Người Tình Giấu Mặt - Chương 109

Tác giả: Sơ Thần

Hạ thân Tề Tư Mục chảy ra máu, nhiễm đỏ một mảng lớn thảm màu trắng, Thân Tử Kiều mới bảo hạ nhân dừng tay.
Xoay người, hắn nói với A Khôn, "Thay tôi tra Hứa Tiểu Ức ở đâu, đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được."
"Vâng." A Khôn đáp lời.
"Thân Tử Duệ. Đùa với tôi, liên hợp với cảnh sát để hại tôi, tôi sẽ làm cho cả nhà anh ૮ɦếƭ, A Lực đã ૮ɦếƭ, tôi khiến cho con gái của anh đi sang kiếp sau mà hưởng hạnh phúc." Hắn ở trong lòng lặng lẽ nói, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra.
Sửa sang một chút quần áo trên người, cất bước hướng phía ngoài đi đến, phía sau hắn, cũng đi theo một đám người, chỉ còn lại Tề Tư Mục hấp hối ở biệt thự.
Thời điểm Tề Tư Mục tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, dĩ nhiên hạ thể của ả cứng ngắc không thể nhúc nhích, vết máu trên mặt đất cũng đã khô cứng lại.
Thậm chí ngay cả những sợi tóc rơi rụng của ả cũng đều dính máu.
"Thân Tử Kiều. . . . . . Thân Tử Kiều. . . . . ." Tề Tư Mục cắn răng, ở trong lòng thống hận nguyền rủa hắn.
Ả nói cho chính mình, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà ૮ɦếƭ đi, ả phải sống, phải sống để khiến cho Thân Tử Kiều ૮ɦếƭ so với ả càng thống khổ hơn, hận thù này lại khơi dậy ý nghĩ muốn sống của ả.
Ả hướng cửa bò ra, mỗi nơi đi qua lưu lại một mảng máu, hạ thân của ả bởi vì lần nữa di chuyển mà lại lần nữa bị xé rách, loại đau đớn chí mạng này khắc sâu trong trí nhớ của ả.
Rốt cục ả cũng lấy được di động, trong mắt hiện lên một tia hy vọng. . .
----------------------------------
Biệt thư Thân gia, nơi nơi đều có hương khí dịu nhẹ, Ân Tịch đứng lặng yên ở một góc hoa viên. Nhìn tất cả.
Thân thể cô đã tốt hơn nhiều, năm ngày nay, mỗi ngày trừ bỏ khắc chế chính mình không nghĩ đến thuốc phiện, hơn nữa mỗi ngày bác sĩ đều giúp cô dùng thuốc tiêu độc, hiện tại thời gian phát tác càng ngày càng ngắn, nhưng cái chính là tần suất phát tác cũng chậm lại.
Chỉ cần nơi nào có cô, ở một nơi cách đó không xa, sẽ có một bóng dáng khác đi theo.
Trời chiều hạ xuống chiếu rọi lên người cô, đứng ở một biển hoa rộng lớn, tĩnh lặng như xử nữ.
Thân Tử Duệ đi đến bên người cô, nhẹ giọng gọi tên của cô: "Ân Tịch!"
Cô quay đầu lại, nhìn ánh mắt hắn, mỉm cười, một cỗ nhu tình không thể nói lên bằng lời ở trong đáy mắt của lẫn nhau bừng sáng lên.
Hắn thất thần nhìn cô, thậm chí đã quên mục đích hắn đi tới, không biết vì cái gì, hắn nhìn cô bao lâu cũng cảm thấy không đủ, cho dù là 24/24 giờ, lúc nào cũng nhìn thấy cô, hắn đều là mê luyến như vậy.
"Trên tay anh giấu gì đó?" Ân Tịch nhìn thấy hắn chắp tay sau lưng, tò mò trêu ghẹo hắn.
Lời nói của Ân Tịch nhắc nhở hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước không có rời đi.
Ân Tịch đối mặt với ánh mắt yêu say đắm nóng bỏng như thế, lòng của cô quả là ấm áp, tâm tình khẽ buông lỏng.
"Đã lâu không có kéo đàn, đến đây, thử một lần đi." Hắn từ phía sau lấy ra một cái đàn vi-ô-lông.
