Người Tình Giấu Mặt - Chương 02

Tác giả: Sơ Thần

“Hừ một con xú nha đầu vô dụng sinh con ra cũng chỉ là một đứa nha đầu vô dụng mà thôi.” Lâm Âm Ái mỉa mai nói.
“Vì sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ? Cứ cho là mẹ không chấp nhận tôi nhưng đứa bé cũng là cốt nhục của Tề gia, trong người nó chảy dòng máu của Tề gia.” Bộ Dung nhíu mày không kiên nhẫn mà nói ra, cô không thể để con gái mình vừa mới sinh ra đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
“Ngay cả một thằng con trai cô cũng không sinh nổi, các người chỉ có thể sinh con gái nên không thể trách đời vì sao phận mình bạc như vậy, mà như thế cũng tốt không dễ gì mà có thể bước chân vào cửa nhà giàu có mà thứ gì cũng không thể mơ tới, nếu cô sinh con trai may ra Tề gia chúng tôi còn cho cô vài vạn tiền thưởng nhưng cô lại cố tình sinh ra một đứa con gái.” Lâm Âm Ái càng nói càng hưng phấn.
“Bà không được vũ nhục mẹ tôi.” Hứa Bội Dung hung hăng cắn môi, hai tay ôm con ngày càng run rẩy, cô chịu nhục nhã là đủ rồi chính là cô không thể để cho người khác vũ nhục mẹ mình, mẹ cô kiên cường như vậy , thiện lương như vậy, những người này không đủ tư cách để nói đến bà.
“Đây mà là vũ nhục sao? Nếu không muốn bị vũ nhục thì cô mau sinh một đứa con trai ra đi, nhìn xem Hứa gia các người chỉ có thể sinh con gái, mệnh cô là đàn bà cũng chỉ có thể sinh ra một đứa con gái, cũng sẽ là một tai họa. Ha ha ha ha ha. . . .” Lâm Âm Ái vô cùng càn rỡ mà cười.
Hứa Bội Dung trừng mắt, trong mắt chứa đầy phẫn nộ muốn làm gì đó nhưng chính là cả người không còn chút sức lực nào.
Cục cưng lại bắt đầu khóc lên như là nó biết được có người đang nói xấu nó nên càng lúc khóc càng lớn.
Lâm Âm Ái khinh bỉ nhìn liếc qua sau đó bỏ lại một câu: “Hiệp nghị ly hôn của hai người, tôi sẽ nhanh chóng mang tới.”
Nện mạnh giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Trong một chỗ vắng ở bệnh viện, Lâm Âm Ái đang cùng một người hộ sĩ nói gì đó, chỉ thấy người hộ sĩ liên tục gật đầu hơn nữa ý cười trên mặt ngày càng nở rộ.
“Cám ơn Tề phu nhân, bà yên tâm chuyện này tôi sẽ không hé miệng ngay cả bác sĩ cũng không thể biết gì, hơn nữa tôi sẽ chấm dứt kỳ thực tập ngay lập tức sau đó ra nước ngoài, bí mật này sẽ không có người thứ ba biết
đến.” Hộ sĩ cam đoan mà nói.
“Cam kết này cô mang đi đốt đi, tôi không muốn thứ này sẽ trở thành chứng cớ, nếu một khi bệnh viện điều tra ra, tôi nghĩ rằng sau này cô đừng nghĩ tìm được việc trong ngành y.” Lâm Âm Ái nói ra điểm mấu chốt.
“Tôi đã biết, chỉ cần tôi nhận được tiền của bà tôi sẽ lập tức ra nước ngoài.” Hộ sĩ lại cam đoan mà nói.
Cho đến khi nghe được lời khẳng định của Lâm Âm Ái hộ sĩ mới mỉm cười hài lòng mà rời đi. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế này, nhưng mà sự cám dỗ của tiền tài khiến cô phải làm như vậy huống chi cô cũng không có hại ૮ɦếƭ người, chẳng qua chỉ là làm cho người nhà sản phụ nghĩ rằng sản phụ bị băng huyết sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh buộc họ phải ký tên vào cam kết cứu mẹ hay cứu con.
Về phần nguyên nhân dẫn tới hiệp nghị ly hôn, đều là việc riêng của mấy người nhà giàu cô không muốn hỏi tới, cái chính là tiền chi phí cho cô có thể xuất ngoại du học, cứ cho là cô lợi dụng chức quyền nhận tiền làm trái lương tâm, nhưng cô cảm thấy được thế gian này tất cả mọi người đều giống như cô vì lợi ích và nhu cầu của bản thân mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng hộ sĩ như trút được gánh nặng.
Tần Phương men theo tay vịn cầu thang đi lên vừa mở cửa ra đã phát hiện cục cung đang khóc thét, con gái té xỉu, thất thanh kêu lên bác sĩ lại vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cái gì? Hiện tại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế? Tại sao có thể như vậy? Con tiếp quản công ty chưa được bao lâu đã làm sự việc đến mức như vậy?” Lâm Âm Ái không thể tin khi nhìn thấy con trai của mình.
“Mẹ, thực xin lỗi, con sẽ nghĩ cách, đáng lẽ con không nên rời khỏi công ty đến bệnh viện, nếu không cũng sẽ không bỏ qua hợp đồng với MR, như vậy công ty chúng ta cũng có một con đường sống.”
“Con đàn bà kia chính là một con đàn bà ôn thần sinh con ra cũng là một cái tai họa, vừa mới sinh ra công ty Tề gia liền lâm vào tình cảnh khốn đốn, không phải tai họa là cái gì?” Lâm Âm Ái chưa hết giận nói, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu mẹ con Hứa Bội Dung.
“Phu nhân, mẹ con bà Ngô tới.” Người hầu nói.
“Mau mời vào.” Ánh mắt Lâm Âm Ái sáng bừng lên.
“Bác gái, Gia Tĩnh.” Ngô Niệm mặc một chiếc áo khoác cho bà bầu, nhìn qua hẳn là một hai tháng nữa sẽ sinh. Cô vuốt vuốt bụng, lộ ra tiếng cười vui vẻ của người mẹ.
“Niệm nhi, trời lạnh như vậy em lại đang mang thai, em không ở biệt thự yên tĩnh còn chạy tới chạy lui, muốn làm cho anh lo lắng sao?” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy nhanh tới đỡ cô ngồi xuống.
“Nếu bị lạnh cứng lại thì làm sao bây giờ?” Lâm Âm Ái ở một bên lo lắng nói. Trong bụng cô chính là tôn tử của bà, bà có thể không lo lắng sao? Đợi tôn tử thực đã rất nhiều năm.
“Bác gái, cháu nghe nói gần đây Tề thị gặp bất lợi về việc quay vòng vốn, cháu đã nói với ba mẹ, họ nghe xong liền nói Ngô thị nhất định giúp Tề thị vượt qua cửa ải khó khăn này.” Ngô Niệm nhẹ giọng nói, từ đầu tới cuối khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười.
“Thật sự bác gái phải cảm ơn Niệm nhi trước nha.” Lâm Âm Ái giống như là nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng lấy tay vả vào miệng mình, “Cái miệng của ta thật là, là mẹ lại còn xưng bác gái.”
Ngô Niệm ngượng ngùng cười cười: “Cháu và Gia Tĩnh còn chưa có kết hôn đâu.”
“Yên tâm đi, có mẹ ở đây, khẳng định đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, việc này do một tay ta quyết định.” Nói xong bà lớn tiếng gọi tất cả người hầu trong nhà lại.
“Về sau Ngô Niệm chính là thiếu phu nhân của Tề gia, thiếu phu nhân, ai cũng không được gọi Ngô tiểu thư nữa mà phải sửa thành gọi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, nghe rõ chưa?” Thanh âm của Lâm Âm Ái vang vọng trong phòng khách.
“Vâng, phu nhân.” Cả đám người hầu đồng thanh trả lời.
“Chúc mừng đại thiếu gia, chúc mùng thiếu phu nhân, phu nhân!” Cả đám người hầu lại đồng thanh hô to.
Lâm Âm Ái nở nụ cười, Ngô Niệm nở nụ cười, Tề Gia Tĩnh nở nụ cười mà bọn họ đã hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân hiện tại, thân phận phu nhân của Hứa Bội Dung đang cấp cứu ở trong bệnh viện.
Trong lòng Tề Gia Tĩnh lúc này càng thêm xác định hắn cùng với Hứa Bội Dung ly hôn là chuyện bình thường, không nói đến chuyện gì cô cũng giúp không nổi, mà cô cũng không thể sánh được so với Ngô Niệm, gia cảnh tương xứng với hắn, lại tao nhã xinh đẹp,hơn nữa chính là từ nhỏ Ngô Niệm đã liền âm thầm thích hắn, mà cô bất chấp không chút danh phận cũng nguyện ý sinh con cho hắn, tất cả những nguyên nhân này càng khiến cho Tề Gia Tĩnh càng thêm yêu Ngô Niệm.
Trong mơ màng có người vẫn gắt gao nắm chặt tay cô nói với cô, cục cưng đang đợi cô, đúng vậy cô vừa mới làm mẹ, nhất định cô phải kiên cường, nhất định phải sống thật vui vẻ.
Rốt cục mắt Hứa Bội Dung cũng run rẩy động đậy, một chút lại một chút từ từ mở ra, nhìn thấy mẹ ở đầu giường vẫn gắt gao mà nắm tay cô khôngbuông ra.
“Mẹ!”
“Bội Dung, con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Ở bên cạnh, giọng Tần Phương nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế chính mình.
“Mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, con muốn nhìn cục cưng lớn lên giống như mẹ cùng con trước đây.” Bội Dung nắm tay mẹ, kiên định mà nhìn bà.
“Mẹ tin tưởng con, chúng ta đặt tên cho cục cưng đi?” Tần Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mi, mỉm cười nhìn cháu gái bên cạnh, trong đáy mắt tất cả đều là trìu mến.
“Mẹ gọi là Ân Tịch đi, mẹ thấy thế nào?”
“Ân Tịch, Ân Tịch, Ân Tịch,. . .” Tần Phương một lần lại một lần nỉ non gọi. “Được , tên này hay về sau sẽ gọi là Ân Tịch.”
Hai mẹ con vui vẻ nở nụ cười, tiểu Ân Tịch bên cạnh an tĩnh mà đi vào giấc ngủ, miệng mang chút ý cười.
Mười ngày rất nhanh đã qua đi, mười ngày này không có bất luận kẻ nào trong Tề gia đến thăm Hứa Bội Dung lấy một lần, chẳng qua cô còn chưa có ly hôn, chồng vẫn là Tề Gia Tĩnh.
Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót hướng phòng Hứa Bội Dung đi đến, hôm nay là ngày cô xuất viện, cũng là ngày cô phải ký vào hợp đồng ly hôn, bà sẽ không dễ gì mà buông tha cho bọn họ đâu.
“Bội Dung, chúng ta trực tiếp mang Ân Tịch về nhà, cũng không cần về Tề gia.” Tần Phương một bên vừa thu thập này nọ vừa nói.
Hứa Bội Dung không nói gì, nội tâm của cô vẫn thực rất rối rắm, cô cùng với Gia Tĩnh cảm tình nhiều năm như vậy không thể nói bỏ là bỏ đi được, mà sự lạnh lùng cùng vô tình của hắn càng khiến cô đau thấu tim.
Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót đi vào trong phòng, trên tay cầm một phần hiệp nghị, cao ngạo đứng ở trước mặt mẹ con Hứa Bội Dung.
Trong phòng có vài giây im lặng, cũng không có ai lên tiếng.
“Mẹ!” Hứa Bội Dung vẫn là nhẹ giọng gọi một câu.
“Bội Dung, đây cũng là lần cuối cùng tôi nghe cô gọi tôi như vậy, tôi nghĩ sau này cô nên sửa lại thôi.” Lâm Âm Ái nhìn cô, thẳng tuột nói.
Không khí lại là một trận im lặng.
“Hiệp nghị ly hôn tôi đã sai luật sư làm tốt lắm, cô xem qua coi có vấn đề gì không?” Lâm Âm Ái trực tiếp đem hiệp nghị đưa đến trước mặt Hứa Bội Dung.
“Ý của Gia Tĩnh như thế nào?” Vẫn là nhịn không được, có lẽ trong lòng Hứa Bội Dung vẫn còn ôm một tia hy vọng, dù sao nhiều năm vợ chồng như vậy, cô không tin hắn có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả một chút tình vợ chồng cũng không màng tới.
“Ý của tôi cũng chính là ý của Gia Tĩnh, thuận tiện nói cho cô biết, Gia Tĩnh của cô chưa có tới là bởi vì nó đang cùng Ngô Niệm chuẩn bị hôn lễ, không có thời gian tới đây.” Thời điểm mà Lâm Âm Ái nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng hiện đầy vẻ vui sướng.
Tin tức đáng sợ này làm cho thân hình Hứa Bội Dung vẫn là nhịn không được mà lùi về phía sau hai bước, cô không nghĩ mọi chuyệnlại nhanh như vậy, cô còn chưa có ký tên mà Tề Gia Tĩnh cũng đã cùng người đàn bà khác chuẩn bị hôn lễ.
Điều này sao có thể khiến trái tim cô không vỡ vụn ra? Tần Phương nhìn đến tất thảy mọi chuyện, lại đau xót ở trong lòng, con gái của bà sao lại khổ như vậy? Vì cái gì chứ?
“Thời gian của mọi người đều thực quý giá, cô xem qua hiệp nghị ly hôn đi, không có vấn đề gì thì ký tên, còn có chị Lâm lát nữa sẽ tới đây, cục cưng tôi sẽ đem về Tề gia.” Lâm Âm Ái nhẹ nhàng vỗ về móng tay vừa mới làm của mình, ngẫu nhiên dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, phớt qua những móng tay màu hồng của mình.
“Cái gì? Mang cục cưng đi?” Mẹ con Hứa Bội Dung không thể tin nổi, đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không? Máu mủ Tề gia, tôi không muốn phải lưu lạc bên ngoài, hơn nữa các người cũng không có điều kiện gì để nuôi dưỡng huyết mạch của Tề gia.” Khẩu khí của Lâm Âm Ái coi thường mà lãnh đạm đến như vậy – nhẹ nhàng mà bâng quơ.
“Có thể ly hôn, nhưng mà quyền nuôi nấng nhất định phải là của tôi.” Hứa Bội Dung kiên định nói.
“Tôi nghĩ hiệp nghị trước mặt chúng ta nói được hiểu được, trong lòng mẹ cô rất rõ ràng. Về phần quyền nuôi nấng đứa nhỏ, nếu như cô muốn giành cũng được, gặp nhau trên tòa án, hơn nữa tôi có thể nói cho cô biết, làm như vậy các người chỉ có thể thua thảm hại hơn mà thôi.” Lâm Âm Ái khẽ nhíu mày, phiền chán mà nhìn thoáng qua mẹ con hai người.
“Đứa nhỏ mới được 10 ngày, căn bản là không thể rời xa tôi, ly hôn tôi cũng đồng ý, chính là vì sao bà phải tàn nhẫn như vậy mà chia rẽ mẹ con tôi? Vì cái gì? Vì cái gì?” Bội Dung mất bình tĩnh phản ứng lại.
“Bội Dung, Bội Dung, là mẹ không tốt, nhưng mà nhất định mẹ sẽ cùng con, cho dù là lên tòa án, chúng tôi cũng muốn đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch.” Tần Phương đi tới, ôm lấy con gái đang kích động.
“Kỳ thật ra tòa, kết quả như thế nào, tôi và các người đều rất rõ ràng. Bất quá vì cục cưng còn nhỏ như vậy, tôi có thể mở cho cô một con đường khác, cho cô cùng nó có thể ở cùng nhau.” Lâm Âm Ái bỗng nhiên thiện tâm khiến hai mẹ con nhịn không được ngỏanh mặt nhìn đối phương.
“Con đường gì?” Bội Dung nói.
“Tôi có thể cho cô làm ✓ú em của cục cưng, chăm sóc cuộc sống của nó, nhưng cô phải ở Tề gia, chính là một người hầu, nếu cô đồng ý, như vậy cô vẫn có thể ở bên cạnh con gái mình, nếu cô không đồng ý, vậy chỉ có thể ra tòa thôi.”
“Sao trên đời này lại có loại đàn bà độc ác như bà chứ? Bội Dung là mẹ đẻ của Ân Tịch, cư nhiên bà lại bắt nó làm ✓ú em, bà có còn chút nhân tính nào không, bà cũng là người đã làm mẹ, vì cái gì bà không thể đứng ở vị trí của nó mà suy nghĩ một chút.” Tần Phương tức giận đến mức giọng nói cũng run lên, bà không nghĩ Lâm Âm Ái có thể có ý nghĩ như vậy.
“Nếu các người xem tôi như những gì mình nói, tôi nghĩ ngay cả chút thiện tâm đó cũng không cần nữa, đứa nhỏ cứ trực tiếp mang về nhà nuôi đến lớn lên, cô đừng đỏi hỏi quyền lợi gì, như vậy có lẽ tốt hơn đấy.” Lâm Âm Ái trực tiếp xoa xoa ngón tay của mình.
“Không . . . . Không cần như vậy! Tôi không muốn rời xa Ân Tịch. Tôi không muốn, tôi không muốn!” Bội Dung vừa nói xong, đem tiểu Ân Tịch gắt gao ôm vào lòng, sợ sẽ bị người khác ςướק đi.
“Vậy ý của cô là đồng ý làm ✓ú em của đứa nhỏ? Người hầu của Tề gia sao?” Lâm Âm Ái cười như không cười, tất cả, đều nằm trong dự đoán của bà.
“Bội Dung, con đừng đồng ý, mẹ sẽ cùng con ra tòa, đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch, mẹ không tin trên đời này không có công bằng, người nghèo sẽ không thể thắng trên tòa.” Tần Phương ở một bên cho con gái niềm tin, bà không hy vọng Bội Dung cứ như vậy mà chịu khuất phục.
“Mẹ. . . . . . .” Nói xong, Hứa Bội Dung ôm Ân Tịch quỳ gối xuống trước mặt Tần Phương, tiếng nói vừa thoát ra, nước mắt sớm đã ngừng không được mà rớt xuống.
“Bội Dung, thân thể của con vừa mới khôi phục được một chút, đừng tự tra tấn chính mình nữa, mẹ biết ý tứ của con, mẹ cũng khó xử.” Nước mắt trong mắt Tần Phương cũng đã tuôn xuống ào ào, hai mẹ con cùng tiểu Ân Tịch gắt gao ôm lấy nhau.
Lâm Âm Ái chán ghét chứng kiến tất cả.
“Mẹ, đều do con gái bất hiếu, con gái lần này không thể nghe lời mẹ, con phải chăm sóc Ân Tịch, con muốn nhìn thấy nó lớn lên, cho dù phải chịu bao nhiêu cực khổ, con đều chấp nhận. Xin mẹ hãy tha thứ cho quyết định của con.” Bội Dung vừa nói một bên nước mắt chảy lã chã.
“Bội Dung, con gái đáng thương của mẹ . . . .”
“Được rồi, đủ rồi, đừng đóng kịch nữa, cũng không phải sinh ly tử biệt gì, con gái của bà làm ✓ú em của chính con gái mình, còn có thể mỗi ngày thấy đứa nhỏ, Tề gia chúng tôi coi như cũng không làm . . . các người thất vọng, hừ!”
“Bà . . . . .” Tần Phương tức giận đến mức không thể nói lên lời, Bội Dung đem Ân Tịch đặt ở trên giường, chạy nhanh tới vuốt vuốt иgự¢ Tần Phương, mới hạ xuống một chút.
“Mẹ, con sẽ cố gắng chăm sóc mình thật tốt, khi nào có thời gian con sẽ về thăm mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con gái của mẹ nhất định kiên cường đợi ngày Ân Tịch lớn lên.” Bội Dung cam đoan mà nói với Tần Phương, giúp bà bớt lo lắng.
“Tôi không muốn tiếp tục nghe các người dài dòng, thời gian của tôi rất quý giá, Hứa Bội Dung, cô mau ký tên đi.” Lâm Âm Ái không kiên nhẫn mà nhìn hết thảy.
Bội Dung cầm lấy 乃út, rốt cục trên hiệp nghị ly hôn ký tên của mình.
Lâm Âm Ái cầm hiệp nghị, nhìn thấy cô tự tay ký tên, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Chị Lâm lập tức qua đây đón các người về Tề gia, hết thảy công việc của cô đều nghe chị Lâm an bài đi.” Nói xong Lâm Âm Ái cũng không quay đầu lại, đập mạnh giày cao gót của mình đi ra khỏi phòng.
“Bội Dung, tại sao con phải khổ như vậy? Vì cái gì mà phải ủy khuất chính mình như vậy, chúng ta còn có thể ra tòa mà.”
“Mẹ, Lâm Âm Ái không phải là loại người đơn giản như vậy, nếu chúng ta ra tòa, vậy trong khoảng thời gian đó Ân Tịch làm sao bây giờ? Bà ta nhất định có biện pháp đem Ân Tịch ςướק khỏi con, nếu như vạn nhất bà ta nổi ý xấu xa gì, thừa dịp chúng ta còn chưa có phán xét của tòa án, đem hại ૮ɦếƭ Ân Tịch thì làm sao bây giờ? Con không thể mạo hiểm như vậy.”
Bội Dung vẫn là dùng lý trí để phân tích, từ ngày đầu tiên tiến vào, cô chỉ biết rằng Lâm Âm Ái chán ghét chính mình, nghĩ đủ mọi phương pháp để tra tấn chính mình, mà lần này, không thể nghi ngờ được bà ta lại dùng thủ đoạn quen thuộc này, chính là cô thật không ngờ Lâm Âm Ái ngay cả cháu gái ruột của mình cũng lợi dụng, có thể thấy được trong lòng bà ta Ân Tịch ngay cả một phân cũng không đáng.
Nghe hết thảy những lời này, Tần Phương chỉ cảm thấy vận mệnh thực không công bằng, không nghĩ rằng tất cả báo ứng lại đổ ập lên người Bội Dung, còn có Ân Tịch nhỏ như vậy. Vì sao ông trời lại không thể đối xử với họ công bằng một chút, nhân từ một chút?
“Mẹ, con không oán hận, con chỉ trách mình trước đây nhất thời mê muội, gả cho Tề Gia Tĩnh, còn để cho mình dễ dàng bị lừa như vậy, con về sau nhất định sẽ không để Ân Tịch lại phải chịu lừa gạt như vậy, nhất định sẽ không.” Hứa Bội Dung kiên định mà thề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc