãn bởi vì sự có mặt của Hạ Vũ, cùng khuyên giải của cô ấy, hai người không còn khúc mắc trong lòng, cảnh quay cũng là theo đó mà có phần ăn ý hơn. Kĩ năng diễn xuất của Ân Tịch cũng được mọi người khen ngợi và Trần Hãn thừa nhận.
Trần Hãn không thể không thừa nhận, Ân Tịch cô có vẻ đẹp đặc biệt cùng ý vị, trách sao Trần Thuật si mêm cô như vậy. Thế nhưng anh không giống như Trần Thuật, trong lòng anh có Hạ Vũ nên sẽ thấy dung nhan cô không khác gì những người phụ nữ khác.
Hôn lễ của Hạ Thiên Triệu được chọn vào một ngày tiết trời nắng ấm. Mà hắn mỗi một lần kết hôn đều tổ chức long trọng như vậy, lần thứ chín cũng như trước không ngoại lệ.
Lúc này đây, hắn không lựa chọn giáo đường mà là bãi cỏ, nhưng là hết thảy những cái gì nên có vẫn là có đủ.
Bãi cỏ dường như bất tận không nhìn thấy điểm cuối, người có uy tín danh dự ở thành phố F không thể không có mặt. Mặc kệ hắn kết hôn lần thứ mấy, chỉ cần hắn mời, tất cả đều sẽ đến.
Băng vải nhiều màu nhẹ nhàng trải thẳng trên bãi cỏ. Tên của Hạ Thiên Triệu cùng vợ thứ chín Kily (Hồ Lan) tràn ngập mọi nơi, dường như chúng cũng như hạnh phúc tung cánh, muốn có được tất cả của nhau, bao gồm cả tự do.
Sắc mặt chú rể không có vẻ vui sướng, ngược lại hiện vài phần phẫn nộ cùng bất mãn. Trong đám người này, cư nhiên hắn không tìm thấy cô gái thật đáng ૮ɦếƭ kia, thời điểm mấu chốt mà cô ta lại không ở đây.
Đôi lông mày của hắn gần như nhíu lại một chỗ, rất khó tưởng tượng hình tượng một người đàn ông lãnh huyết vô tình này tức giận đến như thế. Gi*t người cũng không chớp mắt, cư nhiên lại bị đàn bà làm cho tức giận đến thế, có lẽ này tất cả đều là hắn tự chuốc lấy.
“Ông xã thân yêu, em tìm anh thật vất vả a!” Một thanh âm trong trẻo thẹn thùng vang lên bên tai hắn. Hôm nay hắn làm chú rể của người này, đây là vợ thứ chín của hắn Hồ Lan.
“Tìm anh sao? Có chuyện gì không?” Ngữ khí vẫn là lạnh băng như vậy, một tia sủng ái cũng đều không có. Mà hắn cư nhiên cũng có thể tự nhiên như vậy. Nhìn chú tể như hắn, giống như kết hôn hay không kết hôn đều là như nhau.
“Người ta tìm không thấy anh a, trong lòng hoảng hốt thôi. Bất quá tìm được anh rồi, em liền an tâm, cảm thấy thực hạnh phúc!” Tay của cô nhanh chóng mà kéo cánh tay hắn, sợ một khi không cẩn thận cô sẽ mất đi chú rể của mình. Người đàn ông này tuy rằng kết hôn nhiều lần, nhưng là cô thực rất yêu thương hắn. Huống chi giá trị của người đàn ông này là cô vĩnh viễn dều không thể nhìn thấu.
“Lập tức sẽ cử hành nghi thức” Thấy vẻ lo lắng làm nũng của cô gái này, hắn là không thể kiên nhẫn.
“Người ta lập tức sẽ là vợ của anh, tưởng tượng hạnh phúc tới nhanh như vậy, khẳng định sẽ có một chút hoảng hốt thôi.”
Biểu hiện của cô vô cùng nhu tình tuyệt không có chút buồn bực. Chỉ cần có thể trở thành vợ của hắn, ủy khuất nho nhỏ này cô hoàn toàn có thể chấp nhận.
