Sau khi xuống xe cùng Vương Ninh Hinh, Đoạn Chi đẩy cảnh cửa sắt màu đen nhỏ ở bên cạnh cổng lớn, dẫn Vương Ninh Hinh đi vào một tòa hào trạch to lớn.
Đại môn đến sảnh lớn đều là kiến trúc theo kiểu Âu châu, từ con đường này đến thẳng phòng chính, ở mặt tiền có bồn phun nước lớn, ở giữa là bức tượng hải thần hùng vĩ, hai bên trải dài hoa mộc, làm cho không gian nơi đây ấm áp hẳn.
Đó mới chỉ là khí thế bên ngoài, thật dễ dàng nhận thấy nhà mà mẹ Đoạn Chi giúp việc không phải là một gia đình bình thường. Vương Ninh Hinh nghĩ rằng, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải đi thăm xung quanh, nàng rất có hứng thú với tòa nhà mang không khí cổ xưa này, dường như bên trong nó ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Đoạn Chi cũng giúp việc ở đây, chuyên việc bếp núc, liền kéo Vương Ninh Hinh đi phòng bếp phía sau, chuẩn bị làm đồ ăn.
Đoạn Chi mang trà hoa lài và hai loại bánh điểm tâm, đặt lên bàn nói, "Lúc nãy ít thời gian ăn cơm trưa, Ninh Hinh, bạn ăn tạm chút này cho ấm bụng."
"Cám ơn!" Vương Ninh Hinh cầm lấy khối thạch đào tinh tế cắn một miếng, nhìn thấy Đoạn Chi đang lấy mật ong, nàng hỏi: "Thật kỳ quái, Đoạn Chi, nhà lớn như thế này, lẽ ra phải có rất nhiều người mới đúng, nhưng mình vào đã lâu như vậy, sao ngay cả một bóng người cũng không gặp?"
Đoạn Chi vội vàng nói: "Nhà này chỉ có hai chủ nhân, thiếu gia buổi tối mới về, bình thường chỉ có lão phu nhân, nhưng là hôm nay lão phu nhân ra ngoài, đại khái đến năm, sáu giờ chiều mới về, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, cho nên mọi người đều đã đi nghỉ, sau khi phu nhân về mọi người mới tiếp tục đến làm."
"Thật sao?" Vương Ninh Hinh hai mắt sáng lên. "Vậy... mình có thể dạo xung quanh xem được không?"
"Đương nhiên có thể, bạn không thích nấu nướng, để bạn ngồi đây cũng thật nhàm chán." Đoạn Chi suy nghĩ một lúc nói, "Nhưng mà Diêm trang này khá rộng, bạn đừng đi quá xa, mình sợ bạn lạc đường."
"Yên tâm, mình chỉ đi xung quanh chỗ bồn phun nước thôi, sẽ không đi quá xa đâu." Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì dường như, có chút kinh hoảng hỏi: "Diêm trang? Diêm..." Đáy lòng mong Đoạn Chi phủ nhận, nhưng nàng cũng biết chỉ là hi vọng xa vời, tại Đài Bắc này, trừ Diêm Tính Nghiêu ra, còn có nhà ai có đủ tiền tài và thế lực để có một hào trạch to lớn như thế này?
"Đúng vậy!" Một câu của Đoạn Chi dập nát hi vọng của nàng. Dường như hiểu nỗi lo của Ninh Hinh, bởi vì nàng cũng sợ như vậy, "Tính Nghiêu thiếu gia người cháu mà lão phu nhân thương yêu nhất, cũng là chủ nhà. Nhưng bạn yên tâm, thiếu gia bình thường buổi tối mới về, hôm nay lại không cần phải nói, đã đi từ sớm rồi. Cho nên, dù bạn đi lại một trăm hai mươi lần cũng không sợ chạm mặt."
"Bạn nói gì, mình... mình sao phải lo lắng, mình không sợ hắn!" Bị vạch trần nỗi lòng, Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, có chút ảo não.
"Bạn không sợ?" Đoạn Chi có chút không tin, bởi vì lớn lên tại Diêm trang, nhưng nàng rất sợ nhìn thấy bộ dạng hỉ nộ vô thường, tính tình nóng giận của thiếu gia. Người của Diêm trang, vừa nhìn thấy thiếu gia là ai cũng sợ ૮ɦếƭ khi*p.
"Hắn ăn thịt người sao?" thấy Đoạn Chi lắc đầu, Vương Ninh Hinh đắc ý nói: "Nếu không ăn người, sao lại phải sợ? Nói cho bạn, mình một chút còn không sợ hắn, lần sau hắn còn dám coi mình là quỷ, mình liền... liền..." Nàng nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.
"Cắn anh một cái sao?" thanh âm của nam nhân từ cửa đột ngột truyền tới.
Vương Ninh Hinh nhất thời bị dọa, đầu cũng không dám quay lại, giờ này khắc này, nàng chỉ muốn có cái hố mà chui xuống.