Ánh mắt Ân Tịch bừng sáng lên, rất trong, cảm động mỉm cười, âu yếm cầm lấy đàn.
"Anh đi Pháp?" Ân Tịch cầm lấy đàn, vẻ mặt mang theo kinh ngạc.
"Em còn nhớ rõ." Thấy cô nhận ra chiếc đàn, lòng Thân Tử Duệ tràn ngập niềm vui nho nhỏ, thoản mãn không nói thành lời.
Trong lòng Ân Tịch ngọt ngào mỉm cười, Thân Tử Duệ lại quay lưng lại, còn cứ như vậy mà đối mặt cô, hắn sợ rằng còn tiếp tục đối mặt cô như thế hắn sẽ không thể khống chế được chính mình, càng lún càng sâu.
Cô đem đàn đặt ở trên vai trái, tay phải nhẹ nhàng mà kéo, thanh âm tuyệt vời theo động tác chậm rãi của Ân Tịch chậm rãi truyền đi, phiêu lãng trong cả hoa viên của biệt thự Thân gia.
Thân Tử Duệ yên lặng đứng sang một bên, đường mòn bên cạnh hoa viên, có một cây đàn dương cầm, hắn nhẹ nhàng mà ngồi xuống, theo âm điệu của Ân Tịch mà đánh lên một khúc nhạc . . . .
Hắn nhắm mắt lại, thật không ngờ rằng, làn điệu như thế của cô, cảm thụ được suy nghĩ của cô, khi thì ưu sầu, khi thì vui vẻ, khi lại nhung nhớ . . . . Vô luận cô như thế nào, hắn đều dùng âm nhạc nói cho cô biết, hắn vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.
Mặt trời chiều ngả về tây, hương thơm tươi mát bốn phía.
Gió khẽ lay động, tóc dài phiêu dạt, tà váy bay bay.
Mười ngón tay thon dài, kết hợp với đàn . . . hắn cách cô hơn một thước, ngẫu nhiên một cái ngẩng đầu, một nự cười yếu ớt, sóng mắt động như tình, hai người ăn ý ngày càng hòa hợp.
Nếu có thể, Ân Tịch thật hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, dừng ở hình ảnh này, bọn họ có thể cứ như vậy vui vẻ tiếp tục, lấy tiếng đàn làm bạn, có trời chiều làm bạn, ráng vàng, gió nhẹ . . .
Trong cuộc đời con người, có thể gặp được một người đàn ông như vậy, quả là môt chuyện hạnh phúc đến cỡ nào. Lòng Ân Tịch tràn ngập cảm động, giờ khắc này, cô rất hạnh phúc, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhu tình của hắn, cô cũng thấy đủ hạnh phúc rồi.
Không có ngôn ngữ, chỉ có tiếng đàn, không tiếng động lại càng hơn có âm thanh, có Ân Tịch ở bên cạnh, Thân Tử Duệ không cầu mong gì nữa, đây là tình yêu dâng tràn của hắn và cô.
Dưới tàng cây, ánh trăng tươi mát tuôn chảy, bóng Ⱡồ₦g bóng, hoa cỏ lững lờ.
"Có mệt không?" Thân Tử Duệ nắm lấy tay cô đặt ở trên tay chính mình, Ân Tịch mặc cho hắn cầm, không giãy dụa.
Lúc này đây xin hãy cho cô được ích kỷ một lần, để cho cô có thể mượn hạnh phúc này đi, mượn rồi sẽ trả lại.
Ân Tịch ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười, lắc đầu.
"Vậy em có đói bụng không?"
Ân Tịch như trước lắc đầu, nhợt nhạt cười, không hiểu, đối với hắn, cô đã muốn cười, trong lòng vui vẻ như một con ong mật nhỏ, bay trên tất cả những đóa hoa khắp cánh đồng mà không thấy mệt.
"Ân Tịch!" Hắn nhẹ giọng mà khàn khàn gọi , sau đó đem cô ôm vào trong иgự¢ chính mình.
"Tử. . . Duệ!" Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả cô cũng không nghe rõ lắm.
"Gọi anh một tiếng nữa được không?" Hai tay hắn ôm mặt cô, nghịch ngợm cưỡng cầu .
"Không muốn . . . . ." Ân Tịch có chút hờn dỗi nói.
