"Ân Tịch!" , thanh âm của hắn lại vang lên một lần nữa.
"Vâng!" , cô cúi đầu trả lời hắn.
"Ngày mai có một vị khách đặc biệt sẽ tới đây" .
"Vị khách đặc biệt?" , Ân Tịch có chút nghi gờ nhìn về phía hắn.
"Anh đã nói với mẹ anh về em, bà muốn đến gặp em" , Thân Tử Duệ vui vẻ nói, đây là lần đầu tiên hắn mang phụ nữ về gặp cha mẹ.
"Tử Duệ. . . Em. . . Như vậy không tốt!"
"Có gì là không tốt, anh chính là muốn khiến cho toàn bộ người trên thế giới này biết, Hứa Ân Tịch em chính là người con gái mà Thân Tử Duệ anh muốn kết hôn" . Ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm qua chóp mũi của cô, nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên trán cô.
Trong lòng Ân Tịch tràn đầy hạnh phúc, chính là phần hạnh phúc này lại có bao nhiêu xót xa.
"Ý của em là cách gặp mặt như vậy không tốt, bác gái là trưởng bối, sao có thể lần đầu tiên gặp mặt lại để cho bác gái đến gặp em, hẳn là em đến gặp bác gái mới đúng chứ" , khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, Thân Tử Duệ nhịn không được ở trên mặt của cô nhẹ nhàng hôn một cái.
"Vợ anh thật là thanh khiết thông minh" , nói xong hắn dùng lực kéo Ân Tịch một chút, trán của hắn dừng ở trên tóc của cô.
Ân Tịch hạnh phúc mà cảm thụ ấm áp từ cơ thể hắn, mùi của hắn.
Cả buổi tối, tay của Tử duệ nhẹ nhàng khoát tay trên lưng của cô, tuyệt không dám vượt rào, chính là muốn làm cho thống khổ của bản thân dịu đi một chút, trong lòng nghĩ về phần hạnh phúc đơn giản này, nghĩ đến một ngày Ân Tịch sẽ trở thành vợ của hắn. . . . . hắn không thể không mỉm cười.
Ngày thứ hai, Thân Tử Duệ lái xe, Ân Tịch ngồi ở vị trí ghế phụ. Trước khi xe khởi động, hắn nghiêng đầu, thấy khí sắc đã khôi phục một chút của Ân Tịch, có chút không đành lòng mà nói: "Nếu không chúng ta hẹn khi khác gặp mặt cũng được" .
"Bệnh của em không có việc gì, đi ra ngoài cho thông gió chút cũng tốt" , Ân Tịch hé miệng cười với hắn, an ủi hắn. Dù sao lần gặp mặt này cô cùng Hạ Thuần đã an bài một sự khởi đầu, hai người cho Thân Tử Duệ một ảo giác. Có lẽ sự tốt đẹp này sẽ khiến hắn càng thêm đau khổ, nhưng là, cô chỉ có thể nói xin lỗi.
"Thực xin lỗi, Tử Duệ" , trong lòng Ân tịch nhẹ nhàng than khẽ.
Một bàn tay Thân Tử Duệ gắt gao nắm lấy bàn tay của cô, bầu không khí trong xe ám muội mà hạnh phúc.
Xe khởi động, tay hắn vẫn không hề muốn buông tay của cô ra.
"Tử Duệ, cẩn thận lái xe!" , cô mang theo một chút hơi thở vui vẻ mà nói.
"Không việc gì, anh có thể làm được", một bàn tay lái xe đối với hắn mà nói, giống như chuyện thường ngày vậy.
Hắn cố chấp và bá đạo vậy, nhưng lại khiến cô càng ngày càng ỷ lại vào hắn, loại bá đạo như vậy, lại khiến lòng cô cảm thấy một trận ấm áp. Ân Tịch mặc hắn nắm tay mình, mắt lại nhìn về phía trước. Thỉnh thoảng liếc về phía Thân Tử Duệ, lại phát hiện khóe mắt hắn hơi hơi mang chút ý cười. Trong lòng hắn nhất định là đang rất vui vẻ, hóa ra, cô thật sự có thể làm cho một người vui vẻ.
Biệt thự của ông bà Thân cũng không nguy nga tráng lệ giống như Ân Tịch tưởng tượng, đơn giản mà rất trang nhã, lại mang hơi thở thực mới lạ.
Tích cách của Thân Tử Duệ cùng với hoàn cảnh sinh trưởng của hắn hẳn phải không khác biệt lắm.
Tay hắn vẫn nắm chặt tay cô, một đường đi từ cửa vào phòng khách, dọc đường đi có người hầu cung kính mà gọi Thân Tử Duệ một tiếng ‘Đại thiếu gia’, đối với người bên cạnh hắn là Ân tịch cũng kính cẩn lễ phép.
Dọc đường tràn ngập hương thơm, cuối cùng cũng gặp được Hạ Thuần, bà mặc quần áo đơn giản mà trang nhã, trên người lại toát ra khí chất quý phái không thể che giấu.
"Mẹ, đây là Ân Tịch."
"Bác gái, chào bác!" , Ân Tịch lễ phép mỉm cười.
Hạ Thuần khẽ gật đầu, "Đây là Hứa tiểu thư sao, đến đây nào, lại đây ngồi đi, ta vừa mới cho người hầu chuẩn bị chút trà, không biết có hợp với khẩu vị của Hứa tiểu thư không, đến nếm thử chút đi" .
Khách sáo lại nhiệt tình, hai người lần đầu tiên gặp mặt, lại ăn ý trò chuyện như vậy.
Thân Tử Duệ đứng ở một bên, thấy mẹ mình vừa lòng đối với Ân Tịch, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng, hắn biết mẹ cho tới bây giờ đều tôn trọng lựa chọn của hắn, hôn nhân cũng không ngoại lệ.
Ba người thực vui vẻ mà dùng đồ ăn Trung Quốc.
"Tử Duệ, lát nữa con đưa mẹ và Ân Tịch đến trung tâm thương mại để shopping, mẹ muốn chọn một món quà tặng cho Ân Tịch" , Hạ Thuần mỉm cười nhìn con trai, thân mật mà nói, không có một sơ hở gì.
"Không cần đâu, bác gái" , Ân Tịch theo bản năng cự tuyệt.
"Không có vấn đề gì, mẹ" , Thân tử Duệ lập tức trả lời, cũng đưa mắt ra hiệu cho Ân Tịch, bảo cô đừng cự tuyệt ý tốt của mẹ, Ân Tịch nhận được ánh mắt hắn, cũng lặng lẽ mà cụp mắt xuống.
Không lâu sau, hai người cùng đi vào trong trung tâm thương mại, mà Tử Duệ lại bị Hạ Thuần sắp đặt đi vào bệnh viện thăm hỏi sức khỏe của Thân lão gia, bà trêu con trai nói bảo vệ nhất định sẽ bảo vệ Ân Tịch ở mọi nơi thật tốt, sẽ không có gì sứt mẻ mà trả lại trên tay hắn.
Thân Tử Duệ thấy hai người một màn hòa thuận như vậy, nghe mẹ nói xong, liền vào bệnh viện cùng baba thông báo tin tốt này, thuận tiện vào hỏi thăm tình hình bệnh của ba gần đây. Mà hắn vừa đi, hắn và Ân Tịch đã định trước sẽ còn khó khăn hơn nữa. . . .
Thân Tử Duệ mới vừa đi, ý cười trên khóe miệng Ân Tịch cùng Hạ Thuần liền tán đi, có thể là cả hai đều cảm thấy cứ như vậy mà diễn tiếp thì quá mệt mỏi.
"Ân Tịch, vất vả cháu rồi." Thanh âm của Hạ Thuần rất chân thành.
"Chỉ cần cuộc sống của Tử Duệ có thể vui vẻ là được, cháu cũng không hy vọng anh ấy vì cháu mà mất đi hết thảy."
"Ân Tịch, cháu là cô gái tốt, nhất định sẽ có một phần hạnh phúc khác, bác nhất định sẽ giới thiệu cho cháu người đàn ông còn vĩ đại hơn Tử Duệ."
Ân Tịch chính là cười mà không đáp lại, đối với cô mà nói, Tử Duệ là độc nhất vô nhị, không phải ai cũng có thể thay thế được.
"Cháu đi trước, hai giờ sau cháu sẽ trở lại." .
"Bác ở đây chờ cháu, bác sẽ ngăn Tử Duệ."
"Vâng." Ân Tịch sau khi nói xong xoay người rời đi.
Vừa mới đi hai bước, Hạ Thuần gọi cô lại, Ân Tịch quay đầu lại, chỉ thấy bà ấy hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ân Tịch, cám ơn cháu!"
Ân Tịch nghe được hai chữ cám ơn sau, chỉ cảm thấy một trận chua xót, từ đáy lòng tràn ra.
Lộ ra một cái mỉm cười tự nhiên, sau đó, tiếp tục hướng phía trước mà đi, bước chân nhanh đến mức ngay cả chính mình đều kinh ngạc.
Ân Tịch mới vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại, điện thoại của cô liền vang lên.
"Hạ Vũ, có chuyện gì không?" Nhìn đến điện thoại của Hạ Vũ, cô thực bình tĩnh nói xong, nghĩ đến cô ấy khẳng định là muốn hỏi cô kế tiếp tính toán gì đây, mà không có nghĩ đến toàn bộ chuyện có thể xảy ra lúc này.
"Ân Tịch. . . . . . Ân Tịch. . . . . ." Thanh âm của cô ấy có ẩn nhẫn cùng nghẹn ngào.
"Làm sao vậy? Hạ Vũ, Cậu xảy ra chuyện gì sao?" Ân Tịch rất ít khi nghe được thanh âm như vậy của Hạ Vũ như vậy, trong lòng cũng lo lắng lên, nếu không phải chuyện lớn gì, Hạ Vũ tuyệt đối sẽ không như vậy.
"Thực xin lỗi. . . . . . Ân Tịch. . . . . . Ân Tịch, mình phải nói như thế nào đây? Nói như thế nào đây. . . . . ." Hạ Vũ ở đầu kia điện thoại, nước mắt dọc theo hai má mà rớt xuống . . .
"Hạ Vũ, cậu đừng làm mình sợ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu nói mau a. . . . . ." Lòng Ân Tịch càng thêm khẩn trương.
"Tiểu Ức. . . . . ." Mới vừa nói ra hai chữ Tiểu Ức, thanh âm của Hạ Vũ lại một lần nghẹn ngào, cô thật sự không biết phải nói thế nào nữa, càng không biết phải nói cho Ân Tịch thế nào, cô ấy nhất định sẽ điên mất, nhưng mà nếu không nói cho cô ấy biết, để cho Thân Tử Kiều nói cho cô, vậy cô ấy sẽ càng điên hơn.
"Tiểu Ức? Tiểu Ức làm sao vậy? Nó đã xảy ra chuyện sao? Nó hiện tại ở đâu?" Ân Tịch vừa nghe đến Tiểu Ức, trong lòng không khỏi lại càng thêm khẩn trương, rốt cuộc là làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Hạ Vũ sao lại căng thẳng như thế? .
"Ân Tịch, thực xin lỗi, đều tại mình, mình không nên tự tiện chủ trương đón Tiểu Ức trở về, mình không nên không nghe cậu nói. . . . . ."
"Cậu nói Tiểu Ức đã trở lại? Nó ở đâu?"
"Mình bảo Trần Hãn đi Canada đón Tiểu Ức, mới vừa xuống máy bay, Tiểu Ức đã bị người ςướק đi , Trần Hãn bị đánh hôn mê bất tỉnh, bây giờ còn nằm ở bệnh viện. . . . . ."
Ân Tịch vừa nghe đến Tiểu Ức bị ςướק đi, đầu giống như bị người đánh một gậy lên.
"Ân Tịch, cậu còn nghe không?" Thanh âm của Hạ Vũ vẫn còn nức nở, cô thật sự thống hận bản thân, cô không nên như vậy, nếu cô không đi đón Tiểu Ức, Tiểu Ức căn bản là sẽ không gặp chuyện không may, Ân Tịch cũng sẽ không lại một lần nữa bị người khác uy Hi*p.
"Tiểu Ức hiện tại ở đâu? Là ai ςướק đi?" Trải qua nhiều chuyện như vậy, trải qua nhiều đả kích như vậy, có đau hơn nữa Ân Tịch vẫn có thể nén trụ, đau đớn cùng mâu thuẫn trong lòng chỉ có thể nén nhịn xuống.
"Mình không dám khẳng định, nhưng là mình dám đoán là Thân Tử Kiều làm, bởi vì hai ngày này hắn bị Hạ gia cùng Thân thị đánh úp liên tục bại lụi, nếu Thân Tử Kiều liên hệ cho cậu, cậu nhất định phải nói cho mình biết, nhất định, biết không?"
"Được!"
"Ân Tịch, mình cầu xin cậu, đừng cố bình tĩnh như vậy, Thân Tử Kiều nhất định sẽ liên hệ cho cậu, cậu nói cho mình biết, cậu hiện tại ở đâu? Mình đi tìm cậu!" Y theo tính cách của Ân Tịch, cô ấy nhất định sẽ không để cho ai biết, cô ấy nhất định sẽ tự mình đi đối phó nguy hiểm này.
