Sau khi Thân thị bị ba bang hội ác ý phá hoại, Tề thị ngay lập tức nhảy vào gây khó dễ, tung tin vào dư luận, khiến cho cổ phiếu Thân thị bị ảnh hưởng, vài ba ngày sau liền rớt đến vài điểm.
Trữ thị cơ hồ đã dốc toàn lực đi thu mua cổ phiếu Thân thị, trước hết Hạ Thuần đã thu được chút tin tức.
Mặc dù bà cho tới giờ chưa trực tiếp can thiệp vào việc của công ty, nhưng lấy thủ đoạn và năng lực của hắn, mục tiêu nhằm vào Thân thị rõ như lòng bàn tay, một khi Thân thị đã bị uy Hi*p, bà và Thân Tử Duệ cùng lúc biết được, thế nhưng sau khi biết được, hai người lại xử lí theo hai cách khác nhau.
Hạ Thuần và Trữ phu nhân cũng coi như là bạn cũ, tuy rằng trên thương trường không có bạn bè, nhưng khi hai người gặp nhau cũng vô cùng khách khí. Hơn nữa, Trữ Hạ vẫn luôn thích Thân Tử Duệ, cho nên hai nhà vẫn duy trì phương thức hợp tác hữu nghị, đôi bên cùng có lợi.
Đột nhiên quay ngược lại thu mua cổ phiếu, Hạ Thuần có đoán cũng trúng được 7-8 phần. Vì thế bà lập tức đi tìm Trữ phu nhân, cùng bàn bạc chuyện đôi bên cùng có lợi.
Biệt thự Trữ gia trang hoàng đơn giản mà lại trang nhã, lộ ra vẻ sang trọng, này vẫn có vẻ như vẫn giữ theo phong cách mà Trữ Dịch yêu thích.
Khi Hạ Thuần nhìn thấy Trữ phu nhân, bà ta đang cùng Trữ Hạ giải khuây trong hoa viên. Trữ Hạ sau khi bình phục tâm trạng vẫn không ổn định, Thân Tử Duệ cũng chưa từng ghé thăm cô, điều này khiến cho Trữ phu nhân có chút tức giận.
"Tạ Băng", Hạ Thuần gọi trực tiếp tên của Trữ phu nhân, như vậy có vẻ càng thêm thân thiết.
"Hạ Thuần, tôi biết bà đến đây vì điều gì, thế nhưng lúc này đây, Trữ thị chúng tôi không quan tâm". thái độ của Tạ Băng cũng rất kiên quyết, bà chỉ cần nghĩ đến đứa con gái của mình tự tử, thương rồi lại tổn thương, bà liền thấy đau đớn không thôi.
"Chúng ta quen biết cũng vài chục năm rồi, hai nhà từ trước đến nay luôn luôn qua lại thân thiết, Trữ Dịch và Tử Duệ giống như hai anh em ruột của nhau, về phần Trữ Hạ, tôi vừa nhìn thấy đã thích đứa nhỏ này rồi, còn Tử Duệ bên kia, là tôi làm mẹ mà không dạy dỗ cho tốt, nhưng bà hẳn cũng biết đó, chỉ cần Hạ Thuần tôi vẫn là mẹ của Thân Tử Duệ, nó muốn lấy người nào làm vợ thì nhất định phải được sự đồng ý của tôi".
Đối với hành động lần này của Tạ Băng, Hạ Thuần đã rất rõ ràng, bà khẳng định là bởi vì con gái bà ta ầm ĩ đòi tự sát, nếu không bà ta nhất định sẽ không kiên quyết như vậy. Mà Trữ Hạ đối với Tử Duệ yêu một cách cố chấp như vậy, khiến cho Trữ gia một trận đau đầu. Cho nên bà ta làm vậy cũng chỉ tỏ thái độ cho mình thấy.
"Trữ gia và Thân gia hai nhà giao tình cũng đã mấy chục năm, tôi cũng không muốn phải trở mặt, nhưng tôi lại càng không muốn đễ Trữ Hạ phải chịu tổn thương gì" .
