Vương Ninh Hinh nhắm hai mắt lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cảm thụ Dụς ∀ọηg cháy không ngừng trong cơ thể, đốt cháy sạch lý trí của cô
"Cảm nhận anh... Hinh nhi..." Động tác nhanh hơn khiến thân hình cô cũng vặn vẹo theo, tay anh trực tiếp nắm lấy nụ hoa của cô, nhẹ nhàng miết, tạo ra một khoái cảm khác, khiến cô cơ hồ kêu to thành tiếng.
Mồ hôi trên trán chảy xuống, vừa phát tiết Dụς ∀ọηg, nhưng cũng dùng lực khắc chế mình không được тһô Ьạᴏ. Một lần lại một lần nữa, anh gieo mầm móng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, khoái cảm được phóng thích làm cả hai đều run lên...
Thỏa mãn cười, anh ôm lấy lão bà thâи áι tiến vào mộng đẹp, hưởng thụ thời khắc yên bình nhất.
Cửa phòng không hề báo trước một tiếng liền bị đầy ra, trong thư phòng viên quản lý Vương thị cũng tự động biết hôm nay tạm dừng bàn bạc.
"Tan làm!" Diêm Tính Nghiêu tuyên bố.
"Nghiêu, chúng em còn phải..." Vương Ninh Hinh không nhịn được lên tiếng kháng nghị.
Vương Ninh Hinh là đứa con duy nhất của vợ chồng Vương thị, từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành người thừa kế. Tuy cô là phụ nữ, nhưng sự thông mình tài trí lại không hề thua kém đàn ông. Khi ở Pháp, cô đã quản lý một chi nhánh của Vương thị ở đó, công việc hoàn thành tốt làm cho quản lý trưởng của Vương thị cũng phải tâm phục khẩu phục.
Quay về Đài Loan, vì Diêm Tính Nghiêu không để cô đi làm, cô đành điều khiển sự vụ của công ty qua điện thoại, dẫu vậy cuối tuần cô vẫn phải đến công ty để nghe quản lý báo cáo tình hình.
Nhưng từ sau khi mang thai, Diêm Tính Nghiêu liền cấm cô sử dụng máy tính, cũng quy định ở không có anh đi cùng thì không được rời khỏi Diêm trang. Cô biết tất cả hành vi của anh cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của cục cưng, nhưng cô cũng không muốn cha phải mệt mỏi, cho nên mỗi tuần đều thu xếp họp tại Diêm trang.
Nhưng anh vẫn có chuyện để nói, quy định mỗi lần họp không được quá một tiếng, thậm chí đến gần ngày sinh còn rút lại chỉ còn nửa tiếng, Nhưng bây giờ cô đã sinh xong rồi, anh lại vẫn còn bá đạo ép buộc cô như thế.
"Em còn đang ở cữ, nghỉ ngơi là quan trọng." Anh không tha, phản bác nói. Con ngươi đen lanh lợi quét về mọi người trong thư phòng.
"Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Diêm nói rất có lý, phó giám đốc nên nghỉ ngơi. Dù sao không bàn chuyện này cũng không sao, việc nhỏ này chúng tôi có thể tự giải quyết, có vấn đề sẽ xin ý kiến của chủ tịch sau. Chúng tôi không quấy rầy nữa."
Quản lý trưởng của Vương thị cùng những người khác như nhận được thánh chỉ, vội vàng thu thập giấy tờ, nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng, quay về công ty.
Không đến một phút sau, thư phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.
"Bọn họ thật thức thời!" Diêm Tính Nghiêu hừ một tiếng, khom người ôm lấy Vương Ninh Hinh.
Vương Ninh Hinh sau khi sinh con, dáng người liền lập tức khôi phục lại vẻ thon thả ban đầu, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại không thể thích ứng, còn ra lệnh cho phòng bếp nấu các loại thuốc bổ, xem có thể thừa cơ bồi bổ hay không, mà Vương Ninh Hinh thì lại mang số khổ, không có lấy một tác dụng nào.
"Ác độc!" Cô nhéo cái mũi cao thẳng của anh, trừng phạt anh tội không phân biệt phải trái. "Người ta ở cữ hơn 45 ngày rồi, cũng sinh con được hơn hai tháng. Anh có biết ở Đài Loan có bao nhiêu phụ nữ phải làm việc không?
Nếu trong lúc ở cữ, đều không thể làm việc quá một giờ, thì liệu có ông chủ nào tuyển nhân viên nữ không?"
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi vợ mình sao?" Anh bế cô thong dong đi về phòng ngủ, Tiểu Dương Dương đói khát đang chờ mẹ nó cho ăn a!
Đến phòng ngủ, cô nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vòng tay ôm ấp của chồng, ôm lấy con, lập tức cởi bỏ phần áo trước иgự¢.
Tiểu Dương Dương luôn thèm ăn, ngậm cả đầย שú của mẹ ra sức mà ʍúŧ. Vương Ninh Hinh tràn đầy yêu thương chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho con, rồi mới nói sang chuyện khác: "Đoạn Chi đính hôn với A Phi anh có định tặng quà gì cho họ không?" Cô nghiêng đầu cúi xuống, "Đính hôn lại đến kết hôn, sau này sẽ không thể nhìn thấy Đoạn Chi nữa, ngẫm lại thật sự đáng tiếc a!"
"Em không cần phải lo đến quà tặng, cũng không cần luyến tiếc Đoạn Chi." Nhìn cành ấm áp này, đáy lòng Diêm Tính Nghiêu kích động một trận, đẹp quá! Đó là kiều thê yêu tử của anh. Có điều... nhìn bầu иgự¢ trắng nõn đẫy đà kia, anh lại rung động, nhưng mỹ vị này, giờ phút này lại chỉ có con anh độc hưởng, ngay cả quyền kháng nghị anh cũng không có.
"Vì sao?"
"Bởi vì A Phi không yêu Đoạn Chi, bởi vì hai người họ không hợp nhau. Em chẳng phải cũng đã thấy giữa họ một chút tình cảm cũng không có rồi đấy sao?" Anh và A Duy đều nhìn ra điểm này, người A Phi yêu là người anh luôn miệng mắng ác nữ, không phải là Đoạn Chi dịu dàng hiền thục kia.
"Nhưng mà... Đoạn Chi vì ngày đính hôn mà mất rất nhiêu tâm huyết, còn hẹn em ngày mai đi bách hóa..."
"Người đàn ông không yêu mình, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra, không có cảm giác sao?" Hơn nữa A Phi là người thẳng tanh, căn bản không bao giờ giả bộ cả. "Nếu Đoạn Chi không nhìn ra điều này, như vậy cô ấy cũng không xứng với A Phi, việc kết hôn là không thể!"
"Nhưng..." Cô còn muốn nói thêm gì đó.
"Không nhưng gì hết, bọn họ đều đã hai mươi mấy tuổi, là người trưởng thành rồi, có quyền quyết định mình phải làm gì, bọn họ đã quyết, ai cũng không thể thay đổi, chúng ta lo lắng cũng vô dụng."
Hinh nhi là của anh, anh không muốn để chuyện của người khác chiếm hết tâm tư cô, sau khi con ăn no, anh liền ôm thằng bé ra ngoài, đưa cho bảo mẫu chờ ở cửa phòng, rồi khóa cửa lại đi đến bên cạnh vợ yêu. Đã nhịn hai tháng rồi, anh nhớ Hinh nhi của anh.
"Vợ yêu, anh thấy bây giờ lòng em chỉ có Tiểu Dương Dương, chẳng để ý đến chồng yêu của em nữa..."
Lại thế nữa! Vương Ninh Hinh thầm kêu.
Nhìn bộ dáng tràn đầy hạnh phúc kia của Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh không thể nói nên lời, vẫn cùng cô đi đến hiệu bách hóa. Hiện tại chỉ cầu mong Nghiêu đã nhầm lẫn, nhưng cô cũng biết khả năng này là rất nhỏ, dù sao Nghiêu với A Phi cũng là bạn bè từ trung học.
"Ninh Hinh, đi lâu như thế rồi, chúng ta đến quán café kia nghỉ được không? Nghe nói bánh ngọt ở đó rất nổi tiếng."
"Tốt! Lâu lắm không đi dạo phố, mới đi vài bước đã thấy mệt rồi..."
"Cẩn thận!"
Đoạn Chi đẩy Vương Ninh Hinh ra, không cẩn thận bị một người phụ nữ từ trong quán café lao ra ᴆụng vào.
"Đứng lại, không được trốn!" Người phụ nữ kia muốn ngăn chiếc xe lại, thì một người đàn ông đuổi theo phía sau. Người đàn ông bắt lấy tay người phụ nữ, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt.
Còn tưởng rằng là cảnh bắt ςướק, thì ra là ghen tuông! Người xem bên đường thầm nghĩ. Cũng là người xem, nhưng sắc mặt Đoạn Chi lại trắng bệch.
Người phụ nữ trả lại cho người đàn ông một cái tát, nhưng anh ta cũng không cam lòng, giữ chặt cô kia lại hôn mãnh liệt thêm một lần nữa, rồi hai người mới lên xe rời đi.
"Đoạn Chi..." Vương Ninh Hinh không biết nên an ủi cô như thế nào.
"Tôi không sao, không có việc gì..." Miệng nói không có việc gì, nhưng hơi nước lại nhanh chóng đọng lại trên mắt cô. Cả người như mất hồn, không tự chủ bước đi. Thân thể cô quá mệt mỏi đến nỗi quên cả sự xấu hổ trong lòng, thì ra không phải trời sinh anh vô tình, mà bởi vì người anh cần không phải là cô.
"Đoạn Chi!" Không thể nhìn được Đoạn Chi hồn bay phách tán như vậy, cô liền kéo Đoạn Chi đến ghế đá bên lề đường. "Nơi này vắng vẻ, không có người ngoài, đừng để khổ sở trong lòng, hãy khóc hết ra đi."
"Tôi..." Vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống như mưa, "Vốn đã nhát gan, lại hay bị bạn bè ức Hi*p. Bởi vậy nguyện vọng lớn nhất của tôi là có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ để có thể dựa vào, có thể cho an toàn trong cánh tay của anh ấy, chỉ cần hạnh phúc đơn giản như vậy thôi. Tôi vẫn nghĩ người đó sẽ là Phi thiếu gia...
Kỳ thật... tôi biết Phi thiếu gia không yêu tôi, nhưng là anh ấy chọn tôi, như vậy không phải là anh ấy cũng có hảo cảm với tôi sao? Dù sao không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể giống cô, được thiếu gia yêu thương hết mực, tôi vẫn tưởng rằng chỉ cần đối tốt với anh ấy, một thời gian, Phi thiếu gia sẽ cảm động. Ít nhất... mỗi khi anh ấy làm tôi thất vọng, tôi đều nói vậy với mình, tự tạo động lực cho mình."
Vương Ninh Hinh nhắm mắt lại, "Vậy cô vẫn muốn tiếp tục sao?"