Ân Tịch chính là thản nhiên đem điện thoại tắt đi, hiện tại tất cả trong đầu của cô đều là Tiểu Ức, Tiểu Ức của cô đang ở đâu đây? Cô rất sợ hãi, nó nhỏ như vậy lại phải chịu nhiều khổ sở như thế. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy điện thoại, nếu là Thân Tử Kiều bắt cóc Tiểu Ức, vậy hắn nhất định sẽ thừa nhận, cô muốn xác nhận lại.
Ý niệm này vừa mới nảy sinh trong đầu cô, lại rất nhanh bị cô phủ nhận, nếu vạn nhất không phải, ngược lại bị Thân Tử Kiều lợi dụng, vậy chẳng phải là làm cho chính mình rơi vào hiểm nghèo mà Tiểu Ức lại càng không thể tìm được mẹ sao?
Nếu là Thân Tử Kiều, vậy hắn nhất định sẽ gọi điện cho chính mình, chính là vạn nhất. . . . . .
Đang ở trong do dự, điện thoại trong tay Ân Tịch vang lên, điện báo căn bản không hiện số, lòng cô một trận run rẩy, cô ấn điện thoại nghe.
"Alo!"
Điện thoại bên kia một mực trầm mặc, ngay sau đó. . . . . .
"Mẹ! ! Mẹ! ! Mẹ! !" Tiếng của Tiểu Ức thông qua sóng điện đập vào màng tai của Ân Tịch.
"Tiểu Ức, Tiểu Ức, đừng sợ, mẹ đây, mẹ sẽ tìm con!" Ân Tịch nén giọng che miệng mình, sợ chính mình sẽ khóc thành tiếng như Tiểu Ức.
"Tiểu Ức không sợ, Tiểu Ức không sợ. . . . . ." thanh âm thanh thúy của Tiểu Ức mang theo cố nén nghẹn ngào, rất nhanh, điện thoại lại xuất hiện tình trạng tĩnh lặng.
"Tiểu Ức, Tiểu Ức. . . . . ." Ân Tịch tại đây lớn tiếng mà hét.
"Hứa Ân Tịch!" Thanh âm âm lãnh quen thuộc thay thế giọng nói trong trẻo của Tiểu Ức
"Thân Tử Kiều, tên khốn nạn này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Ân Tịch nói vào điện thoại, không để ý hình tượng mà lớn tiếng cả giận nói.
"Tôi muốn một mình cô, hiện tại, đi đến bến tàu Thanh Loan, nơi đó có một đôi thuyền, màu trắng, vải bạt viết một chữ "Yêu" , cho cô hai mươi phút đuổi tới, nếu đuổi không kịp hoặc là tôi phát hiện bên cạnh cô có những người khác, cô sẽ không nhìn thấy con gái cô nữa đâu!"
Thân Tử Kiều không có chờ Ân Tịch đáp lại, tắt điện thoại, xoay người tức giận hướng Tiểu Ức.
Đôi mắt to tròn ngập nước của Tiểu nhìn hắn, trong lòng có sợ hãi, cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Tiểu quỷ, tại sao mày không khóc a?" Hắn một tay đè lại cái cờm nhỏ bé của nó, dùng sức mà nắm lấy.
"Tôi vì cái gì phải khóc?" Nó mặc hắn nắm cằm, chính là không phát ra âm thanh, còn nhỏ tuổi liền có thể biểu hiện lãnh đạm như thế.
"Đủ gan dạ, đợi lát nữa chú sẽ cho cháu khóc, mày nếu không khóc tao sẽ làm cho mẹ mày khóc!"
"Khóc liền khóc, khóc lại như thế nào, không khóc lại như thế nào?" Tiểu Ức nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mà khiến nó ghê tởm này, trước kia còn bắt nó gọi là baba, may mắn nó không có bị dụ uống rượu.
Vấn đề này tựa hồ là hỏi Thân Tử Kiều, đúng vậy, nó khóc hay không khóc có thể thay cái gì? Nói hắn thắng sao?
"Bắt nó đứng dậy cho ta!" Thân Tử Kiều buông tay ra, ra lệnh với đàn em.
Tiểu Ức từ đầu tới cuối đều phối hợp bọn họ, bảo làm thế nào sẽ làm thế đó, nó biết, trước khi nhìn thấy mẹ, bọn người xấu này vẫn là đối xử tử tế với nó.
——————————————————
Đón một chiếc xe, Ân Tịch cơ hồ là dùng tốc độ như bay mà chạy đến bến tàu, chung quanh tìm kiếm chiếc thyền có buồm màu trắng có chữ, tìm thấy được mục tiêu, cô tựa hồ là lao như bay đến.
Tất cả hết thảy, cô không có nói trước cho bất kỳ ai, chính là Hạ Vũ, Thân Tử Duệ cũng đều không nói.
Đây có lẽ là một lần cuối cùng, tính toán của Thân Tử Kiều, cô có thể đoán được bảy tám phần, lợi dụng cô cùng Tiểu Ức để uy Hi*p Thân Tử Duệ, nhưng là cô nghĩ muốn dựa vào năng lực của chính mình để ngăn cản hết thảy, mặc kệ thành công hay không, cô phải thử mới được.
Khi cô đứng ở trước mặt Thân Tử Kiều, thời điểm lại đối mặt với tên đàn ông này, trừ bỏ cảm thấy hắn âm hiểm, cô càng cảm thấy hắn thực đáng thương.
"Con gái của tôi đâu?" Ân Tịch rất lạnh lùng mà nói với Thân Tử Kiều.
"Mới cách mấy ngày nay không thấy, càng ngày càng đẹp ra, tuyệt không giống với bệnh nhân đang hít thuốc phiện nha." Thân Tử Kiều nhìn thấy ngũ quan kiều mỵ của cô, lộ ra một loại đẹp thanh mỹ, nghĩ đến chắc cô và Thân Tử Duệ cùng một chỗ chắc cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, lòng hắn cư nhiên hơi hơi tê rần, dựa vào cái gì? Tất cả những gì hắn có đều do tay hắn tạo lên, trừ bỏ hắn không có bối cảnh, hắn điểm nào không bằng Thân Tử Duệ? Hắn cố gắng như vậy vì sao hắn không thể có những gì mà hắn muốn có?
"Tôi muốn con gái của tôi!" Ân Tịch như trước bình tĩnh mà nói.
"Chúng ta tự ôn chuyện, không được sao?" Hắn dựa vào thân thể của cô, ngửi mùi thơm ngát trên người của cô, "Hương vị của cô so với HC càng thêm nổi bật!" .
Hắn hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng mà trở về chỗ cũ.
"Tôi muốn gặp con gái của tôi!" Ân Tịch chỉ là lặp lại một câu này, đối với loại đàn ông như vậy, nói nhiều với hắn một câu căn bản là tra tấn chính mình.
"Nếu cô lại dùng thái độ như vậy với tôi, cẩn thận tôi sẽ xé nát cô ra!" Thân Tử Kiều dán vào bên tai của cô, thấp giọng mà uy Hi*p, răng hắn còn khẽ cắn vào vành tai của cô.
Ân Tịch gắt gao nắm tay , lại chậm rãi buông ra, cô phải nhẫn nhịn, cô muốn gặp Tiểu Ức, muốn biết nó có an toàn hay không?
"Thân Tử Kiều, nếu anh không cho tôi thấy Tiểu Ức an toàn, anh mơ tưởng tôi sẽ đối khác với anh!" Ân Tịch đưa uy Hi*p của hắn trả lại cho hắn, về phần mục đích của hắn, cô là rất rõ ràng, không có đạt tới mục đích của hắn, hắn sẽ không Gi*t mẹ con cô.
Thân Kử Kiều hơi hơi nhíu mắt nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh ba tiếng.
Chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ bị dây thừng màu đỏ cột chặt, Ân Tịch lớn tiếng gọi , rất nhanh mà vọt tới phía trước, không khỏi chấn động nào đem thân ảnh nho nhỏ đó ôm vào trong lòng, nghĩ tới vô số loại tình cảnh gặp lại con gái, duy nhất không có tưởng tượng ra cảnh này.
Thân Tử Kiều phất tay một cái, du thuyền của bọn họ rời khỏi bờ biển, hướng theo gió biển mà chạy đi . . . .
Trong trung tâm thương mại, một giờ, hai giờ trôi qua, Ân Tịch vẫn chưa trở về, Hạ Thuần đã bắt đầu có chút sốt ruột, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Chắc sẽ không đâu, nếu gặp chuyện không may Trữ gia nhất định sẽ gọi điện thoại cho bà.
Mắt thấy con trai sắp quay lại đây, Hạ Thuần gọi qua cho Ân Tịch, thế nhưng lại báo là đối phương đã tắt máy. . . mi mắt của bà không ngừng giật giật.
Chuyện này cũng không thể trách Ân Tịch, cô vừa lên thuyền, tất cả những gì mang theo đều bị thủ hạ của Thân Tử Kiều giữ hết, di động đương nhiên cũng bị bọn họ tắt.
Lúc này, Hạ Thuần bắt đầu có chút nôn nóng, vội vàng gọi điện thoại đến Trữ gia.
"Tạ Băng, tôi là Hạ Thuần, Ân Tịch có đến nhà của bà chưa? ?" giọng nói của bà không che giấu được lo lắng.
"Không có! ", giọng điệu của Tạ Băng lạnh lùng như băng, mà sở dĩ bà ta như vậy, là vì bà ta cho rằng Hạ Thuần đã lừa gạt mình, Hứa Ân Tịch căn bản không có đến Trữ gia đúng giờ, điều này chứng minh tất cả Hạ Thuần nói đều là giả.
"Tại sao có thể như vậy? Vậy cô ta đâu?", trong chốc lát, Hạ Thuần có chút không làm chủ được.
"Hạ Thuần, tôi sẽ nhớ rõ trò hôm nay bà bày ra, nhưng tôi cũng nói cho bà biết, Trữ thị chúng tôi nhất định sẽ chống đối lại Thân thị các người đến cùng, đừng quên, những cổ phiếu bị thu mua chúng tôi sẽ không trả lại cho các người, tùy khả năng của các người mà lấy lại đi", Tạ Băng lãnh đạm trước sau như một, thái độ càng không cho phép bàn bạc thêm.
"Tạ Băng, bà tin tôi đi, tôi không có lừa bà, Hạ Thuần tôi có ngu ngốc mấy đi chăng nữa cũng sẽ không đem Thân thị ra làm trò đùa, lão Thân còn đang trong bệnh viện, Tử Duệ lại là niềm tự hào của cả đời tôi, bà cảm thấy tôi ta sẽ đem những thứ này ra chơi với bà sao? Tôi nhất thiết phải vậy sao?". Hạ Thuần nghiêm túc qua điện thoại mà phản bác.
"Thế nhưng Hạ Thuần, tôi cũng có thể nói cho bà, Hứa Ân Tịch chưa có tới, Trữ Dịch đã ૮ɦếƭ, tôi lại càng không mang Trữ Hạ ra chơi đùa cùng Thân thị các người chơi đùa, tôi cho bà thêm ba ngày nữa, nếu trong vòng ba ngày bà không làm được như lời hứa, như vậy Trữ thị lập tức sẽ lật lọng Gi*t con tin!", Tạ Băng cũng không cho bà thêm cơ hội nói thêm lời nào, lập tức cúp máy.
Hạ Thuần nắm chặt điện thoại, tức giận đến mức nếp nhăn nổi lên thành từng mảng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hứa Ân Tịch ૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc đang đùa giỡn trò gì? Không đến Trữ gia, di động thì tắt máy? Cô ta muốn làm gì? Chơi trò mất tích sao? Hay là. . .
Bà lo lắng đến mức giậm chân, ngay khi Hạ Thuần xoay người lại, lại phát hiện con trai mình đang đứng ở, điện thoại trên tay vì đột nhiên kinh hãi mà làm rớt xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
"Tử Duệ, sao con lại trở lại rồi? Cũng không gọi điện thoại cho mẹ! Xem con dọa mẹ này, làm rớt cả điện thoại". Vì đang giấu diếm nên bà cười thực cứng ngắc, bà vội vàng ngồi xổm xuống đất nhặt di động lên.
"Mẹ, Ân Tịch đâu? " vẻ mặt lạnh lùng của Thân Tử Duệ cau lại, thanh âm trầm thấp, nhưng lại đang kiềm chế lửa giận, Hạ Thuần vừa nghe đã biết.
"Cái đó, Ân Tịch hả. . . cô ấy nói uống hơi nhiều nước, vừa mới vào toilet, mẹ ở đây. . . chờ cô ấy!", Hạ Thuần dường như còn muốn che giấu, thậm chí còn đang cầu nguyện, hy vọng Ân Tịch sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người.
Mà khi bà ngẩng đầu lên, đối mặt với đứa con trai đang bày ra vẻ mặt u ám, như sắp phun lửa đến nơi, lòng Hạ Thuần trầm xuống, chẳng lẽ vừa rối nó đã nghe thấy tất cả? Chắc sẽ không đâu, rõ ràng bà đã nhìn xung quanh không thấy bóng dáng hắn mới dám gọi gọi điện thoại, trong lòng Hạ Thuần an ủi chút chút. Một khi Thân Tử Duệ đã biết tất cả những gì phía sau, bà thật sự không dám chắc con trai bà sẽ làm ra những chuyện kích động đến mức nào. . .
-------------------------------------------------------
"Mẹ, Tiểu Ức rất nhớ mẹ", Tiểu Ức bị mẹ gắt gao ôm vào trong иgự¢, Thân thể bé nhỏ nhẹ nhàng mà run run, trong giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng lại mang theo hơi thở vui vẻ.
"Tiểu Ức, mẹ cũng rất nhớ, rất nhớ con nha!", Ân Tịch đem con ôm càng lúc càng chặt.
"Mẹ, kỳ thật Tiểu Ức không sợ hãi, Tiểu Ức biết mẹ nhất định sẽ đến, có mẹ ở đây, con không sợ!" Nó hấp hấp cái mũi, kiên định nói . . .
"Tiểu Ức thực dũng cảm, mẹ vẫn luôn biết, chính là Tiểu Ức của mẹ rất ngoan nha." Ân Tịch khẽ nắm giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dùng sức mà hôn.
"Mẹ, rất ngứa, mẹ hôn Tiểu Ức thật ngứa nha!", không đến một lúc sau, Tiểu Ức liền phát ra tiếng cười đáng yêu, đã lâu rồi mẹ không có hôn nó như vậy, nó cảm giác mình như đang quay về trước kia, mẹ và bà cụ vẫn luôn hôn nó như thế, hôn nó đến mức khiến nó phải lăn lộn trên giường cầu xin tha thứ mới thôi.
Ân Tịch nhìn con gái cười vui vẻ, cô cũng nín khóc mà mỉm cười, có Tiểu Ức ở đây, cô liền cảm thấy được cuộc sống vẫn còn rất nhiều hy vọng.
Người trên thuyền nhìn thấy một màn như vậy, hoàn toàn kinh sợ, hai mẹ con không hề sợ hãi, ngược lại còn thân thiết cười vui đến ấm áp. Điều này đối với bọn họ mà nói, rốt cuộc hai mẹ con này quá thoải mái hay là nhất thời bọn họ không chấp nhận được?
Ân Tịch lại giống như bên cạnh không có người mà kể chuyện cười cho con gái, càng dẫn dắt Tiểu Ức cười ra tiếng cười thực thanh thúy dễ nghe. . .
------------------------
Trong khu vực VIP của cửa hàng, hai mẹ con đang trừng mắt nhìn nhau.
"Mẹ, vì sao mẹ lại phải làm như vậy?", Thân Tử Duệ từng chữ từng chữ phun ra, từng chữ, hắn đều cảm thấy rất đau, bởi vì người mẹ hắn yêu nhất, lại có thể giống với tất cả những bà mẹ nhà giàu kia, lấy hôn nhân của con cái làm lợi ích kinh tế.
"Tử Duệ, ta là mẹ con, sao con có thể dùng giọng điệu như vậy đến chất vấn ta chứ?", mặc dù bà có thể đoán trước được phản ứng của con trai, thế nhưng bà vẫn không thể chấp nhận được đứa con trai mình nuôi nấng hơn ba mươi năm qua vì một người phụ nữ khác lại có thể dùng giọng điệu như vậy nói với bà.
"Cũng vì mẹ là mẹ con, cho nên con mới tin tưởng mẹ, vô điều kiện mà tin tưởng, đem Ân Tịch giao cho mẹ, mà mẹ thì sao? Sao mẹ có thể đối với con trai mẹ như thế, mẹ biết rõ Ân Tịch mới là người con muốn lấy, thế mà mẹ lại lợi dụng sự tin tưởng của con với mẹ, mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con hay không?", Thân Tử Duệ giống như tức giận không chịu nổi.
"Con đã nghe hết rồi sao, vậy mẹ cũng nói cho con. Đúng vậy, mẹ đúng như con nghĩ, vì Thân thị, ta là người làm mẹ phải đứng ra mang tiếng là người xấu xa, con nghĩ rằng ta muốn như vậy sao? con là con trai ta, chẳng lẽ làm mẹ ta lại không muốn con trai mình vui vẻ, không hạnh phúc sao? Chẳng lẽ ta muốn ép con lấy một người phụ nữ con không yêu sao? Con nghĩ rằng ta và con sẽ bằng lòng sao?"
"Nếu mẹ không muốn, thì vì sao mẹ phải làm vậy? Mẹ biết rõ làm như vậy sẽ khiến tình mẹ con chúng ta sẽ bị tổn thương không thể bù dắp được, mẹ biết rõ mà vẫn sẽ làm như vậy!", mãi đến bây giờ, hắn vẫn không muốn tin tưởng mẹ thật sự đã làm những chuyện như vậy.
Hắn nghĩ rằng Trữ thị đồng ý sau một tuần sẽ đem tất cả cổ phiếu mà họ đang giữ trả về Thân thị, là vì hắn đã tặng món quà kia, chỉ trách hắn đã nghĩ rằng những người thương nhân lão luyện này quá đơn giản.
Trữ gia sao lại cứ đắn đo mãi về phát súng và ảnh chụp kia, còn có một phần hiệp nghị của công ty mới, đó là hắn từng cùng Trữ Dịch nói là muốn thử hình thức mới, nếu Trữ Dịch ở đây, nhất định sẽ không thế này. . .
"Con cho rằng nằm trong tình thế tứ bề khốn đốn, Thân thị còn có thể thuận lợi mà phá vòng vây sao? Ba bang hội, cổ phiếu bị ảnh hưởng, Thân Tử Kiều uy Hi*p, Trữ thị cố ý nhằm vào, nếu Trữ thị không rút lui, con muốn giải cứu cho Thân thị bằng cách nào? Chẳng lẽ con muốn ba con trước khi ૮ɦếƭ lại biết được Thân thị bại trong tay con, cho dù vào quan tài rồi cũng không thể nhắm mắt sao? Con muốn ông ấy phải đối mặt như thế nào với liệt tổ liệt tông gây dựng nên Thân thị? Con có thật sự vì Thân thị mà lo lắng hay không? Thậm chí con có lo lắng chút nào cho cái nhà này không nữa hả?",
Lần đầu tiên Hạ Thuần nghiêm khắc nói chuyện với con trai mình như vậy.
Thân Tử Duệ nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Xử lý như thế nào là chuyện của con, hiện tại Thân thị đang ở trên tay con, chỉ cần thân Tử Duệ con chưa ૮ɦếƭ, Thân thị sẽ không phải ૮ɦếƭ!"
Hắn giống như kích động mà nói, chẳng băn khoăn xem cảm thụ của mẹ như thế nào, xoay người liền rời đi. . .
"Con đứng lại đó cho ta, con muốn đi đâu?", nhìn thấy con trai cứ như vậy rời đi, lòng của bà đau xót vô cùng, vì sao con trai lại không thể hiểu được nỗi khổ tâm của bà?"
"Con đi làm chuyện con nên làm, tìm người con muốn tìm", Hắn không có quay đầu lại, mạnh mẽ trả lời như thế.
"Ba ngày sau, nếu không liên hệ lại với Trữ thị, vậy thì Trữ thị sẽ đá Thân thị ra khỏi thương trường mất, chẳng lẽ con thật sự muốn xem Thân thị rơi vào hoàn cảnh khốn đốn vậy sao?", trong lòng bà càng thêm thống khổ, chồng thì bệnh nằm trong bệnh viện, con trai lại không hiểu.
"Con nói rồi, chỉ cần con ở đây, Thân thị sẽ không gục ngã được, Trữ thị muốn chơi con sẽ cùng họ chơi, xem đến cuối cùng ai thắng ai thua, người cười cuối cùng mới biết được".
Sau khi Thân Tử Duệ nói xong, liền biến mất trước mắt Hạ Thuần.
----------------------------------------------------------
"Ân Tịch, em ở đâu? Em đã đi đâu? Vì sao phải tắt máy chứ? Nhanh mở máy lại đi . . ."
Một màn ấm áp buổi sáng kia, giống như vừa đây thôi, nhưng chỉ trong chớp mắt, người hắn yêu bên cạnh liền biến mất. . .
Lúc Hạ Vũ gọi điện thoại cho Ân Tịch, tắt máy. . . Cô đột nhiên ý thức được, nhất định đã xảy ra chuyện! Người đầu tiên cô nghĩ đến là thân Tử Duệ.
Giờ phút này Thân Tử Duệ cũng đang nghĩ đến Hạ Vũ, người thân nhất đối với Ân Tịch chỉ có Hạ Vũ, có lẽ cô ấy sẽ biết, nói không chừng Ân Tịch đang ở bên cạnh Hạ Vũ, di động Ân Tịch không có mở máy, hắn là người đặc biệt luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng với Ân Tịch giờ này, hắn luôn hy vọng là tốt. . .
Điện thoại vang lên, lại là :" Thực xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau"
Tương tự thế, bên kia Hạ Vũ cũng truyền đến giọng nói y như vậy. . .