Một cô gái có mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận, trông rất cá tính, ngũ quan xinh xắn, nhưng nhìn vào ánh mắt cô ta người ta có thể nhìn thấy sự thành thục và khôn khéo.
“Cô tìm tôi sao?” Ân Tịch hỏi.
“Cô chính là Hứa Ân Tịch?” Cô gái chăm chú quan sát cô, so với trong ảnh bộ dạng của cô càng thêm thanh thuần mỹ lệ, ánh mắt có vẻ hờ hững lại có chút u buồn, nhưng mà sự trong sáng của nó mị hoặc đến mức ngay cả con gái cũng
phải ghen tỵ.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là . . . .”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi muốn giúp đỡ cô có thể ngẩng đầu lên mà vênh mặt trong giới giải trí.”
Trên mặt cô gái tràn đầy tự tin nói.
“Giúp tôi sao? Tôi lấy gì để tin tưởng cô chứ?” Ân Tịch khó hiểu hỏi.
“Tôi đến giúp cô có thể nổi danh, có thể cùng cô bàn mưu tính kế giành ngôi ảnh hậu.”
“Nhưng mà tôi không biết cô, hơn nữa tôi cũng có thể từ chối cô!” Ngoài miệng tuy rằng Ân Tịch từ chối nhưng mà trong lòng cô cũng không bài xích cô gái này, hơn nữa cô còn có một chút cảm tình với cô ấy, loại tình cảm này không thể nói nguyên nhân vì sao, mà chỉ có thể nói đó là một loại bản năng.
“Cô biết Trần Thuật sao?” Khi cô gái nhắc đến cái tên này, trong giọng nói của cô ta có một tia u buồn cùng tê tái.
“Tất nhiên là biết rồi, nhưng kể từ khi anh ấy đi Pháp chúng tôi đã bị mất liên lạc. Cô là bạn của anh ấy sao?” Ân Tịch nghe thấy cái tên Trần Thuật này trong mắt lộ ra tia kinh hỉ.
“Tôi là bạn tốt của anh ấy, hơn nữa tôi cũng vì anh ấy mới nguyện ý đến đây giúp cô, nếu không có anh ấy tôi cũng sẽ không thể biết cô đâu.”
“Vì anh ấy mà đến, vậy chắc cô biết hiện tại anh ấy đang ở đâu phải không, tôi cũng rất nhớ anh ấy, có một lần Trần Thuật nói chính anh ấy muốn trở thành nhà đạo diễn tài ba, muốn tôi là nữ chính đầu tiên của anh ấy, quả là trêu đùa, tôi nghĩ đến bây giờ chắc anh ấy đã quên từ lâu rồi.”
Ân Tịch vui vẻ mà nói về những ước định trước đây của cô cùng Trần Thuật, ngược lại đã quên mất cô gái bên cạnh, không để ý tới ánh mắt cô ta đã bắt đầu trở lên lạnh lẽo.
“Anh ấy là người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm sao có thể quên đi chuyện này chứ? Anh ấy nhớ đến từng câu từng chữ đã nói với cô, mục tiêu quan trọng nhất của anh ấy chính là giúp cô trở thành ảnh hậu danh giá sáng chói nhất.” Cô gái kia cẩn thận nói với cô, trong giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào.
” Tôi . . . Tôi không hiểu lắm ý tứ của cô, đến tột cùng là cô muốn nói gì với tôi?” Sau khi nghe được những lời này Ân Tịch có chút không thể ứng phó nếu như đây là nguyện vọng của hắn, tại sao hắn không tự mình đi thực hiện lấy?
“Anh ấy nhớ cô, nhưng là anh ấy vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, chẳng lẽ cô tuyệt đối không có nhớ đến anh ấy, không muốn biết tin về anh ấy sao?” Ánh mắt của cô lại nổi lên đau đớn, cô cực lực khắc chế tâm tình của bản thân.
“Tôi rất muốn biết. Không phải là Trần Thuật anh ấy đã xảy ra chuyện gì chứ, cô mau nói cho tôi biết đi. . .” Ân Tịch nghe ra được chút kỳ quái trong lời nói của cô gái này, lòng khẩn trương bắt lấy tay của cô ấy lắc lắc liên tục.
“3 năm trước đây anh ấy đã vĩnh viễn rời xa tôi, trong chuyến bay từ Pháp về thành phố K không may gặp sự cố, không một ai may mắn sống sót, trong đó có cả . . . Trần Thuật. . .” Nói đến đây thanh âm của cô đã trở nên nghẹn ngào tuy rằng ngoài mặt cô tỏ ra thản nhiên nhưng mà bản thân cô biết mình đau đến cỡ nào.
“Không thể nào, làm sao có thể như vậy chứ, anh ấy là người tốt, tại sao Trần Thuật lại có thể gặp chuyện không may chứ?” Ân Tịch lắc đầu kiên quyết không chịu chấp nhận đây là sự thật.
“Cô biết vì sao tôi đến tìm cô chứ?”
Ân Tịch nhìn cô ta không dám mở miệng, trực giác nói cho cô biết cô gái này cùng Trần Thuật nhất định có mối quan hệ không bình thường.
“Tôi tên là Hạ Vũ, từ nhỏ tôi đã thích anh ấy, nhưng anh ấy một mực chỉ coi tôi là em gái dù cho tôi có tình nguyện như thế nào ở bên anh ấy, đến một năm trước khi tôi thu dọn di vật của anh ấy tôi mới phát hiện ra một cuốn nhật ký của anh ấy, khi đó tôi mới biết có một người con gái mà anh ấy yêu, người đó chính là cô.”
Ân Tịch lặng lẽ nghe, tim cô không khỏi đau nhói lên, Trần Thuật là một chàng trai mạnh mẽ, cho đến bây giờ tất cả những việc mà anh ấy làm đều là vì cô, vì cô anh không ngại gian nan vất vả, nhưng mà cô lại thủy chung cho rằng anh chỉ coi cô như một đứa em gái để chăm sóc yêu thương.
“Nói thật tôi rất đố kỵ với cô, tại sao anh ấy có thể thích cô như vậy, nhưng mà tôi cũng rất hâm mộ cô, cô có thể khiến một người tuyệt vời như anh ấy yêu cô nhiều năm như vậy, cho thấy cô cũng không kém cỏi gì, tựa như tôi yêu anh ấy bao nhiêu năm nay, do đó tôi quyết định sẽ thành toàn nguyện ước của anh ấy, giúp cô có thể bước lên bục vinh quanh danh giá – ngôi vị ảnh hậu.”
Khi mà Hạ Vũ nói những lời này, giọng của cô vô cùng kiên định.
“Đó là nguyện vọng lớn nhất của Trần Thuật , bởi vậy tôi hy vọng cô không để cho tôi thất vọng cũng càng không nên để cho anh ấy thất vọng, tôi hy vọng ở trên trời anh ấy có thể nhìn thấy cô như anh ấy mong ước, tôi cũng sẽ tận lực giúp cô vô điều kiện.
“Không tôi sẽ không đáp ứng cô, giới giải trí quá phức tạp, tôi có thể thấy cô là cô gái trọng tình trọng nghĩa, cho nên tôi cũng không thể để cho cô phải vấy bẩn vì thế giới này.” Ân Tịch không nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ta.
“Bây giờ bên cạnh cô không có người hỗ trợ về kinh tế, cho dù trong giới chuyên nghiệp tôi chưa có tên tuổi nhưng mà tôi lại có năng lực, điều này cô không thể cự tuyệt vì tôi muốn cho Trần Thuật vui vẻ , coi như là tôi đang cầu xin cô được không?” Ánh mắt chân thành của cô ta khiến cho Ân Tịch đau xót.
“Ân Tịch !”
Hạ Vũ nhẹ nhàng hô lên một tiếng, mắt cô đã tràn ngập hơi nước.
Hai cô gái xa lạ lại có thể vì một người đàn ông mà đem sinh mạng gắn chặt với nhau.
Tề Tư Mục mặc một bộ Y phục bằng lụa màu trắng, tóc mây uốn lượn, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, như ẩn như hiện càng tăng thêm vẻ mị hoặc, cô hài lòng ngắm mình trong gương, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Wow, Tư Mục, cô mặc đồ lụa trắng thật là đẹp nha, dựa vào y phục này cùng với khí chất vốn có, đừng nói là hoàng thượng, ngay cả chúng tôi đây khi nhìn cũng đã động tâm rồi nha!” Mấy cô gái bên cạnh sau khi thay xong y phục cũng đã ra sức nịnh nọt tán dương, bởi vì bọn họ rất rõ thân thế của Tề Tư Mục, không cần phải hầu giường tiếp rượu mà có thể làm nữ chính, phía sau nhất định là có thân thế hiển hách nếu không cũng có một người đàn ông cường đại chống đỡ.
“Vậy sao? Bất quá lụa trắng này so với màn tuyn mà nói, đương nhiên có làm sao có sức hút bằng?” Ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt qua chiếc quần màu tím mỏng manh mà ai đó đang mặc kia, khinh thường nói.
Cô gái kia vừa nghe thấy, gượng cười, “Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể hợp tác mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Ngô Ngọc nở rộ, nhưng trong lòng lại như đang phát hỏa, con nhỏ này quá mức cuồng vọng đi, mà cô lại không dám vạch mặt cô ta, tức dận trong lòng chỉ có thể đè nén xuống mà thôi.
Tề Tư Mục nhìn biểu tình tế nhị của cô ta, khóe miệng nổi lên một nụ cười đắc thắng cùng với tia trào phúng, tiện tay vung nhẹ, làm ống tay áo bằng lụa trắng quấn chặt lên mặt cô ta, ngẩng mặt cao ngạo nhìn những cô gái đã thay xong đồ lướt qua mặt họ đi ra.
Đạo diễn cùng nhà đầu tư chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, ngắm nhìn bộ dáng hiện đại đổi thành cô gái cổ trang xinh đẹp.
Ngô Ngọc mặc một thân tử sa (màn tuyn), lại bị lời nói của Tề Tư Mục kích thích mặt hết trắng rồi lại đỏ, hoàn toàn mất đi bộ dáng kiều mị của mình. Một cô gái khác cũng ăn mặc đồng dạng là San San lại vẫn như cũ chu cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía nhà đầu tư Lưu tổng làm nũng.
Một cô gái duy nhất tương đối đặc biệt là mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh, ở trong phim này cô đóng vai là một người yêu thích động vật – Lí Lam, giờ phút này cô đang ngồi bên cạnh một con chó có bộ lông tuyết trắng, ở trong hậu cung, nàng từng 9 lần dùng con sủng vật này để gây án, hại ૮ɦếƭ 9 người phi tử đã từng ra tay làm nhục cô.
“Hứa Ân Tịch như thế nào còn chưa có đi ra hử?” Trần Đạo có chút lo lắng hỏi.
“Cô ta hử? Đi trễ, vừa mới tiến vào không được mấy phút, đoán chừng y phục còn chưa có thay xong nha.” Ngô Ngọc đi lên trước một bước, đứng ở trước mặt Trần Đạo dùng bộ иgự¢ ngoại cỡ của mình cọ sát vào cánh tay hắn.
“Thật xin lỗi , đã bắt mọi người phải đợi.” Cô gái đẩy cửa đi ra, đồng dạng là một thân y phục lụa trắng, khác là tóc của cô nhẹ nhàng xõa ở trước иgự¢ cùng sau gáy, trên đầu cài một cây trâm nhẹ nhàng rủ xuống, trên vành tai có chiếc khuyên tai ưu nhã hình hoa lan, cô thật nhu nhược mà thanh tân thoát tục, tựa như một luồng gió mới thổi quét qua. Quét vào lòng nữ nhân khiến họ hâm mộ cùng đố kỵ, quét vào lòng nam nhân khiến tim họ một lần rạo rực.
Nếu như nói y phục lụa trắng làm toát lên sự mặn mà sắc sảo của Tề Tư Mục, nhưng là so sánh với Hứa Ân Tịch cô ta hoàn toàn không có khí chất thanh tân như vậy, Tề Tư Mục nhìn Hứa Ân Tịch trước mắt, tay nắm chặt lại, đè nén tức giận mãnh liệt.
Mà lúc này, cao hứng nhất là Ngô Ngọc, mặc dù rất đố kỵ khí chất thoát tục của Hứa Ân Tịch, nhưng là nhục nhã vừa rồi của Tề Tư Mục mới chính là nhục nhã của cô, bởi vì cô nhìn ra được, trong mắt mọi người ai cũng nể sợ Tề Tư Mục.
Lưu tổng cùng Trần Đạo ngây ngốc đứng ở một chỗ, biểu tình của hai người cũng ngây dại, tim cũng không thể đè nén được nhộn nhạo.
Khóe miệng Tề Tư Mục cười khịch một tiếng, nhẹ nhàng mà lướt qua đó, “Tỷ tỷ có lối ăn mặc thật là thanh lệ, ngay cả muội muội cũng thấy đẹp mắt, vậy để chúng ta ra ngoài quay phim thử đi.”
Cô ta nói như vậy, Hứa Ân Tịch hoàn toàn không dám tin, rốt cục cô ta lại có cái ý định gì đây?
Chỉ thấy Tề Tư Mục dắt tay của cô, hướng về phía mọi người cười một tiếng,
“Ở trong kịch bản tôi cùng Ân Tịch chính là chị em kết nghĩa, hơn nữa lại cùng nhau vào cung, tình cảm tự nhiên cũng tốt hơn các chị em khác.”
Những lời này của cô ta là nói cho mọi người khác nghe, cũng chính là nói cho Ân Tịch nghe, bởi vì tình cảm của hai người bọn họ so với bất kỳ nữ nhân nào ở đây đều không giống với.
Cô ta nắm chặt tay Ân Tịch từ từ hướng trường quay đi ra, những người khác cũng vội vàng đuổi theo. Móng tay của cô ta từ từ đâm sâu vào lòng bàn tay Ân Tịch, ngón tay sắc nhọn từ từ cắm vào trong da thịt của cô, Ân Tịch từ trước đến giờ chưa từng để móng tay, muốn đánh trả nhưng không có cái gì để đánh trả, cô chỉ có thể dùng phương thức khác để biểu hiện phản kháng của mình.
Tề Tư Mục như là đoán ra được ý định của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non: “Cô trong thật đáng yêu, nếu như cô muốn bị lộ tẩy thì cứ lên tiếng phản kháng đi.”
“Mày, hèn hạ vô sỉ!” Ân Tịch thấy cô ta uy Hi*p mình, ý thức rõ ràng được phản kháng cũng vô ích nên đành buông tay, mà Tề Tư Mục lần nữa lại ngẩng cao đầu mỉm cười đắc thắng.
Có bàn tay này, khi quay phim cô tha hồ mà ђàภђ ђạ Hứa Ân Tịch đến ૮ɦếƭ, nghĩ đến đây, vụ việc quần áo đã không còn khiến cô lưu tâm nữa, nhưng vừa nghĩ đến Thân Tử Duệ, mắt cô ta lại lần nữa nổi lên đố kỵ, móng tay lại lần nữa bấm thật sâu vào.
Ân Tịch nỗ nực khắc chế, nhưng bàn tay đã đau nhức đến tê dại, máu một giọt lại một giọt chảy ra ngoài, chảy tràn đến tay áo vẫn từng bước từng bước mà hướng phía ngoài đi ra, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Ngô Ngọc mắt tinh phát hiện ra một màn này, trong lòng cả kinh, cái con Tề Tư Mục này thật ác độc, nhưng cái gì cũng không nói, vẫn như cũ kéo tay đạo diễn, dùng bộ иgự¢ cỡ 36D kích thích hắn.