"Kêu một tiếng nữa thôi, anh rất muốn nghe." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo hơi thở nam tính nồng đậm, làm tê dại trái tim cô.
"Tử Duệ. . . . . . Tử Duệ. . . . . ." Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . . . .
"Ân Tịch, Hứa Ân Tịch. . . . . ." Hắn ngẩng đầu lên hướng không trung hét lớn, cực kỳ ấu trĩ mà chạy loạn.
"Anh điên rồi, nhỏ giọng một chút." Ân Tịch có chút mặt đỏ nói. .
Thân Tử Duệ đột nhiên giống một đứa trẻ lớn đầu, lớn tiếng mà hét với không trung: "Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch yêu thương lẫn nhau, Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ yêu thương gần nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ! Bọn họ cùng một chỗ! Vĩnh viễn cùng một chỗ!"
Ân Tịch đứng ở bên cạnh hắn, có chút kinh ngạc, kinh sợ mở to hai mắt, đây là Thân Tử Duệ chủ tịch của Thân thị mà cô biết sao? Thân Tử Duệ trước mắt đích thị đúng là người đàn ông lãnh huyết trước kia sao? Thật là con người đối với vạn người cũng chỉ bày ra một khuôn mặt băng lãnh sao? Thật là người đàn ông cầm súng không chút do dự xuống tay sao?
"Anh đều đã nói, em cũng có thể nói!" Hắn hưng phấn giống như tiểu hài tử, năn nỉ Ân Tịch cùng hắn.
"Em mới không ngây thơ như anh đâu, em không nói." Ân Tịch đỏ mặt cự tuyệt, cô ngượng ngùng nói ra những lời này.
"Thế này sao gọi là ngây thơ chứ, đây là yêu, yêu một người nên để cho toàn bộ thế giới đều biết." Hắn lại một lần nữa nắm chặt tay cô
"Nói như vậy chính là làm cho toàn bộ thế giới đều biết, còn nói không ngây thơ, rõ ràng chính là chuyện của nam sinh và nữ sinh mới làm thôi." Ân Tịch ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào vô tận.
"Như vậy thật sự thực ngây thơ sao? Kia vậy như thế nào mới không ngây thơ? Nếu không, chúng ta bỏ trốn đi!" Thân Tử Duệ là thực lòng nói.
"Bỏ trốn?" Ân Tịch lại một lần nữa mở to hai mắt, ý cười trong mắt lại biến mất.
"Ngẫm lại, nếu chủ tịch Thân thị Thân Tử Duệ cùng ngôi sao Hứa Ân Tịch bỏ trốn, đây không phải là có thể làm cho toàn bộ thế giới đều biết sao?"
"Anh điên rồi. . . . . ." Nàng cười, nhẹ nhàng giơ tay đấm vào иgự¢ hắn.
Hắn không đợi tay cô rời đi, liền gắt gao nắm chặt lấy.
“Anh là nói thật đó, anh hy vọng cả thế giới đều biết, Thân Tử Duệ anh yêu Hứa Ân Tịch, hơn nữa là cả đời, yêu từ lúc này đây." Trong mắt hắn nhu tình chân thành, như là một ngọn lửa, đang dấy lên, cháy sạch khiến Ân Tịch không thể bỏ trốn.
"Thì ra anh thích chưng diện mà không thương giang sơn." Cô nghịch ngợm nói.
"Nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên." Ngón tay hắn điểm nhẹ chóp mũi cô, mang theo nụ cười sủng nịnh.
"Nhưng mà em lại yêu biệt thự xa hoa của anh, em còn yêu xe thể thao của anh, càng yêu vẻ ngoài, nếu anh bỏ trốn cùng em, cái gì đều không có, vậy em làm sao bây giờ a?"
"Vậy đây anh sẽ mở xe thể thao mang em bỏ trốn, ở trong tất cả biệt thự xa hoa, sau đó mang em tham gia những buổi tiệc rượu xa hoa, ở trong buổi tiệc nắm tay em khiêu vũ, từ Pháp đến Vienna, sau đó lại đến Anh, mỗi một quốc gia chúng ta đều đi qua, cho em ở trong vẻ hòa nhoáng xa hoa của anh hạnh phúc đi vào giấc mộng đến hừng đông."
Ân Tịch nghe lời nói của hắn, thất thần thật lâu không có quay về.
"Thế nào? Cô nương ngốc, trở về đi, đừng thất thần nữa." Tay hắn nhẹ nhàng mà nhéo khẽ hai má của cô.
Ân Tịch đòi với ánh mắt sủng nịnh và lời nói nhu tình của hắn, dĩ nhiên không có suy nghĩ gì, lời nói của bà Trữ cũng đã bay hết, vui vẻ mà cười lớn, đẩy mạnh tay hắn ra.
"Làm sao vậy? Ân Tịch, em muốn làm gì?" Tử Duệ nhìn thấy thân thể cô chậm rãi rút lui, trong mắt còn không có ý cười thiện ý.
"Thân tiên sinh, chuẩn bị tốt chưa? Em hiện tại sẽ nhảy đến trên người anh nha."
Còn chưa chờ Thân Tử Duệ lấy lại tinh thần, Ân Tịch nhẹ nhàng nhảy dựng lên, liền nhảy đến trên lưng Tử Duệ, hạnh phúc quấn hai tay lên cổ hắn, Thân Tử Duệ nhẹ nhàng xốc một cái, mang cô trên lưng chạy khắp đường mòn, lưu lại một vết lại một vết dấu chân hạnh phúc. . .
"Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ ! Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ! Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ . . . . . ." Thân Tử Duệ lưng cõng Ân Tịch một bên chạy chầm chậm một bên lớn tiếng hét.
"Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ ! Bọn họ cùng một chỗ . . . . . ." Ân Tịch ở trên lưng hắn cũng lớn tiếng mà đáp lại, nếu muốn hạnh phúc, vậy nên bắt đầu từ những thứ vô cùng đơn giản đi!
Trên bầu trời, đột nhiên pháo hoa bốn phía tung bay.
Ân Tịch gọi Thân Tử Duệ dừng lại bước chân, nhẹ nhàng từ trên lưng hắn trượt xuống dưới, ngẩng đầu nhìn khung cảnh mỹ lệ mà riêng tư này.
"Đẹp không?"
"Rất đẹp rất đẹp!" Ân Tịch chỉ là đơn thuần nhìn màn pháo hoa này, Thân Tử Duệ nhìn thấy ánh sáng cùng hạnh phúc nhỏ nhoi trong mắt của cô, lòng một trận cảm động, hắn hy vọng Ân Tịch có thể cứ như vậy đơn giản mà vui vẻ.
Pháo hoa trong không trung đột nhiên biến hóa hột lên những dòng chữ, Ân Tịch nhìn những hình ảnh cùng hàng chữ kia, lại một lần kinh sợ .
"Thích không?" Thân Tử Duệ đem cô kéo vào trong иgự¢, cùng cô xem pháo hoa.
Trên bầu trời toàn là hàng chữ " Hứa Ân Tịch, Thân Tử Duệ yêu em!"
"Tử Duệ. . . . . . em. . . . . ." Ân Tịch nhẹ nhàng che miệng, có chút không thể nói rõ thành lời, cô muốn lớn tiếng mà hét lên, cô nghĩ muốn nói cho toàn bộ thế giới, giờ này khắc này cô cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc.
"Đứa ngốc!" Hắn nhẹ nhàng mà sủng nịch nói, càng ôm thân thể của cô chặt hơn.
"Anh thật xấu, thật xấu!" Ân Tịch đột nhiên không biết làm thế nào cho phải, nước mắt cư nhiên cứ như vậy chảy ra.
"Làm sao vậy? Ân Tịch, em không vui sao? Không vui sao?" Nhìn thấy cô đột nhiên rơi lệ, trong lòng hắn một trận kinh hoảng, có chút không biết làm sao. .
"Em không có không vui, em không có không thích, em chỉ là quá vui thôi."
Ân Tịch xoay ngược người lại, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, tựa đầu chôn ở trong иgự¢ hắn.
"Ân Tịch, anh chỉ muốn em vui vẻ hơn một chút!" Hắn vỗ về tóc của cô, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm nhè nhẹ toả ra trên người cô, dùng sức mà ôm cô.
Trên bầu trời pháo hoa vẫn chói sáng, Ân Tịch từ trong иgự¢ hắn ngẩng đầu lên, nhìn một chuỗi một chuỗi con số cùng hàng chữ chớp động kia, trong lòng tràn ngập ấm áp, người đàn ông này vì cô làm hết thảy, chỉ là muốn cho cô vui vẻ hơn một chút.
"Tử Duệ, em rất vui!" Cô nằm ở trong иgự¢ hắn, hạnh phúc mà nói.
——————————————————
Ân Tịch không nghĩ nữa nghĩ bọn họ cuối cùng có thể cùng một chỗ hay không, chỉ cần bọn họ hiện tại cùng một chỗ, cô sẽ trân trọng khoảng thời gian này, tất cả những gì hắn làm vì cô, cô sẽ ghi nhớ mãi mãi.
Mỗi ngày Thân Tử Duệ đều rất vui vẻ, bởi vì khuôn mặt Ân Tịch càng ngày càng tươi cười nhiều hơn, cho dù là khi độc phát tác, cô cũng nguyện ý để cho hắn ở bên cạnh cô, nguyện ý để cho hắn gắt gao ôm cô, nói với cô, hết thảy đều có hắn ở đây.
Cô sẽ làm nũng với hắn, bắt hắn đưa cô đi siêu thị, sau đó tự mình chọn lựa những thứ mà hắn thích ăn, vì hắn làm một chút đồ ăn, hắn luôn hạnh phúc ngắm nhìn cùng ăn hết những gì mà cô nấu. . .
Thời gian hạnh phúc quả nhiên luôn qua rất mau, Hạ Vũ xuất hiện đánh vỡ chút tốt đẹp này, làm cho Ân Tịch lại một lần nữa phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.
Thân Tử Duệ vẫn giống bình thường, để cho Hạ Vũ đi vào biệt thự Thân gia, còn dẫn cô đến thăm Ân Tịch.
Thanh âm Hạ Vũ đẩy cửa tiến vào thậm chí Ân Tịch ngay cả muốn nhìn cũng không không nghĩ gì nói "Tử Duệ, anh đến đây nhìn hồ nước kia xem, xem anh muốn làm gì nào?"
Hạ Vũ vừa muốn cất tiếng liền ngừng lại, mới vài ngày không gặp Ân Tịch, trong thanh âm của cô đã tràn ngập vui vẻ cùng hạnh phúc, loại vui vẻ cùng hạnh phúc này chỉ có tình yêu mới có.
Ân Tịch, yêu. Đây là trực giác đầu tiên của Hạ Vũ
"Mỗi khi em nhìn thấy hồ nước kia, em đều rất muốn cùng anh. . . . . ." Ân Tịch mang theo mỉm cười xoay người, lại phát hiện đứng ở trước mặt cô chính là Hạ Vũ mà không phải Tử Duệ khi đó có chút ngượng ngùng mặt đỏ lên.
"Thực dọa người a!" Ân Tịch ở trong lòng nhỏ giọng nói với mình.
"Nói mau cậu rất muốn cùng hắn làm gì?" Hạ Vũ cũng không nghĩ muốn phá hư tâm tình vui vẻ của cô, ở một bên trêu ghẹo cô.
"Đừng cười mình, mình cảm thấy mất mặt phải trốn ngay ra Thái Bình Dương mất." Ân Tịch cũng không không biết xấu hổ nhìn Hạ Vũ, bị bạn tốt nhìn thấy một màn này, quả thật có chút xấu hổ.
"Xem ra cậu gần đây không tồi nha, thần tình xuân phong, mau khai thật với mình đi." Hạ Vũ bức cô, cười đến ‘ thực tà ác ’.
"Không có a, mình chỉ là cảm thấy được hôm nay thời tiết rất đẹp, cậu xem, hồ nước kia rất xanh nha, hì hì." Ân Tịch mất tự nhiên cười, cực lực muốn dời lực chú ý của cô ấy.
Hạ Vũ không có tiếp tực truy vấn cô nữa, trong lòng lại do dự, cô có nên đem hết thảy những gì mà cô biết nói cho Ân Tịch không? Phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi của cô ấy là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào, chính là nếu không nói cho cô ấy, Ân Tịch khẳng định sẽ trách cô cả đời. . . .
Khi cô chìm đắm trong do dự, ánh mắt bất an. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc