Ân Tịch đi vào căn phòng B07 mới phát hiện ra kẻ có tiền thật là xa xỉ.
Thứ đập ngay vào trực giác của cô là một chiếc giường siêu lớn hình tròn xa hoa phía trên phủ một màu trắng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là hắn đã cùng bao nhiêu người đàn bà ℓàм тìин trên chiếc giường lớn này.
Cái ý nghĩ quái gở này đánh ập vào trí óc cô, cô vỗ vỗ đầu chính mình, mong cho bản thân bình tĩnh lại.
Đúng vậy cô còn chuyện qua trọng phải làm, nếu cô muốn dời đi năm ngày thì cũng phải khiến cho mọi người an tâm, còn có Hạ Vũ cùng với dì Hồng nữa.
Cô lấy di động ra gọi cho Hạ Vũ.
Ân Tịch hoài nghi tại sao thanh âm của Hạ Vũ lúc nào cũng có thể bình tĩnh lãnh đạm như vậy.
“Mình phải rời khỏi đây 5 ngày, cậu đến chỗ dì Hồng thay mình nói một chút.” Theo bản năng Ân Tịch muốn giải thích gì đó nhưng lại cảm thấy giải thích gì cũng chỉ là dư thừa, bởi vậy chỉ bổ sung thêm một câu: “Làm phiền cậu giúp mình trông nom người thân.”
“Được mình đã rõ!”
“Tiền thuốc tháng này của mẹ mình ở bệnh viện XX cũng cần phải nộp rồi, tên mẹ mình là Hứa Bội Dung.” Ngừng một chút cô lại mở miệng nói, “Mình còn có một đứa con gái nó tên là Tiểu Ức, hiện tại bà ngoại mình đang chăm sóc nó.”
“Ừ, mình đều đã rõ.” Lời nói của cô ấy giống như không chút ngạc nhiên với việc cô đã có con vậy.
“Địa chỉ nhà mình là: số nhà 406 lầu 8 tiểu khu Bạch Vân. Mình cảm thấy họ đang gặp nguy hiểm.” Lòng Ân Tịch cuồng loạn nhảy lên, “Mình không yên tâm bọn họ, hơn nữa mình cảm thấy hết thảy những chuyện này đến quá nhanh, mà chúng cũng không đơn giản như vậy, đến bây giờ mình cũng chỉ hy vọng bọn họ được bình an trong lúc mình đi vắng.”
“Ân Tịch, có mình ở đây cậu yên tâm họ sẽ an toàn, mình chờ tin cậu trở về.”
“Cảm ơn cậu, Hạ Vũ.”
Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó là thanh âm cuộc gọi bị cắt đứt.
Ba tiếng sau, cánh cửa vẫn như trước không chút động tĩnh, Ân Tịch đột nhiên có một suy nghĩ, không phải mỗi một người phụ nữ đều được hắn đặt cho một căn phòng tại một khách sạn khác nhau chờ đến lúc hắn gọi đến để ‘sủng hạnh’ chứ?
Vì muốn khắc chế bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa, cô quyết định đi xem TV.
Những tin tức trên TV về báo chí càng khiến cô kinh ngạc hơn, khi đó cô cảm thấy giọng nói của nữ MC sao mà ngọt ngào đáng yêu đến vậy.
Tiếp theo là hình ảnh của nhà đầu tư Lưu tổng, lúc này trong mắt hắn không còn là lửa giận ngút trời mà là hèn mọn nhìn ống kính, rụt rè nói “Những chuyện mà báo chí nói giữa tôi và Hứa tiểu thư cũng chỉ là hiểu lầm, tôi uống rượu say sau đó có hành động mất kiểm soát, . . . . Hơn nữa Hứa Ân Tịch tiểu thư là một diễn viên rất đặc biệt.”
“Lưu tiên sinh, nhưng mà sáng nay ngài đã vòng vo lý giải một hồi tôi nghĩ rằng hẳn là lúc đó ngài cũng đã tỉnh rượu rồi chứ, cũng xin hỏi động lực nào đã khiến ngài có những quyết định trái ngược như vậy?” Ống kính của phóng viên chĩa thẳng vào mặt Lưu tổng.
“Tôi thừa nhận tôi có chút ái mộ Hứa tiểu thư, nhưng mà Hứa tiểu thư lại có bài xích với tôi, bởi vậy chúng tôi xảy ra tranh chấp, vậy nên tôi có chút tức giận mà lấy lý do này để uy Hi*p, hiện tại tôi đã nhận ra loại hành vi này quả là đáng xấu hổ, cũng xin Hứa tiểu thư có thể tha thứ cho tôi. Ngay tại đây trước mặt nọi người tôi xin chân thành xin lỗi Hứa tiểu thư, nếu như cô ấy muốn truy cứu trách nhiện pháp luật tôi cũng xin nguyện ý hợp tác.”
Nói xong hắn cúi đầu xuống, lạy một cái thật thấp, sau đó là hình ảnh của người dẫn chương trình.
“Những thông tin mới nhất được báo chí đưa tin cũng đã được đính chính, clip kích tình trong phòng, nhân vật nữ chính ở đây không phải là Hứa Ân Tịch mà nghe nói là một nữ diễn viên khác, hơn nữa nữ diễn viên này đã từng nhận được giải nữ điễn viên phụ xuất sắc nhất năm nay Ngô Ngọc. Ngoài ra nữ diễn viên này cũng đã mở cuộc họp báo thừa nhận, bởi vì nghen ghét và đố kỵ với tài năng diễn xuất cũng như dung mạo của Hứa tiểu thư mà cô ta đã bày ra trò vu oan này nhằm tiêu diệt một đối thủ mới trên con đường tiến thân của cô ta.”
Ân Tịch không có tiếp tục nghe nữa mà tắt TV đi tới bên cửa sổ, từ tầng cao này nhìn thành phố phồn hoa xa xỉ bên dưới.
Trong thời gian ngắn như vậy Thân Tử Duệ có thể đem tất cả mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, cho thấy khả năng của hắn cường đại đến cỡ nào, cô mê man mà nghĩ, người đàn ông như vậy có bao nhiêu là nguy hiểm chứ, kết thúc chuyện này cô muốn hoàn toàn thoát khỏi hắn.
Trong lúc mà cô đang ngây ngẩn suy nghĩ, chuông cửa liền vang lên.
“Hứa tiểu thư, xin mời đi theo tôi, Thân tiên sinh đang đợi cô ở bên ngoài.” Người đàn ông lễ phép nói với cô.
“Đi đâu?” Ân Tịch buột miệng hỏi.
“Thân tiên sinh chỉ sai tôi đến truyền đạt như vậy, đi đâu chúng tôi cũng không biết.” Hắn bày ra tư thế cung kính mời cô đi.
Cô không ngờ rằng bên trong khách sạn xa hoa này còn có sân bay tư nhân, mà hiện ra trước mặt cô là một chiếc máy bay tư nhân hào hoa.
“Hứa tiểu thư, Thân tiên sinh mời cô đi lên.”
Cô dừng bước một chút, không nói gì từng bước từng bước đi lên, tràng cảnh trước mắt khiến cô kinh ngạc không thể tin được.
Cô từng thấy báo viết qua, nói rằng trong máy bay tư nhân có trang bị đầy đủ các thiết bị tiện nghi, có cả nhà bếp, phòng giải trí còn có cả phòng ngủ . . . Nhưng khi thực sự chứng kiến cô lại càng thấy thực tại còn xa hoa hơn nhiều so với trên báo chí viết.
Người đàn ông kia, chúa tể của nơi này hiện tại đang quay lưng về phía cô, thân ảnh cao ngất đứng ở đó khiến cho tim cô có chút loạn nhịp.
“Bốp, bốp!” chỉ nghe hai tiếng này, trên khuôn mặt người đàn bà đã nhanh chóng đầy vết máu, cho thấy kẻ ra tay ngoan độc đến cỡ nào.
“Thật xin lỗi, Thân lão đại!” Tống Hồng không có ôm mặt mà lần nữa nói lời xin lỗi. Điều mà bà ngoài ý muốn chính là Thân lão đại vì không có được Hứa Ân Tịch mà đánh bà.
“Tại sao lại để cho cô ta đi tìm Thân Tử Duệ hả?” Thanh âm của hắn lạnh lùng lại hung ác như vậy.
“Sau khi A Khôn mang người đi, căn bản tôi không thể liên lạc được với cô ta, khi mà tôi tìm được người đại diện của cô ta – Hạ Vũ thì cô ấy mới nói cho tôi biết là cô ta đi tìm Thân Tử Duệ, ngay sau đó tất cả báo chí đều đảo ngược toàn bộ tình hình, mọi mưu kế của chúng ta đều bị phá hủy.” Tống Hồng thấp giọng nói.
“Nếu như bà vẫn trông coi cô ta cẩn thận thì làm thế nào cô ta có cơ hội đi tìm Thân Tử Duệ chứ?” Giọng của hắn vẫn đầy trách cứ như cũ không chút giảm bớt.
“Là do tôi sơ suất, tôi chưa từng nghĩ Hứa Ân Tịch lại có thể quen biết đại thiếu gia, tôi vẫn cho rằng khi cô ta khó khăn ngoài tìm tôi ra cô ta không còn con đường nào khác.” Tống Hồng dè dặt giải thích.
“Tôi không muốn tiếp tục nghe bà giải thích, hiện tại tôi chỉ muốn bà làm sao để cô ta tiếp tục quay lại cầu xin tôi, lần này bà còn làm không xong nữa thì lập tức cút khỏi Thịnh Thiên cho tôi.” Thân Tử Kiều thẹn quá thành giận quát tháo.
“Vâng, Thân lão đại, bên cạnh Hứa Ân Tịch có rất nhiều nngười có thể lợi dụng được, cô ta còn có mẹ bị bệnh nặng, bà ngoại cao tuổi cùng đứa con gái còn nhỏ.” Trong mắt bà ta lần nữa dâng lên hy vọng, bà nhất định phải nắm được những nhược điểm này của cô, bà không thể bị đuổi khỏi Thịnh Thiên, một khi bà rời khỏi Thịnh Thiên thì bà coi như trắng tay, địa vị, tiền tài, đàn ông . . . .
“Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, lần này không cho phép xảy ra sơ suất gì, nghe chưa?”
“Biết, tạ ơn Thân lão đại đã nương tay.” Bà ta không dám biểu hiện ra một chút nào bất mãn cùng kháng nghị, người đàn ông trước mặt này hiện tại chính là chỗ dựa vững chắc như núi của bà, hắn bảo bà làm cái gì bà phải làm như thế ấy.
Sau khi Tống Hồng ra về, vẻ mặt của hắn càng thêm ngưng trọng, “A Khôn, tối hôm qua Tề Tư Di thấy được những gì?”
A Khôn nhớ lại hình ảnh tối hôm qua Trần Đạo làm vài động tác trên người Hứa Ân Tịch, bọn hắn cũng chụp vài tấm hình xong, khi hắn và A Dũng dìu Hứa Ân Tịch dự định đi đến căn phòng mà Thân lão đại đã bao sẵn.
Khi mà bọn hắn sắp đạt được mục đích thì lại đột nhiên ᴆụng phải tề Tư Di, đối với người đàn bà này bọn hắn luôn phải cẩn trọng vì có thể người đàn bà sau này có thể là “Tẩu phu nhân” của bọn chúng.
“A Khôn, trên lưng cậu đang cõng ai thế hả?” Ánh mắt Tề Tư Di nhìn chằm chằm vào người trêm lưng A Khôn.
Đây là người bạn uống nhiều quá tôi đang định đưa cô ấy trở về.” A Khôn bình tĩnh trả lời.
“Vậy sao? Tại sao lại đi đường này, tôi vừa vô tình nhìn thấy Tử Kiều đi vào gian phòng kia, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh ấy đây.” Vừa nói cô ta vừa nở một nụ cười xinh đẹp.
“Tôi thuê cho cô ấy một phòng bên cạnh, bởi vì cô ấy đã hôn mê tôi gọi mãi cũng không có tỉnh.” A Khôn tiếp tục giả vờ làm như chuyện gì cũng không biết.
Tề Tư Di là một người đàn bà thông minh, thoáng cái cô cũng biết cô gái này nhất định là đưa đến phòng của Thân Tử Kiều, hắn ta là loại người gì cô cực kỳ rõ ràng.
Chẳng qua là cô rất tò mò, cô gái này là ai mà A Khôn lại che chở cho cô ta đến như vậy, trong đầu cô ta bỗng hiện lên một vài cái tên.
Cô ta giơ tay chạm đến người cô gái trên lưng hắn, ý đồ kéo y phục của cô ta ra.
“Tề tiểu thư!” A Khôn lùi về phía sau một bước nhẹ giọng nói một câu: “Bạn của tôi đã mệt mỏi quá rồi, trước mắt tôi đưa cô ấy về đã.”
“Thế nào lại khẩn trương như vậy, để tôi xem mặt mũi bạn cậu thế nào đã chứ.” Tề Tư Di tiến lên một bước định lật lên.
“Không phải vậy, tôi chỉ là sợ làm trễ thời gian quý báu của Tề tiểu thư thôi, nếu như cô có hứng thì cứ xem đi.” A Khôn không có tiếp tục kiên trì nữa, hắn sợ rằng mình càng cố kiên trì càng khiến cho cô ta nghi ngờ hơn mà thôi.
Tề Tư Di vươn tay từ từ đưa về phía đầu của cô, nhẹ nhàng kéo áo khoác đắp lên đầu cô xuống, chỉ thấy khuôn mặt bị tóc đen rủ xuống, mà làn da trắng hồng đến mức đàn bà nhìn cũng phải ghen tị.
Tại sao cô gái này trông lại quen như vậy? Một cỗ chán ghét từ đáy lòng tràn ngập dâng lên. Vô thức cô đến gần phát hiện ra trên lông mày bên trái của cô ta có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, trong lòng nháy mắt đã hiểu tất cả.
“Thì ra là cô ta!” Tề Tư Di lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Bộ dạng không tệ, có điều hơi bạc mệnh. Hừ”
“Tề tiểu thư biết người bạn này của tôi sao, người bạn này của tôi quả thực vận khí không được tốt lắm.” A Khôn chỉ có thể gật đầu phụ họa.
“Không quen, tôi đi trước tìm Tử Kiều, chúc người bạn này của cậu có một buổi tối vui vẻ nha.” Sau đó cô ta đạp mạnh giày cao gót đi vào phòng của Thân Tử Kiều.
A Khôn đứng tại chỗ, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc loạn một mảng, chút nữa Thân lão đại muốn dùng cô gái này, thế mà Tề Tư Di lại phát hiện tiến vào trước rồi, giờ cũng đi vào sao ?
Thân Tử Kiều mở cửa đã đối diện ngay với khuôn mặt quyến rũ của Tề Tư Di.
Kinh ngạc trong nháy mắt kia của hắn khiến cho cô càng khẳng định suy đoán của mình: hắn coi trọng Hứa Ân Tịch hơn nữa còn dùng thủ đoạn hèn hạ để muốn cô ta.
Kết quả như vậy khiến cho cô cực kỳ khó chịu, đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào cô sẽ không thành vấn đề nhưng duy nhất chỉ có Hứa Ân Tịch cô tuyệt đối không cho phép.
“Anh chỉ cảm thấy kỳ quái là tại sao em biết anh ở đây?” Ánh mắt của hắn lập tức khôi phục lại.
“Thật là trùng hợp khi trong đầu em đang nhớ đến anh, sau đó lại thấy anh tiến vào trong này em liền len lén đi theo muốn cho anh một bất ngờ.” Vừa nói người đã sát lại.
Thân thể mềm mại dán tại nơi nóng bỏng của hắn chậm rãi cọ sát, khiến cho hắn từ từ cảm giác được bành trướng của hắn.
Tay của cô xé đi áo sơ mi của hắn, cắn lấy cà – vạt của hắn.
Hắn ác ý cười cười, nhưng trong lòng lại thống hận cô xuất hiện không đúng lúc, con mồi của hắn đang chờ hắn nhưng cuối cùng cũng phải trở mặt cùng cô.
Cô dùng sức kéo hai tay của hắn ra sau lưng, lại dùng cà – vạt vừa mới cởi được bằng miệng cột chặt tay của hắn lại.
“Hôm nay em muốn chơi cái gì?” Thân Tử Kiều chỉ có thể phụ họa cười một tiếng xem vở tuồng này, xem ra hắn hiểu được cô muốn gì.
“Anh thử nói đi, em muốn kích thích có thể kích thích anh đến ૮ɦếƭ.” Miệng của cô tiến tới vành tai của hắn, nhẹ giọng nói.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Thân Tử Kiều nhìn cô ý bảo cô buông tay của hắn ra, cô chỉ là ngoái đầu lại nhìn một cái rồi mỉm cười cầm điện thoại của hắn lên thấy hiển thị là A Khôn.
Đè phím trả lời đem điện thoại dán vào tai hắn, một tay khác thì làm loạn trên người hắn.
Cô nhìn vẻ mặt của hắn hướng về phía cô cười cười, người đàn ông này thực có tể giả bộ đến như vậy, cô có thể nhịn bởi vì cô yêu người đàn ông này mặc dù cô biết hắn có chút biến thái cũng thích chơi trò mạo hiểm nhưng cô cảm giác bên trong hắn không phải như vậy.
Tay của cô trượt tới nơi nhạy cảm của hắn lại ra sức khuấy động, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt áp chế, cô nở một nụ cười giảo hoạt.
“Tôi đã biết, các cậu về đi thôi.” Từ đầu đến cuối hắn chỉ hướng về phía điện thoại nói mấy câu này, sau đó xoay ngược thân mình lại dán chặt vào người cô.
“Có phải lâu quá không được ăn em liền ngứa người hử?” Hắn dùng lực áp chế về phía cô, tay của hắn không cách nào nhúc nhích Dụς ∀ọηg lại bị cô khơi mào đến muốn tung.
Cô ta cười xấu xa nghiêng người luồn sang bên cạnh hắn rời đi đến chỗ khác, cởi giày của mình ra, ngồi trên ghế sofa nhẹ nhàng vén váy của mình lên, làm lộ ra cặp chân trắng nõn.
Cô dùng chân của mình khuấy động trên người hắn, cuối cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm của hắn, ác ý cứ như tơ vò quấn quanh hắn.
Hắn càng ngày càng lớn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, nặng nề.
Cô nhẹ nhàng giơ tay ૮ởเ φµầɳ áo cùng với tất chân của mình ngay trước mặt của hắn, hết sức khiêu gợi.
Cô ném tất chân, quần áo cũng cởi ra đầu tiên là lộ hai vai sau đó là dần dần xuống dưới . . . .
Cho tới khi hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, cái eo nhỏ của cô uốn éo nhẹ từng bước từng bước gần sát thân thể của hắn, cô bắt đầu lắc lư thân thể của mình khiến cho hắn càng thêm thống khổ muốn mà lại không được, mồ hôi hắn tứa ra, hắn muốn cô ngay bây giờ.
Nụ hôn của cô một đường dọc xuống dưới cho đến khi dừng ở đỉnh núi vĩ đại của hắn, một tay cầm lấy , đầu lưỡi nhẹ nhàng hạ xuống . . .
Cổ họng của hắn cũng không thể áp chế được nữa phát ra tiếng gầm nhẹ và thanh âm thoải mái.
“Mau cho anh!”
Khi thân thể hắn đạt tới cực kỳ khó chịu cô lại đột nhiên rời khỏi thân thể hắn, cười cười nhìn dục hỏa trong mắt hắn.
“Muốn sao, như vậy cầu xin em đi, em sẽ cho anh.” Thanh âm của cô mang theo mị hoặc khôn cùng.
“Cho anh, cầu em cho anh.” Hắn đã không thể kiểm soát được nữa lớn tiếng hét lên.
Cô cười xấu xa sát lại gần hắn.
“Cho anh. . .” thanh âm của hắn càng không thể đè nén được nữa.
Cô biết rằng bây giờ nếu buông tay của hắn ra hắn sẽ hung hăng giày xéo cô, mà thứ cô muốn chính là sự dữ dội cực hạn này của hắn.
Lời nói vừa dứt, tay của hắn vừa được buông lỏng ngay lập tức hắn đã xoay người áp chế cô trên tường, dùng hết sức không chút báo trước nào đâm vào cơ thể cô.
“Muốn ђàภђ ђạ anh sao, anh sẽ ăn thịt em đến ૮ɦếƭ, tiểu tiện nhân này.”
Thân thể hắn hung hăng đâm vào, miệng tức giận mắng một tràng những lời lẽ thô tục, mà cô lại phát ra tiếng thét chói tai thỏa mãn.
‘Hứa Ân Tịch vĩnh viễn mày đừng có mong đợi mò được đến giường của Thân Tử Kiều,’ trong lòng cô thét chói tai, lại tràn đầy hận thù với Hứa Ân Tịch.