Buổi tối hôm nay, tĩnh lặng đến đáng sợ, thật không giống với thành phố K không có bóng đêm như người ta vẫn ca ngợi.
“Thân lão đại, hộ sĩ chuyên trách của phòng này trong phòng 30 phút nữa cũng sẽ không thể chú ý đến phòng này, vì phòng bên cạnh còn có người thân của cô ta, ít nhất 30 phút nữa cô ta mới xuất hiện, đủ thời gian chứ?” A Khôn đi theo phía sau Thân Tử Kiều, nhỏ giọng nói.
Đến chỗ thang máy, A Khôn nhanh chóng bấm nút lên tầng 7.
Thân Tử Kiều liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói một câu: “Quá đủ.”
Để giải quyết một người thì một phút đồng hồ cũng đã quá đủ.
Cửa phòng bệnh 704 bị đẩy ra, Tề Tư Di nằm bất động trên giường bệnh, từng nơi trên người đều có thiết bị cấp cứu, một bên máy tính đang hiển thị tần số nhịp đập và huyết áp.
Nhìn qua rất yên ả, không có gì nhấp nhô, xem ra rất ổn định
Cửa rất nhanh bị đóng lại, A Khôn lẳng lặng đứng canh chừng ở bên ngoài cửa phòng bệnh.
Thân Tử Kiều đến gần ả ta, giơ tay nhẹ nhàng đặt ở trên mũi của ả, hết thảy rất bình ổn.
“Em yêu, em có biết tối hôm nay tôi tới đây để làm gì không?” Thân Tử Kiều nhìn đôi mắt nhắm chặt của ả ta, cứ cho là ả ta tạm thời không có tỉnh lại được nhưng mà những lời hắn nói hẳn là ả ta có thể ý thức được.
“Tôi đến tiễn em đi đến một nơi rất mỹ lệ, tôi tin tưởng rằng ở nơi đó em có thể tìm được những người đàn ông mà em thích, thậm chí còn có thể tìm được những người thích chơi ML, tôi chúc em sớm có thể Happy!”
“Cô biết là tôi ghét nhất cái gì không? Chính là tôi đã cảnh cáo mà cô còn không nghe, cô nghĩ rằng cô là người thông minh, cô nghĩ cô có thể đấu với tôi, đùa giỡn tôi, cho nên cô mới hủ kế hoạch của tôi, nhưng mà kẻ nào dám hủy kế hoạch của tôi, tôi thề tôi sẽ không để cho kẻ đó có thể sống, cô cảm thấy trò chơi này chơi có vui không?” Hắn vuốt vuốt những sợi tóc vương trên trán của ả ta.
“À nha, cô vẫn cho rằng tôi không dám xuống tay với cô, phải không? Cô nghĩ rằng tôi chưa chiếm được 51% cổ phần của Tề Thị, cho nên cô dám trái với quy tắc trò chơi của tôi, có phải không?” Tay hắn dùng sức mà quấn những sợi tóc của ả ta.
“Cô biết không? Tôi muốn chiếm được cổ phần của Tề Thị, tôi có rất nhiều cách, có một biện pháp chính là hủy đi trụ cột là cô, chỉ cần cô không còn, cô nghĩ xem Tề Thị còn có thể tồn tại được bao lâu? Bằng ông bố vô dụng của cô, hay là bà mẹ tiện nhân của cô, hay là đứa em gái cô vĩnh viễn cho rằng sẽ nổi danh? Hay là thằng em trai phá gia của cô?”
Thân Tử Kiều nhìn thấy Tề Tư Di vẫn như trước không có phản ứng, lộ ra nụ cười trào phúng, cùng chơi với hắn, xem sẽ có kết quả thế nào?
Trong lòng hắn lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy một cái gối bên cạnh, mạnh mẽ dùng sức mà dí xuống mặt ả ta.
Thân thể Tề Tư Di có chút động đậy, hai chân có cảm ứng, giật giật vài cái sau đó dần dần dần dần . . . .
Biểu đồ trên màn hình máy tính không ngừng dao động, lên xuống, sau đó chậm rãi biến thành một đường thẳng tắp.
Thân Tử Kiều để cái gối về chỗ cũ, hết thảy tựa như không có gì phát sinh.
Quá bình thường, thậm chí vài sợi tóc trên trán ả ta vẫn nằm ở vị trí ban đầu.
Phòng bệnh số 704 tựa như chưa từng có người đi vào vậy, vẫn không có một bóng người.
