“Em tại sao lại có liên quan đến người có quan hệ với Thân Tử Kiều?” Lông mi Hạ Thiên Triệu hơi hơi nhíu lại.
“Em muốn anh giúp cứu người, đó là một cô bé ước chừng bốn tuổi thông minh, xinh đẹp, đáng yêu. Cô bé tên là Tiểu Ức. Là con gái của minh tinh nổi tiếng gần đây Hứa Ân Tịch. ’’
Hạ Vũ không để ý tới hắn nhăn mày, cô chỉ muốn đem mọi chuyện nói rõ ra. Hắn giúp hay không giúp do chính hắn định đoạt.
“Hứa Ân Tịch” Hạ Thiên Triệu nhớ kĩ tên này. Quen thuộc như vậy, tâm trí đột nhiên hiện lên bóng dáng một cô gái. Nhũng chuyện của cô gái này hắn ít nhiều là có biết.
“Em hiện tại là trợ lý của cô ấy. Cô ấy có khó khăn em muốn giúp cô ấy.” Cô chờ đợi, ánh mắt nhìn thẳng phía Hạ Thiên Triệu. Mặc kệ như thế nào, cô hi vọng anh cả sẽ cứu giúp Ân Tịch. Bởi vì cô cũng không muốn Ân Tịch cứ như thế mà gả cho Thân Tử Kiều, tên này đã ác ôn lại còn biến thái.
Cứ cho là Tiểu Ức là con gái của hắn, nhưng loại người lục thân không nhận chính là khốn kiếp, không chừng nay mai sẽ phụ bạc Ân Tịch cùng Tiểu Ức.
“Em muốn anh giúp cô ta như thế nào. Giả như thành công, em sẽ đáp tạ anh như thế nào?” Hắn cần tự mình tháo gỡ nút thắt với em gái.
“Đem Tiểu Ức cứu ra, sau đó sắp xếp cho Tiểu Ức ra nước ngoài, bởi vì ở trong nước Tiểu Ức khẳng định là không được an toàn. Em muốn anh sắp xếp nơi ở thích hợp để cô bé có điều kiện trưởng thành. Về phần như thế nào để đáp tạ thì anh cứ ra điều kiện đi!” Hạ Vũ rất dứt khoát mà nói.
“Uh, không vấn đề. Nếu anh giúp em làm được nghĩa là em phải đáp ứng anh: đi gặp mẹ anh, bà rất nhớ em”
Bà có tuổi rồi, thường xuyên nhắc đến em, mà anh lại không thường ở bên cạnh bà. Anh hi vọng em có thể đến thăm bà nhiều một chút.” Trong ánh mắt Hạ Thiên Triệu có một tia bất đắc dĩ. Đối với mẹ hắn, hắn luôn có chút thương cảm, bởi vì mẹ hắn đối với cái ૮ɦếƭ của mẹ Hai năm đó vẫn không quên được. Mà Hạ Vũ cũng không giải thích.
Cứ cho là Hạ Vũ không hận bà nhưng là Hạ Vũ cự tuyệt mối quan hệ này, không hề giữ liên lạc với bọn họ. Trừ phi hắn dùng biện pháp bắt cô tới.
Hạ Vũ quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, thật lâu. . . . thật lâu.
“Em đồng ý với anh!” Hạ Vũ quay đầu, kiên định nói.
Hạ Thiên Triệu lộ ra nụ cười hiếm có, vỗ bả vai Hạ Vũ. “Oaa, A Vũ, đại ca dẫn em đi tới một nơi có món mà em thích!”
Hạ Vũ quay lại hơi hơi mỉm cười. Từ sau khi mẹ Hạ Vũ mất, bọn họ lần đầu tiên vui vẻ thân thiết như vậy.
Bên đài phun nước, ở trong xe thể thao.
“Ân Tịch, đừng gả cho hắn. Chuyện Tiểu Ức anh đã có biện pháp. Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cứu được Tiểu Ức ra.” Trữ Dịch quay về phía Ân Tịch kiên định mà nhìn Ân Tịch. Anh không bao giờ để Ân Tịch gả cho Thân Tử Kiều.
“Trữ Dịch em tin tưởng anh, nhưng là thế lực của Thân Tử Kiều anh nếu như cùng hắn đối đầu tổn thất sẽ rất lớn, hơn nữa em không muốn Tiểu Ức gặp nguy hiểm.
Loại người như hắn chuyện gì cũng đều làm được, nếu chúng ta chống đối hắn, khắng định hắn sẽ xuống tay với Tiểu Ức.
Nhiều lần giao thủ như vậy, Ân Tịch đối với Thân Tử Kiều thực đã có điểm hiểu rõ.
Không gian trầm tĩnh, Ân Tịch mệt mỏi mà dựa vào xe, âm thanh nhỏ bé vang lên: “Trữ Dịch, đưa em tới bệnh viện của mẹ đi.”
Mỗi khi khó chịu, mỗi khi cô gần như sắp sụp đổ, cô chỉ muốn ngồi ở bên gường của mẹ, nắm lấy tay mẹ, cảm nhận hơi ấm của mẹ truyền sức mạnh cho cô. Nói cho cô biết chỉ cần kiên trì, chỉ cần nhẫn nại thì tất cả nhất định sẽ vượt qua.
Ân Tịch ích kỉ suy nghĩ rằng Tiểu Ức có thể khỏe mạnh bình an mà lớn lên, cô nguyện ý đánh đổi bằng mọi giá.
Trữ Dịch cho xe chậm rãi rời khỏi đài phun nước, bên trong xe tiếng nhạc mang một vẻ kỳ ảo. Đó là ca khúc anh vì cô mà viết đến bây giờ cũng không còn ý nghĩa. Anh còn có nhiều chuyện hứa hẹn sẽ cùng làm với cô, còn có nhiều điều muốn nói cùng với cô.
Cuối cùng, anh vẫn là che giấu chuyện Thân Tử Duệ mới là cha ruột của Tiểu Ức.
Trữ Dịch tự đáy lòng cũng đều rối rắm. So với Thân Tử Kiều, Thân Tử Duệ càng có lực sát thương hơn. Một khi Thân Tử Duệ biết Tiểu Ức là con gái của hắn. Hắn nhất định sẽ đấu một phen sống mái với Thân Tử Kiều.
Mà kết quả, tổn thương lớn nhất chính là Thân Tử Duệ và Ân Tịch.
Mà hai người này, anh cũng không mong muốn ai trong họ bị tổn thưởng. Nếu có thể được, anh tình nguyện gánh vác một phần trách nhiệm này.
Thân Tử Kiều bắt giữ Tiểu Ức và Ân Tịch, Thân Tử Duệ không có biện pháp chống trả. Trước hết chỉ có cứu Tiểu Ức ra, sau đó rời khỏi thành phố K mới là sáng suốt nhất.
Chờ cứu được Tiểu Ức, anh có thể nói cho Thân Tử Duệ hết thảy chân tướng đến tột cùng là lựa chọn như thế nào, anh đều tôn trọng Ân Tịch.
Nếu cô lựa chọn Thân Tử Duệ, anh sẽ mang theo Tiểu Ức rời khỏi nơi này. Chờ một ngày Thân Tử Duệ đánh bại Thân Tử Kiều, anh có thể mang theo Tiểu Ức cùng họ hội ngộ.
Yêu một người không nên chỉ là giữ lấy, mà là lặng lẽ hi sinh. Nhìn thấy cô ấy có thể vui vẻ cười đùa so với chiếm giữ thân thể của Ân Tịch, từ đáy lòng Trữ Dịch sẽ càng hạnh phúc hơn.
“Ân Tịch, lúc này đây hãy để anh thay em xử lý tốt tất cả mọi chuyện.”
Tề Gia.
Tề Tư Mục hiếm khi một mình cùng mẹ và bà nội ăn cơm.
“Tư Mục, con cùng Tử Duệ gần đây quan hệ như thế nào, dự định đính hôn ra sao?” Ngô Niệm ôn nhu hỏi con gái yêu.
“Mẹ, con còn nhỏ mà. Hiện giờ quan trọng gây dựng sự nghiệp. Con còn chưa nghĩ tới sẽ đính hôn sớm như vậy. Tề Tư Mục có chút không hài lòng mà trả lời Ngô Niệm.
“Con tính toán gì chuyện sự nghiệp, gả cho người ta, so với bất gì sự nghiệp gì của con cũng quan trọng hơn,” hiện tại bà nội nói trắng ra: “Nếu con muốn, phải tận dụng hết thảy biện pháp để cùng Thân Tử Duệ đính hôn. Lần trước báo chí không phải vô cùng náo nhiệt sao, nên rèn sắt khi còn nóng, con nên tìm cơ hội mà cùng Thân gia thương lượng chuyện đính hôn. Trên có bà và mẹ cháu tới Thân gia gặp cha mẹ bên đó.” Lâm Âm Ái buông bát xuống, thận trọng nói, “Chuyện hôn nhân mà thành, Tề gia ở Thành phố K sẽ càng thêm lừng lẫy.”
“Bà nội, hiện tại chữ bát cũng chưa viết một nét, đính hôn cái gì a.” Tề Tư Mục đem đũa ném xuống, phiền chán mà phát hỏa.
“Tư Mục, như thế nào còn tùy hứng như vậy. Trên bàn cơm như thế nào có thể ném đũa chứ. Về sau nếu làm người của Thân gia, bọn họ như làm sao còn muốn con chứ!” Ngô Niệm lớn tiếng mà trách mắng.
“Thân gia, Thân gia. . . Mọi người muốn con gả cho Thân gia, mọi người có nghĩ cho con hay không? Chính là tạp chủng của Hứa Bội Dung ςướק mất của con a!”
Tề Tư Mục lớn tiếng mà đem tất cả ưu phiền mà nói ra.
“Con nói cái gì, tạp chủng của Hứa Bội Dung? Con nói năm đó mẹ con cô ta không ૮ɦếƭ sao?” Lâm Âm Ái kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, họ không có ૮ɦếƭ. Hơn nữa tiện nhân Hứa Ân Tịch kia hiện tại đang ở vị trí đối trọng với con. ςướק ca khúc của con, ςướק quyền đại diện phát ngôn của con, ςướק vai diễn của con, lại còn ςướק đi người yêu của con! Con lập tức sẽ bị Thân Tử Duệ đá, đều là bởi vì Hứa Ân Tịch kia. A !” Một tiếng rống làm cho tinh thần càngthêm bốc hỏa
Đem tất cả mà nói ra hết một lượt, cô rốt cuộc chịu không nổi bà nội và mẹ không ngừng ép hỏi về quan hệ của cô cùng Thân Tử Duệ nữa.
“Con. . . . con như thế nào đến bây giờ mới nói? Con hẳn là sớm một chút nói cho mẹ cùng bà nội a!” Ngô Niệm có một tia chất vấn lại vừa yêu thương, mỗi một đứa con đều là bảo bối trong lòng bà ta.
Đứa con là vận mệnh, con gái lớn có năng lực hơn người, con gái nhỏ có khả năng gả vào Thân gia, bà có thể không yêu thương được sao?
“Tư Mục, con sợ chuyện đó sao? Có Tề gia là chỗ dựa cho con, chẳng lẽ còn chỉnh không được cái con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia ư?” Trên trán Lâm Âm Ái đầy nếp nhăn, cũng lộ rõ ra sự ngoan độc trong từng đường nét. Trong ánh mắt là cừu hận một lần nữa bùng lên.
“Xem ra mười mấy năm nay Hứa Bội Dung và cả Tần Phương kia đều còn sống. Lúc này, cùng với họ thù mới hận cũ cùng nhau tính!”
Tề Tư Mục trấn tĩnh mà ngồi xuống, có bà nội và mẹ lại còn có cả Tề Thị ủng hộ. Cô cũng không tin tiểu tiện nhân Hứa Ân Tịch này còn không ૮ɦếƭ.
~~~~~~Vficland~~~~~~
“Trữ thiếu gia cư nhiên cam lòng ra mặt gặp tôi. Nhất định không phải có chuyện tốt gì a!” Hạ Thiên Triệu ngồi ở sofa nói thẳng vào vấn đề.
“Xem ra cậu gần đây đúng là không tồi, nghe nói cậu mua một cô gái rồi lại cùng người phụ nữ khác kết hôn. Thực sự trò chơi của cậu càng ngày càng quá mức.” Trữ Dịch cũng không nể tình phụ họa vài câu.
“Tuần sau mình cưới vợ thứ chín, lúc đó ba huynh đệ chúng ta sẽ tụ họp vui vẻ!” Trong ánh mắt Hạ Thiên Triệu không hề có chút vui vẻ của việc kết hôn.
Trữ Dịch chỉ là cười cười: “Chỉ mong cậu lần này có thể lâu một chút với bà vợ thứ chín này. Một năm đổi ba vợ thực sự chỉ có cậu.”
“Mình không giống cậu, cậu si tình như vậy, vẫn giữ hình ảnh một cô gái.” Hạ Thiên Triệu cầm lấy ly rượu bên cạnh nhẹ nhàng mà hớp một ngụm, dường như hắn đã chạm đến nỗi đau của Trữ Dịch.
“Thiên Triệu, lần này gặp cậu, mình muốn nhờ cậu giúp một chuyện.” Trữ Dịch cũng cầm ly rượu mạnh mẽ uống.
Bàn tay đang cầm ly rượu của Hạ Thiên Triệu chợt ngừng lại. Nếu hắn đoán không nhầm thì việc Trữ Dịch nhờ hắn hỗ trợ cùng chuyện của Hạ Vũ.
“Mình muốn cậu cử vài huynh đệ thay mình cứu người từ chỗ Thân Tử Kiều ra.”
Quả nhiên vẫn là chuyện này, như vậy xem ra Hứa Ân Tịch nam nữ đều muốn giúp đỡ.
“Mình sẽ ở ngoài tiếp ứng, đến cuối cùng chúng ta trong ứng ngoài hợp. Chuyện này chỉ cho phép thành công không được thất bại. Hơn nữa thời gian chỉ có hai ngày, mình hi vọng cậu lập tức phái người đi theo dõi hành tung của Thân Tử Kiều cùng người bên cạnh hắn.” Trữ Dịch bắt đầu nói ra ý đồ của mình: “Trước 9h tối mai,mình muốn biết cô bé kia bị nhốt ở đâu.”
“Mình không dám cam đoan với cậu nhất định có thể tra ra được, phòng bị của Thân Tử Kiều có bao nhiêu nghiêm ngặt cậu và mình đều rất rõ. Hắn cùng chúng ta giao tranh cũng hơn ba lần, chúng ta chưa một lần chiếm được ưu thế, có thể thấy được người này lòng dạ thằng này cơ hiểm cỡ nào. Hơn nữa nó là một con sói hung ác, con sói này còn ăn thịt người! Thân Tử Kiều hiển nhiên chính là cái gì cũng không sợ, loại người này việc gì cũng dám làm, xem nhẹ mạng sống con người. Người như hắn thường là không biết sợ.”
“Cho nên mình mới tìm đến cậu. Nếu không khó đối phó, một mình mình cũng có thể xử lý được.”
“Cậu yên tâm đi, chuyện này mình sẽ không bó tay đâu. Bởi vì A Vũ cũng cầu mình giúp nó.” Hạ Thiên Triệu nhìn phía Trữ Dịch mỉm cười xấu xa.
Trữ Dịch lặng đi một hồi, cuối cùng mới có phản ứng trở lại. Nguyên lai Hạ Vũ chính là A Vũ, anh hẳn là nên sớm nghĩ tới.