"Tạ Băng, ở trong lòng tôi vẫn luôn coi Trữ Hạ là thiếu phu nhân của Thân gia chúng tôi, vị trí này cũng chỉ có Trữ Hạ ngồi vào được. Còn về Tử Duệ, nó cũng là nhất thời hồ đồ, chơi chán rồi cuối cùng cũng sẽ hiểu được người thích hợp với nó nhất vẫn là Trữ Hạ, bà tin tưởng người làm mẹ này một lần được không?"
"Nếu nói như vậy, tôi cần phải có sự cam đoan, chúng ta giấy trắng mực đen nói mới tính".
Hạ Thuần nghe được phải ký tên, bị người khác ép bức, trong lòng có chút mất hứng, thế nhưng lại không thể cúi đầu, bây giờ nếu Trữ thị không buông tay, Thân thị thật sự sẽ gặp nguy hiểm tứ phía.
"Nói đúng lắm, nói đúng lắm", Hạ Thuần cười ha ha gật đầu phụ họa.
"Hy vọng một tháng sau, Thân Tử Duệ sẽ lấy Trữ Hạ, thời gian một tháng hẳn là cũng đủ chuẩn bị chứ?", Tạ Băng không chút do dự mở con át chủ bài, cho dù là bức hôn, bà cũng muốn làm như vậy.
Trữ Hạ tự sát không thành, Tạ Băng lại tìm được một cuốn nhật kí của Trữ Hạ, bên trong ghi lại tất cả tình yêu cô ta đối với Thân Tử Duệ, ủy khuất bản thân đến mức cho dù làm một người vợ trên danh phận, cô ta cũng hạnh phúc đến mức nói không nên lời.
Cho dù bà biết tình yêu của Trữ Hạ là một loại bệnh trạng, nhưng bà vẫn hy vọng, sau khi Trữ Hạ gả cho Thân Tử Duệ, có thể xoa dịu đi nỗi lòng của cô, thỏa mãn giấc mộng lớn nhất của cô.
" Việc này. . .", Hạ Thuần có chút khó xử, bởi vì cá tính của Thân Tử Duệ cũng không phải là dễ bảo như vậy, cho dù bà là mẹ ruột của hắn, cũng không chắc có thể can thiệp vào hôn nhân của hắn.
"Nếu không được, vậy thì chuyện kia cũng không cần phải bàn bạc nữa", thái độ của Tạ Băng kiên định mà quyết đoán, không cho phép thương lượng.
"Đừng kết luận nóng vội chứ, để cho hai đứa nhỏ kết hôn thì không có vấn đề gì, nhưng tôi chính là hy vọng Trữ Hạ có thể vui vẻ hơn một chút khi gả cho Tử Duệ, về phần giao dịch giữa chúng ta vẫn là không thể để cho bọn nhỏ biết, như vậy đối với chúng sẽ tốt hơn, phải không?".
"Việc này không có vấn đề gì, chỉ cần bà đồng ý, thỏa thuận giữa chúng ta đã xong. Về phần con trai bà bên kia, tôi sẽ ám chỉ cho hắn, tôi là nhìn thấy nó đưa lễ vật mà thu tay lại, chứ không phải vì bà đã đến mà thu tay lại, như vậy được chứ?", Tạ Băng hỏi lại.
"Tất nhiên, được như vậy còn gì hơn, về phía Tử Duệ, bà cứ giao cho tôi xử lí".
"Đứa con gái bên cạnh nó chính là một kẻ diễn kịch tài ba, bà phải cẩn thận ứng phó mới được". Tạ Băng có chút chua xót nhắc nhở, đối với Ân Tịch, từ đầu đến cuối bà không chút hảo cảm, bởi vì chính cô ta là hung thủ gián tiếp hại ૮ɦếƭ con trai bà, giờ lại là hung thủ trực tiếp khiến con gái bà trầm luân, sao bà có thể không oán hận cho được.
Hạ Thuần lại thản nhiên mà nói cứ đem tất cả giao cho bà ta xử lý là được, sau đó vẫn duy trì nụ cười ứng phó như trước. Hai người phụ nữ thông minh mà khéo léo, trong lòng đều đang tính toán tới một sự hiểu nhau.
Một thương nhân bắt tay với một thương nhân, hoặc là sẽ làm cho công ty đó ngày càng lớn hơn nữa, luôn cần phải có người hy sinh, Thân thị cũng thế, không có ngoại lệ
Thành phố F về đêm, ánh đèn vẫn lấp lánh như trước, các câu lạc bộ đêm lớn từ từ bắt đầu trở nên sinh động.
Công ty giải trí Thịnh Thiên, nhân viên đã bắt đầu tan tầm, Tống Hồng như cũ ở lại phòng làm việc, bên trong một mảnh xuân sắc.
"૮ɦếƭ mất. . . A. . . ", Tống Hồng kéo theo một thanh âm chói tai vang lên, "Nhanh lên. . . chị tới đây. . . nhanh".
"Thoải mái không? Em có lợi hại không?", giọng nói trầm thấp của người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt đỏ lên, lại không che giấu được bề ngoài tuấn tú khôi ngô như năm nào.
Lại thêm một nam diễn viên trẻ tuổi muốn có được thuận lợi trong sự nghiệp mà bị Tống Hồng "ăn sạch sành sanh".
"Ah. . . Lợi hại! Chị thật sự yêu. . . ૮ɦếƭ. . . cậu!", Tống Hồng mang theo âm thanh thở dốc, "Mau. . . dùng thêm sức, đem hết sức lực của cậu. . . dốc sức mà. . . đâm vào chị, đâm ૮ɦếƭ. . . chị càng thích".
Người đàn ông trẻ tuổi kia nghe được khát vọng của Tống Hồng, lại càng va chạm mạnh hơn, cơ thể trẻ tuổi, luôn không có sử dụng hết sức mình, mặc dù kỹ xảo có kém hơn, nhưng mạnh mẽ vẫn là điều Tống Hồng yêu thích nhất.
"A. . . Chính là như vậy. . . Thật tốt quá! "Tống Hồng vừa hưởng thụ vừa mê mệt, tay túm lấy bàn làm việc, phất tóc mình, mà trước иgự¢ bà ta vì động tác kịch kiệt mà rung lên mạnh mẽ.
Nam diễn viên trẻ tuổi kia thậm chí có thể nhìn thấy bầu иgự¢ rủ xuống và đầu nhũ màu đỏ sậm, hắn lại một lần nữa đóng chặt suy nghĩ của mình, dùng sức mà va chạm thân thể, chỉ có như vậy hắn mới không nghĩ đến thân thể của bà già này có bao nhiêu khiến hắn không vui.
Đang lúc sắp đạt đến cao trào, di động trên bàn đột nhiên vang lên, bà ta lớn tiếng kêu, "Nhanh. . . nhanh đưa chị lên đỉnh. . . A. . . .".
Tiếng vang của thân thể của người đàn ông và thân thể bà ta chạm vào nhau ngày càng mạnh mẽ, di động không có ai đến tiếp thì ngừng kêu.
Lần thứ ba Tống Hồng lên đỉnh xong, lại mang theo nụ cười quyến rũ, vươn một ngón tay của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm của hắn, "Thật không tệ, yêu chị thêm lần nữa. . ."
Người đàn ông nhẹ nhàng ở ngoài miệng của bà ta in lên một nụ hôn, tiếp theo, cũng không xem bà ta có đồng ý không, đã đem thân thể của bà ta xoay qua, để cho bà ta đối mặt với bàn làm việc, mà hắn lại nâng lên cực nóng của mình, hung hăng mà mạnh mẽ từ phía sau tiến vào.
Tư thế này khiến cho Tống Hồng càng đạt thêm hưng phấn, thỏa mãn, miệng không kìm chế được mà phát ra âm thanh "A. . ."
Lúc hắn tiến vào thân thể bà ta, di động trên bàn lại vang lên một lần nữa, Tống Hồng đã có chút không vui, cau lông mày gắng sức hưởng thụ, "Chị muốn nhanh nhất. . . nhanh nhất. . ."