Ba mươi phút sau, hộ sĩ kêu to, bệnh nhân phòng 704 ngừng thở, tuyên bố tử vong
Ngay sau đó là tiếng khóc huyên náo của Tề Tư Mục lớn tiếng gọi chị, còn có những người khác kêu tên của Tề Tư Di.
Trong chiếc xe thể thao xa hoa, A Khôn lái xe, Thân Tử Kiều ngồi ở ghế phụ.
“A Khôn, tôi muốn có thêm 15% cổ phần trong tay Tề Tư Gia, cậu nghĩ biện pháp lấy về cho tôi. Càng nhanh càng tốt.” Thanh âm của Thân Tử Kiều vẫn bình tĩnh như nước, tuyệt đối không giống với kẻ vừa mới Gi*t người xong.
“Vâng, tôi sẽ sai A Đường dẫn hắn đi chơi vài trò chơi mạo hiểm, tiểu tử này thích cá cược, chỉ cần vài ván là chúng ta có thể lấy được cả tính mệnh hắn ấy chứ.”
“Mạng của hắn không đáng giá.” Thân Tử Kiều châm biếm cười, nói: “Loại phá gia chi tử đó, không có Tề gia, nó đến chỗ nào cũng không đáng bằng con chó, Gi*t nó chỉ có bẩn tay.”
Tề Tư Di có nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân mình không có ૮ɦếƭ dưới súng của Trữ Dịch mà lại ૮ɦếƭ dưới bàn tay của người đàn ông mà ả ta yêu nhất, nguyên nhân chỉ là ả phá hủy kế hoạch của hắn, không nghe lời hắn.
Có lẽ Tề Tư Di cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, toàn bộ Tề Thị là dựa vào chống đỡ của ả ta, Thân Tử Kiều chỉ cần Gi*t ả là 51% cổ phần của Tề thị hắn có thể dễ dàng cầm lấy trong tay.
Cả đời ả ta thông minh, cả đời tính kế mưu mô ngoan độc, lại ૮ɦếƭ dưới tay người đàn ông mà ả yêu nhất, đây là chân lý ngàn đời “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
Có một số người nhất định đời này đã định là khắc tinh của ai đó, mà cuộc đời mỗi con người vẫn luôn có một cái gọi là khắc tinh của mình.
“Ân Tịch, bên ngoài có một người đàn ông nói muốn gặp cậu, là người đại diện của KC, mình đã từng gặp qua.” Hạ Vũ mỉm cười nói, KC nguyện ý để người đại diện đến gặp Ân Tịch, cho thấy chất giọng của Ân Tịch thực vừa ý KC.
“Lập tức mời anh ta vào đi.” Ân Tịch sửa sang một chút diệm mạo của chính mình, giờ đây cô tuyệt đối sẽ không lùi bước trước bất kỳ điều gì, ở trong giới giải trí, cô nhất định phải làm cho Tề Tư Mục nhìn thấy cô tỏa sáng như thế nào, đứng ở vị trí cao hơn cô ta bao nhiêu, nếu như cô ta muốn nổi danh như vậy, vậy cô sẽ chọc cô ta, cô nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn cô ta rất nhiều.
Người đàn ông đi vào có khuôn mặt rất nghiêm túc, cầm trên tay một túi tài liệu, bộ dáng rất quý trọng.
“Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là người đại diện HL của KC.” Anh ta lịch sự vươn tay.
Ân Tịch giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhẹ nhàng nắm chặt lấy, “Rất vui khi được gặp anh.”
“Cô so với trên TV còn xinh đẹp hơn nhiều.” HL nhịn không được khích lệ, trách không được KC mê cô ấy như vậy.
“Cám ơn!” Ân Tịch bị lời khen ngợi trắng phớ này làm cho có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
“Tôi tìm đến Hứa tiểu thư chủ yếu là bởi vì KC.” HL chuyển đề tài, chính là thanh âm của anh ta mang theo một tia nghẹn ngào, tựa hồ những lời sau đó cũng không thể nói nữa.
Hạ Vũ nhận ra được điều này vội vàng hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, KC vừa lòng với chất giọng của Ân Tịch sao?”
“Rất vừa lòng.”
“Kia vậy có thể nói là KC và Ân Tịch vẫn có cơ hội hợp tác phải không?” Hạ Vũ có chút chờ mong nhìn HL.
Mi tâm nhíu chặt của HL vẫn không giãn ra, liên tục lắc đầu.
Ân Tịch cùng Hạ Vũ đều mê man, nếu vừa lòng vì sao lại không thể tiếp tục hợp tác chứ?
“KC đi rồi, anh ấy vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi.” HL dùng hai tay bưng kín mặt, cảm xúc vô cùng mất khống chế, thổn thức trong thanh âm càng thêm rõ ràng.
Ân Tịch cùng Hạ Vũ ngồi phía đối diện đều thất thần, “KC đi rồi, vì sao lại có chuyện bất ngờ như vậy, chuyện lớn như thế tại sao báo chí cùng truyền thông đều không có đưa tin gì chứ?”
Nhìn thấy sự kích động của HL, Ân Tịch cùng Hạ Vũ không có tiếp tục hỏi nữa, mà là chờ cho anh ta ổn định lại cảm xúc, sau đó anh ta từ từ nói ra nguyên nhân hôm nay anh ta tới đây.
“Thật xin lỗi, tôi thất lễ quá.” Mỗi lần nghĩ đến KC, cảm xúc của HL vẫn là không thể khống chế nổi, cái ૮ɦếƭ của anh càng khiến anh ta bị kích thích mạnh mẽ hơn.
Từ từ thoát khỏi cảm xúc ưu thương, anh ta lấy từ trong túi ra một phần ca khúc đưa cho Ân Tịch, nói: “Đây là thứ mà khi tôi thu dọn đồ đạc của KC phát hiện ra, mặt trên viết ‘gửi Ân Tịch’, cho nên tôi nghĩ đây là ca khúc mà KC chuẩn bị cho cô. Có thể anh ấy cũng không nghĩ đến đây là ca khúc cuối cùng mà anh ấy sáng tác.”
HL nói xong cảm xúc lại không thể khống chế bắt đầu kích động lên, tựa như một cô gái xúc động mà quay đầu đi chỗ khác.
Ân Tịch mở ca khúc ra, tất cả những nốt nhạc cùng ca từ đều tiến nhập vào lòng của cô, cho dù là nhạc hay là ca từ đều vô cùng tuyệt diệu.
Khi mà ánh mắt cô dừng ở dòng chữ cuối cùng, ca từ của ca khúc đã làm cô kinh ngạc “Anh nguyện là một dấu chấm nhỏ trong bức tranh, cả cuộc đời này chờ đợi em.”
Xuống chút nữa là chữ ký của KC, bên cạnh cũng có hai dấu chấm tròn nhỏ tựa như là hai đứa bé đang nắm tay nhau trong bức tranh trên vách tường
Ân Tịch từ từ che miệng lại, hồi ức lại lần nữa lần nữa hiện lên trong đầu cô, bọn họ ở trên thảm cỏ tập đàn, ở trên vách tường bọn họ vẽ một bức tranh hai đứa bé nắm tay nhau, Trữ Dịch nói bé trai là anh mà bé gái chính là cô.
“ÂnTịch, cậu làm sao vậy?” Hạ Vũ nhìn ca khúc trong tay cô cũng không có phát hiện ra có gì khác lạ, nhưng là đột nhiên Ân tịch lại xúc động giống như HL.
Ân Tịch dùng tay lau lau khóe mắt, nâng tầm mắt lên hướng phía HL hỏi : “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” HL bỗng nhiên bị câu hỏi nghiêm túc của Ân Tịch là cho ngây ra một lúc, sau đó vẫn là gật đầu.
“KC có phải là Trữ Dịch hay không?” Ân Tịch nói xong, thanh âm đã trở lên nghẹn ngào.
HL nghe xong, kinh ngạc trợn lớn mắt, “Hứa tiểu thư, làm sao cô có thể đoán được chứ?”
KC chính là Trữ Dịch chỉ có anh và Thân Tử Duệ biết, ngoài ra không ai biết cả, nhưng mà Ân Tịch làm sao lại có thể đoán ra được, chẳng lẽ cô gái mà KC yêu chính là cô ấy?
“Hạ Vũ, thì ra KC là Trữ Dịch, đáng lẽ mình đã phải đoán ra từ sớm rồi, nhưng mà tại sao mình lại chậm chạp ngu dốt như vậy chứ?”
“Vì sao ca từ của anh ấy lại có thể khiến mình cảm động như vậy, đáng lẽ mình phải nhận ra từ sớm chứ?” Ân Tịch đột nhiên nhào vào lòng Hạ Vũ khóc không ra tiếng.
Vì sao Trữ Dịch lại ngốc như vậy, vì sao lại không nói cho cô biết, anh chính là KC, những ca khúc mà anh viết đều là kỷ niệm của hai người, còn có lời thề vĩnh viễn không rời xa cô của anh.
Hạ Vũ ôm cô không nói gì, bởi vì cô ấy biết có nói gì cũng không thể bình ổn được tâm tình lúc này của cô.