“Được rồi, em tới bên kia trước chờ anh đi, anh đi tìm Tử Duệ.” ngữ khí của hắn vẫn là lạnh lẽo như trước.
Cô gái đứng bên cạnh này, cô ta có nói cái gì hắn cũng đều cảm thấy vô nghĩa, thậm chí ngay cả một câu nói nho nhỏ an ủi cũng không nguyện ý bố thí. Mà cái cô gái này, sắp là vợ thứ chín của hắn.
Không thể tưởng tượng được, hắn sẽ phải đối mặt với cuộc sống nhàm chán như thế nào. Thậm chí cô gái này lại là đáng thương như thế, có giống như bà vợ thứ tám của hắn không?
Không có thương tiếc, hắn gỡ bàn tay cô trên cánh tay mình, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại tức rời khỏi Hồ Lan. Hoàn toàn không xem cô là vợ tương lai, ngay cả bạn gái cũng không bằng.
Chẳng lẽ tương lai trở thành người phụ nữ của Hạ Thiên Triệu đều phải nhận đối xử như thế này sao?
Ân Tịch ngồi ở bên trong xe, phía sau cô là Hạ Vũ và Trần Hãn. Bởi vì Trần hãn bị mù màu đỏ và màu xanh cho nên hắn cho tới bây giờ đều là có lái xe riêng.
Thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, cô có thể thấy Hạ Vũ và Trần Hãn nhìn nhau ngọt ngào mỉm cười. Trong mắt hai người đều là nhu tình mật ý, trong thế giới của tình yêu dường như trong mắt của họ chỉ có đối phương mà thôi.
Ân Tịch cảm thấy vui vẻ thay Hạ Vũ, so với bất kỳ cái gì, thì việc tìm được người đàn ông yêu thương mình chính là điều hạnh phúc nhất.
“Anh trai của em thực sự lấy vợ thứ chín sao?” Trần Hãn dường như vẫn không tin. Hắn ở nước ngoài trở về thời gian dù sao cũng không dài, Hạ gia theo hắn biết cũng không chỉ là hắc bang có thế lực, thậm chí còn là một tập đoàn kinh tế.
“Đúng vậy, em đã gặp chị dâu kia rồi, khẳng định không tới ba tháng anh ấy sẽ ly hôn.” Hạ Vũ có chút vui vẻ khi người khác gặp họa mà nói, dường như tất cả mọi người đều có thể đoán được.
“Em vì sao lại nghĩ thế? Sao lại có ý nghĩ kì quái tới như vậy?” Trần Hãn dường như càng thêm kinh ngạc, anh trai cô kết hôn, cô có thái độ bình thản, ngược lại lấy việc họ ly hôn làm vui vẻ. Đây đến tột cùng là cái gì, được một gia đình như vậy nuôi dưỡng, Hạ Vũ gặp rất nhiều phiền toái có phải hay không?
“Anh trai em tuy rằng cưới rất nhiều vợ, nhưng anh ấy một người cũng không yêu. Mặc kệ là ૮ɦếƭ hay bị điên, cho dù mất tích cũng không thể trói buộc được anh ấy.” Trong mắt cô có chút cô đơn, Hạ Thiên Triệu là người mà ai cũng biết là kẻ đệ nhất bạc tình.
Càng là người bạc tình, một khi động tâm, hoặc là cô gái kia rất may mắn, hoặc là cô gái kia gặp đại nạn bị người đàn ông vô tình yêu mến. Đó là một việc đáng sợ, là chuyện vừa đáng thương nhưng cũng là may mắn.
“Nghe em nói như vậy, khiến cho anh cảm thấy căng thẳng. Nếu anh không làm hài lòng anh cả, có phải hay không anh liền không thể cưới em?” Trần Hãn và Hạ Vũ đều giống nhau, chuyện riêng tư đều đơn thuần mà lại rất cố chấp như trẻ con.
‘Này thôi nha, nói vớ vẩn! Nhìn biểu hiện của anh kìa ! ’’ Cô có chút đắc ý nhìn anh cười xấu xa, Đến thời điểm thích hợp lại khiến cho hắn có chút khẩn trương.
Ân Tịch nghe hai người nói chuyện, trong lòng cũng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Rốt cục Hạ Thiên Triệu là loại đàn ông như thế nào, theo như lời Hạ Vũ nói, là một người đàn ông vô tình đến cực điểm sao?
Vợ không phải người làm cho hắn động tâm, mà hắn lại cho 8 người vợ một giấc mộng ảo, ít nhất đã từng cho bọn họ một danh phận. Đối với phụ nữ mà nói, danh phận hôn nhân hơn hẳn là lời nói ngọt ngào đầu lưỡi.
Một người bằng lòng mang đến cho họ tất cả vật chất, lại chỉ duy nhất không thể có tình yêu, người đàn ông này đối với tình yêu hắn hẳn là kẻ bạc tình.
Cô vốn không muốn tham gia hôn lễ xa hoa này, bởi vì ở hôn lễ này sẽ có thể gặp mặt rất nhiều người khiến cô xấu hổ, ví dụ như Thân Tử Duệ, người nhà Trữ gia, có lẽ còn có người nhà Tề gia.
Hạ Vũ lại nói với cô, phàm là người được Hạ Thiên Triệu mời, nhất định phải tới, nếu không hậu quả. . . Hạ Vũ chỉ là lưu cho cô một nụ cười ý tứ sâu xa.
Hạ Vũ không để cho Ân Tịch cự tuyệt liền bổ sung mà nhắc tới Hứa Tiểu Ức, nếu không Ân Tịch cô khẳng định sẽ không bởi vì bị mời mà sẽ đi.
Nhưng nếu nói đến Hạ Thiên Triệu đã cứu Hứa Tiểu Ức, vì phần ân tình này Ân Tịch tuyệt đối sẽ tới tham dự, sự thật quả đúng như thế.
Có rất nhiều xe thể thao xa hoa đều cùng chạy về một hướng. Khu trang viên này quả là một nơi mộng ảo và lãng mạn ở thành phố F. Nơi này hoa cỏ trang trí cho đám cưới, ở Trung Quốc là xa hoa nhất.
Bạn gái bên người Thân Tử Duệ có khuôn mặt yếu ớt nhưng vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt sáng ngời, lộ ra tia ưu thương nhưng vẫn tỏa sáng, thần thái không chút suy giảm, đó quả thực là một đôi mắt kì lạ.
“Tử Duệ, cảm ơn anh hôm nay bằng lòng mang em đi theo làm bạn gái anh, bằng không em cũng không biết làm sao bây giờ.”
Giọng nói của cô luôn luôn nhu nhược như thế, luôn là đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính.
“Trữ Hạ, vui vẻ một chút, đừng như vậy nữa lại gầy đi đó.” Giọng nói của hắn mang theo một tia thân thiết, nhìn thấy cô gầy như vậy, hắn thật tâm không đành lòng. Cô là em gái của Trữ Dịch, hắn biết rõ Trữ Dịch ra đi có bao nhiêu đả kích, tổn thương đến cô. Nhưng là chuyện quá khứ chỉ có thể là quá khứ, cô nhất định phải học cách chấp nhận cuộc sống mới.
“Anh Tử Duệ, kỳ thật ở bên cạnh anh em cũng rất vui vẻ, làm việc gì cũng đều rất vui.” Cô nhẹ giọng mà nói, sau đó lại len lén nhìn phản ứng của hắn.
Mà biểu tình của hắn vẫn lạnh lẽo như băng, dường như vĩnh viễn không thay đổi.
“Em có thể giống như trước đây gọi anh là anh trai, anh sẽ rất vui. Về sau có gì đó không vui nói cho anh biết.” Hắn thật sự hi vọng, Trữ Hạ có thể buông xuống ý nghĩ muốn lấy hắn làm chồng, hắn chỉ có thể chấp nhận bọn họ chỉ giống như tình cảm anh em.
Căn bản là Trữ Hạ muốn gợi lên một chút kỉ niệm tốt đẹp, lại làm cho Tử Duệ trực tiếp nói với cô, trong thâm tâm hắn luôn coi cô là em gái, bất kể cô đã biết rõ nhưng là mỗi một lần nghe được hắn trả lời như vậy, cô cảm thấy được chính mình lại một lần nữa bị tổn thương.
“Ưm, về sau có gì không vui, em nhất định sẽ tìm anh Tử Duệ. Anh nhất định phải giống như anh hai với em, không được cảm thấy em phiền hà, không kiên nhẫn.”
Cô cố gắng làm cho chính mình cười, cho dù là em gái, cô cũng muốn ở lại bên cạnh Tử Duệ. Một ngày nào đó cô muốn hắn thay đổi, hắn sẽ chấp nhận cô, hơn nữa yêu thương cô.
Hai chiếc xe thể thao cùng lúc tiến vào gara, cách cửa kính xe, người phía bên ngoài nhìn không thấy người bên trong, Hạ Vũ nắm tay Trần Hãn bước xuống, Ân Tịch lập tức cũng bước theo.
Cửa xe đóng lại, khoảnh khắc cô ngước mắt lên, đó là tình huống ngoài ý muốn, lại khiến cô bối rối như vậy, cô lập tức phải đối diện với đôi mắt lãnh đạm, lạnh lùng của hắn.
Thời gian dài như vậy, cô thật sự nghĩ đến cô đã quên người đàn ông này, người từng gây cho cô bao nhiêu thương tổn cùng ấm áp. Thời khắc gặp lại này, tất cả chuyện cũ rất nhanh mà tái diễn trong trí não của cô, một màn lại một màn.
Thân Tử Duệ dường như cũng có chút kinh ngạc, nhưng có vẻ lại là chuyện trong dự kiến. Cái chính là không ngờ bọn họ gặp nhau trong hoàn cảnh bối rối như thế này.
Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, sắc mặt nháy mắt có chút mất tự nhiên. Dường như có rất nhiều rất nhiều cách trở khiến cho bọn họ không thể thoải mái mà nhìn nhau. Cô giống như trốn chạy mà quay đầu đi chỗ khác.
Hành động nhìn như vô tình lại như cố ý tránh né này đã bị Hạ Vũ trông thấy, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng cũ.
“Anh Tử Duệ!” Giọng nữ yểu điệu, ở thời khắc im lặng này, có vẻ đặc biệt treo trẻo và ái muội.
Dường như thật không ngờ rằng, Thân Tử Duệ lại cùng ở chung một chỗ với Trữ Hạ.
Ân Tịch lại một lần không thể kiềm chế mà quay đầu lại chỗ, thấy nụ cười thản nhiên của cô gái kéo cánh tay hắn, mĩ lệ như hoa. Liếc qua bọn họ là xứng đôi như vậy. Trai anh tuấn, nữ thanh tú xinh đẹp, gia thế bối cảnh tương đồng, dường như không hề có điểm không hòa hợp nào.
Hạ Vũ đi tới, kéo tay Ân Tịch: “Chúng ta khẩn trương lên đi, bằng không anh trai của mình thấy lâu, khẳng định sẽ nhanh tìm tới mình mất.”
Trần Hãn tựa hồ có phần như lạc trong sương mù, đột nhiên đã bị Hạ Vũ ném lại phía sau, trấn tĩnh lại tinh thần mới phát hiện hai cô gái đã đi tới phía trước, hắn chỉ có thể bước nhanh lên phía trước đuổi theo.
Trữ Hạ nắm cánh tay hắn, càng thêm kề sát hơn, càng trở nên thân mật hơn. Nhìn đến Hứa Ân Tịch vô tình nhìn thấy hai người thân mật như thế ở một chỗ, cô có một cảm giác tự hào mà vui sướng thắng lợi.
Sắc mặt Thân Tử Duệ vẫn lạnh băng như trước, ánh mắt chợt lóe lên một tia đau khổ. Hắn nói cho chính mình, ánh mắt trốn tránh của cô đã nói cho hắn biết. Cô không muốn gặp mặt hắn, cũng sẽ không muốn đối diện với hắn.