Di động vẫn tiếp tục vang lên, bà ta vẫn không nghe, "Chậm lại. . . chậm lại một chút. . . ừ hừ. . . Chính là như vậy. . . a. . . rất thoải mái. . ."
Người đàn ông lại giống như cái máy ở phía sau bà ta tiếp tục gắng sức, không cần phải đối diện với khuôn mặt bà ta, ít nhất như vậy khiến trong lòng hắn dễ chịu một chút, tư thế như vậy, hắn chỉ cần nghe lời nhanh hơn chậm lại, sau đó dùng lực. . .
Di động cách đó mười phút sau lại vang lên, Tống Hồng lấy tay với lấy di động, nhìn cũng không nhìn một cái liền trực tiếp ấn phím tắt máy, "Con mẹ nó. . . lại tiếp tục. . ."
Thanh âm thô lỗ của bà ta khiến cho người đàn ông cực kỳ khó chịu, nếu không phải muốn giành được vai diễn của Triệu đạo diễn, hắn mới không muốn chơi đùa cùng bà già này. Thế nhưng, trừ bỏ con đường nhanh nhất này, dường như hắn tìm không thấy lối tắt nào nhanh hơn.
Tống Hồng cứ tưởng rằng có thể thoải mái mà hưởng thụ khoái cảm tiếp theo, trong văn phòng lại truyền đến âm thanh nữa, âm thanh này phát ra từ điện thoại cố định trên bàn làm việc.
Không ngừng vang, không ngừng vang. . .
Tống Hồng điều chỉnh chút tiếng kêu, vẫn cầm lấy điện thoại, bà ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu kia điện thoại liền truyền tới thanh âm lo lắng của Tiểu A, "Chị Hồng, lần này chúng ta xong rồi, toi rồi, làm sao bây giờ a?"
Vừa nghe thấy thanh âm Tiểu A như vậy, Tống Hồng lại không vui, "Cái gì mà xong rồi với chả không xong, cậu tự nguyền rủa mình làm gì a?", trong thanh âm của Tống Hồng vẫn còn chút kìm nén thở dốc.
Sau lưng bà ta vẫn cứ tiếp tục vận động như vậy, bà ta không kêu ngừng, hắn tuyệt đối không dám ngừng.
" A. . . "Tống Hồng đột nhiên bị hắn dùng sức đâm vào, đâm vào chỗ mẫn cảm, bà ta nhịn không được mà kêu thành tiếng, đột nhiên ý thức được mình vẫn còn đang nghe điện thoại, vội vã bịt kín miệng.
"Chị Hồng, chị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện sao? " Đang trong lúc nguy nan, Tiểu A cứ nghĩ đến Tống Hồng cũng bị công kích, lại không ngờ được tiếng "A. . ." đó là vì hưng phấn mà ra.
" Nói mau. . . Chuyện gì. . . Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi. . .", thanh âm của bà ta còn mang theo tiếng thở dốc.
Tiểu A vừa nghe, ngay lập tức phát hiện âm thanh đặc biệt bên đầu kia, trong lòng lập tức chuyển, người đàn bà này, giờ phút này cư nhiên còn có tâm tình chơi thứ này nữa, mọi người sắp ૮ɦếƭ hết rồi mà bà ta còn chơi được.
Lửa giận trong lòng Tiểu A cũng chỉ có thể đè nặng xuống, dù sao Tống Hồng mới là cổ đông lớn nhất.
"Chị mau đuổi tên đàn ông ở bên cạnh chị ra đi, hiện tại có chuyện lớn rồi, nếu chị không nghe tôi nói, hai chúng ta đều phải ૮ɦếƭ." Thanh âm của Tiểu A rất khẩn trương và nghiêm túc.
Nhiều cuộc điện thoại thúc giục như vậy, Tiểu A lại là người cẩn thận, không có tình huống đặc biệt, cô ta sẽ không tìm Tống Hồng. Nghĩ vậy, Tống Hồng dơ tay ý bảo dừng lại.
Người đàn ông rất nghe lời mà ngừng lại, Tống Hồng che điện thoại, nhẹ giọng nói: "Cậu về đi, có việc chị sẽ call cho cậu."
Nghe thấy Tống Hồng bảo hắn đi, cũng không có cho hắn ám chỉ gì, người đàn ông tựa như muốn nói bà ta đừng có quên về vai diễn của Triệu đạo diễn kia, nhưng là sắc mặt đột nhiên biến đổi của Tống Hồng, làm cho hắn chùn bước, chỉ có thể mặc quần áo rồi hướng bên ngoài đi tới . .
Tống Hồng thấy hắn đi ra ngoài, bàn tay đang che microphone rút ra nói, "Xảy ra chuyện gì? Nói đi!"
"Chị Hồng, chúng ta đột nhiên bị cảnh sát khám xét, hiện tại rất nhiều người đều bị vây ở bên trong câu lạc bộ, vì cái gì đột nhiên lại như vậy? Ở trên không phải đều đã có người chuẩn bị hết thảy sao?" Tiểu A khó hiểu hỏi, Hải Tuyến câu lạc bộ lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
"Cái gì? Cảnh sát? Các người sẽ không biết ngăn lại sao? Cô là quản lý ở đó, việc này sao cô không biết xử lý chứ?" Tống Hồng tựa hồ còn không có ý thức được nguy hiểm, nghĩ đến chỉ là điều tra cho có lệ mà thôi.
"Không có a, này đó cảnh sát cái gì cũng không ăn, tiền lì xì a, mỹ nữ a cũng không muốn, là cố ý đến gây sự, hơn nữa là còn nguy hiểm thật sự rồi, tôi là trộm đi ra đó."
"Cô chạy cái gì? Cô không xử lý sự còn dám chạy?" Tống Hồng vừa nghe, lại giận không thể đập cô ta một trận.
"Tôi nếu không chạy, nhất định sẽ bị bắt vào tù đó, hiện tại mọi người trong câu lạc bộ đều đang bị kiểm tra, lúc này là thật sự tra xét rồi, bởi vì bọn họ dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa còn có mang theo rất nhiều đồ vật phi pháp của chúng ta làm bằng chứng buộc tội nữa. . . . . ."
"Dựa vào. . . . . . con mẹ nó đứa nào dám đến xét, mối quan hệ của tôi với đội trưởng của bọn họ không phải không ai biết. . . . . ."
Không đợi Tống Hồng nói xong, Tiểu A bên kia cũng đã chờ không kịp muốn cúp điện thoại : " Chị Hồng, lần này tôi không thể theo chị nữa rồi, tôi khuyên chị cũng chạy nhanh thu thập đồ vật này nọ chạy trốn ra nước ngoài đi thôi, nơi này không thể ở nữa, lần này không thể so với trước kia, tôi rất mẫn cảm với tình hình a, chị tin tưởng tôi đi!"
"Cô không thể bỏ mặc Hải Tuyến được, hiện tại lập tức tôi sẽ qua."
"Nghe tôi khuyên đi, chạy nhanh đi, thừa dịp bọn họ còn chưa có tới bắt chị, đêm nay cục trưởng cũng có tới, tên đội trưởng đó cũng chỉ là con kiến thôi, tôi chỉ nói được đến đây, nghe tôi khuyên đi, xảy ra chuyện đừng trách tôi."
"Này. . . . . . Này. . . . . ." Tống Hồng còn đang này này kia kia, đầu kia điện thoại cũng đã cắt đứt .
Điện thoại trên tay Tống Hồng vô thức mà rớt xuống đất, cả người ngồi phịch ở trên ghế, đầu không ngừng suy nghĩ, đây giống như là trò đùa vậy, chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra chứ?
Tâm huyết nhiều năm như vậy cứ thế mà bị hủy sao?
Tống Hồng không cam lòng, đem quần áo trên mặt đất mặc vào, mặc kệ như thế nào, bà nhất định phải đi xem xét tình huống đã, bao nhiêu tâm huyết của bà ta đều đặt vào Hải Tuyến, không thể cứ như vậy mà mất đi được.
Bà ta mới vừa mặc xong quần áo, đang muốn ra khỏi cửa, cửa lại sớm bị người ta đẩy ra, ở trước mặt bà ta chính là đội trưởng A.
"Ôi, không phải đội trưởng A sao? Tối không đi Hải Tuyến sao lại chạy tới đây chứ?" Bà ta làm bộ cái gì cũng không biết, trấn định nói.
"Cục trưởng, đây là ông chủ đứng sau của Hải Tuyến câu lạc bộ, người phụ trách mảng kinh tế của công ty giải trí Thịnh Thiên – Tống Hồng." Đội trưởng A không có phản ứng lại lời nói của Tống Hồng, mà là lùi sang một bên, hướng người bên cạnh hắn ta nói về thân phận của người đàn bà trước mặt.
Tống Hồng vừa nghe được hai chữ cục trưởng, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Tiểu A dự đoán là thật sao? Chính là bà ta cũng không biết mình phạm tôi gì, có lẽ nên dùng tiền mà dàn xếp thôi.
"Nguyên lai là cục trưởng a, có thể nhìn thấy ngài thật sự là rất cao hứng , nơi nhỏ bé nào sao dám đón tiếp ngài chứ, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện, tìm nơi thích hợp để nói chuyện, ngài nói đúng hay không?" Tống Hồng đi lên phía trước, định bắt lấy cánh tay của cục trưởng, đội trưởng A đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
Cục trưởng lạnh lùng liếc mắt một cái bà ta, nói với hai người nhân viên cảnh sát: "Người này, giải về cục thẩm vấn đi, không có mệnh lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được gặp mặt."
Tống Hồng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tay bà ta đã bị còng lại, rất nhanh bị giải lên xe cảnh sát.
Một mạch đi đến cảnh cục, mà Tống Hồng tựa như vẫn ở trong mộng, trước một giây còn sung sướng lên tiên, sau một giây lại bị đưa vào nhà tù không có ánh sáng mặt trời.
Thân Tử Kiều tựa hồ cũng không dự đoán được, sự việc lại có thể phát triển ngoài dự kiến của hắn như vậy, ngay tại một đêm trước, hắn còn đang chúc mừng tình cảnh trước mắt của Thân thị, thế nhưng ngay tại buổi tối hôm sau, tiền và người của bọn họ lại xảy ra chuyện.
A Khôn mấy ngày này vẫn đang phải gánh vác rất nhiều công việc, đã mấy đêm đều không ngủ.
Thân Tử Kiều giao cho hắn đi điều tra tin tức của hứa Tiểu Ức, hắn hầu như dùng hết tất cả các phương pháp, cuối cùng mới tìm được chút manh mối từ người khác, nếu không phải vì Hạ Vũ muốn đi đón Hứa Tiểu Ức trở về ở bên Ân Tịch thì A Khôn cũng không thể căn cứ manh mối này tra được Hứa Tiểu Ức.
Hắn nhận được tin báo chuyến bay của Hứa tiểu Ức sẽ quay về thành phố F vào ngày hôm sau, nhìn một chuỗi những số liệu chuyến bay, hắn nở nụ cười tà ác, ở ngay sân bay chặn nó hẳn là không có vấn đề gì.
Đang chuẩn bị đem tin tức tốt này nói cho Thân Tử Kiều, điện thoại lúc này lại vang lên, nhìn thấy tên Lí Lượng, hắn lập tức nghe máy.
" Khôn ca, lập tức phải giao hàng, chúng em bây giờ đã tới nơi này rồi, khi nào anh tới đây?"
"Hai mươi phút sau tao sẽ qua, chờ tao đến mới được hành động", A Khôn căn dặn thêm.
Món tiền này không ít, bất kể như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì số tiền này dùng để mua ba bang hội kia, chỉ có làm cho phần lớn bọn chúng nghe lời, bọn họ mới có thể đánh đổ Hạ gia, trở thành tổ chức mạnh nhất ở toàn thành phố F, thậm chí là toàn bộ Châu Á .
Cuối cùng, A Khôn vẫn không đem tin tức này báo cho Thân Tử Kiều, bởi vì hắn biết, Thân Tử Kiều muốn chắc chắn kết quả của quá trình, chờ hắn xử lý xong hành động lần này, sắp xếp các anh em ngày mai đi bắt cóc, phải bàn bạc xem phải bắt cóc như thế nào cho tốt nhất, chắc chắn hết mới báo lại đầy đủ cho Thân Tử Kiều, như vậy lão đại của hắn mới có thể lộ ra vẻ hài lòng với hắn.
Mấy năm nay, đi theo bên người Thân Tử Kiều, suy nghĩ của hắn đã thận trọng thêm rất nhiều.
Kho hàng bỏ hoang cách bến tàu không xa, A Khôn mặc tây trang thẳng tắp màu đen, trên tay xách theo một cái vali có mật mã khóa, bên trong là năm triệu Dollar, dùng để mua bản nghiên cứu chế tạo Mα túч mới nhất.
Loại ma tuý này chỉ cần hít nhẹ một cái là sẽ nghiện, nó kích thích hơn heroin, sẽ khiến người ta có loại ảo giác như tiên vậy.
" Khôn ca. . . Khôn ca. . . "
Mười anh em đều kính cẩn lễ phép cúi đầu khom lưng về phía A Khôn.
A Khôn lạnh nhạt gật đầu, nhìn thời gian một chút, cũng đến lúc tới rồi.
Ngay tại lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh đèn xe sáng chói rọi vào cánh cửa kho hàng, A Khôn và các anh em lập tức cảnh giác, tay không tự chủ được giương súng lên về phía đó.
Đi đến, cầm đầu là một người đàn ông đeo kính râm, tay xách theo một cái vali, đi theo phía sau là một đám anh em cũng như thế, điệu bộ cũng không khác lắm.
"Tao muốn mang hàng ra được chứ?", thanh của A Khôn âm trầm mà lạnh lùng .
"Mẫu CH mới nhất (loại Mα túч này chỉ cần hít nhẹ, rất nhanh sẽ tiến vào cơ thể người, hít lâu không chỉ khiến người đó bị ảo giác, xác suất gây nguy hiểm đến tính mạng còn cao hơn heroin hai mươi phần trăm, đây là một số liệu cực kì đáng sợ), vô cùng có giá trị, anh có thể kiểm hàng!", dáng vẻ người đàn ông rất bình tĩnh.
"Lí Lượng", A Khôn nhẹ nhàng gọi.
Hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, đi lên phía trước kiểm hàng xem có thật hay không.
Tiếp nhận bình nhỏ trong tay, nhẹ nhàng mở ra hít thử, lại khoái cảm khiến toàn thân rã rời lập tức kích thích tinh thần và thể xác hắn, đối với người đã từng hít qua CH mà nói, tuyệt đối chính là một loại cảnh giới mới của con người.
Lát sau, Lí Lượng lui về bên cạnh A Khôn, kề sát vào tai hắn khẽ thầm vài câu.
"Năm triệu Dollar, chúng ta tiền trao cháo múc ", nói xong, A Khôn đem vali mở ra, năm triệu Dollar hiện ra trước mắt bọn họ, đây chính là hấp dẫn trực tiếp nhất.
Hai người đều xách hàng của mình đi về phía đối phương, khi bọn họ đang muốn trao đổi, lại vọt vào một nhóm người, bao vây toàn bộ bọn họ lại. . .
"Con mẹ nó, mày bán đứng tao?", tên cầm đầu hô to.
"Không phải tao, tin hay không tùy mày", A Khôn cũng cả kinh, trong lòng lại kinh hãi không tốt rồi, "Cảnh sát ".
Nhưng vào lúc này, có thanh âm của cảnh sát vang lên, "Người ở bên trong tất cả nên đầu hàng, sẽ được giảm nhẹ hình phạt, nếu chống cự, tự chịu trách nhiệm về cái ૮ɦếƭ. . ."
Cảnh sát còn chưa nói xong, tiếng súng đã vang lên. . .
"Đưa hàng cho tao!", A Khôn ở ngay thời điểm nguy hiểm còn nhớ đến hàng, tên kia lại liều ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm cái vali có mật mã, trong đó có năm triệu Dollar hắn tận mắt thấy, đối mắt kính râm che khuất lại càng thêm tối hơn.