Nào biết Vương Ninh Hinh thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể nàng lại ít vận động, thế nên kết quả là tối hôm đó, nàng nói không thể ăn nổi cơm, lúc ấy hắn đã cảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của nàng, hắn tưởng chỉ là do buổi chiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao.
Tuy rằng bác sĩ gia đình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thực ra trước đó, hắn đã lên kế hoạch cùng nàng đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông.
"Thực xin lỗi, em không thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi." Giọng nói Vương Ninh Hinh có chút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì, nàng cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại nàng khổ sở chỉ muốn khóc.
"Đừng nói xin lỗi, sinh bệnh cũng không phải lỗi của em." Diêm Tính Nghiêu nằm lên giường, ôm nàng vào trong lòng, "Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốn em đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏi hắn, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đường của tình nhân!"
Nếu Hinh nhi không thể đi, hắn cũng không muốn đi.
"Anh cũng không đi?" Nàng kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác, nhưng... Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới, lắc đầu nói: "Không tốt, anh đã hứa đi cùng A Duy và Phi Tử rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải phép, anh nên đi, đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em không có việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi."
"Nhưng mà..." Nàng bị bệnh a! Hắn có lòng dạ nào mà bỏ mặc nàng ở lại, còn mình thì đi du lịch.
"Đi thôi, không cái gì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi." Tuy rằng nàng cũng hi vọng hắn ở nhà với nàng, nhưng chăm sóc bệnh nhân rất là nhàm chán. "Lần trước anh nói lần này đi đồng thời khảo sát nơi đó để đầu tư sao?"
"Đúng là vậy, nhưng..."
"Đi chơi vui vẻ, nhớ chụp nhiều ảnh mang về, em ở nhà chờ."
******
"Hắc, không hổ là đại ca, quả nhiên rất khác người!" Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi cùng đưa Diêm Tính Nghiêu đang bất tỉnh nhân sự về phòng khách sạn.
Sau khi làm xong báo cáo, vì hôn thê bảo bối Vương Ninh Hinh không đi cùng, mọi cảnh đẹp đều không để ý, Diêm Tính Nghiêu liền kéo hai người bọn họ vào quán bar. Toàn bộ quán bar cũng bởi vì có ba người bọn họ mà đỡ vắng vẻ hơn, do bởi khung cảnh ở đây chưa bao giờ đặc sắc, tiếp viên lại trang điểm quá đậm. Cũng đáng tiếc, mỗi người khi đến thì đều cao hứng, nhưng lại mất hứng mà về.
Lòng dạ Diêm Tính Nghiêu đều ở lại Diêm trang, đối với những cô gái này, hắn làm như không thấy; Mà hai người Tôn, Triệu thì vì tâm tình đại ca không tốt, nên bọn họ cũng chẳng hứng thú gì, kỳ thật, nhìn một hồi các cô gái kia, bọn họ cũng không tiêu hóa nổi.
"Có phải những người rơi vào lưới tình đều hồn tiêu phách tán như thế kia không?" Triệu Phi hết lòng tin vào uy quyền, không quan tâm đến chuyện luyến ái, cho nên đối với việc đại ca rơi vào lưới tình cảm thấy tiếc nuối và khó hiểu. Hắn cũng cho rằng tuyệt mỹ Vương Ninh Hinh không giống những cô gái bình thường, nhưng... nếu để yêu thì sẽ chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa, thống khổ không yên, hắn nguyện cả đời này không cần nữ nhân.
"Dẹp đi, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Bất quá... hẳn là thế!" Tôn Duy Ma nâng nâng kính mắt, có vẻ chần chừ, hắn cũng chưa yêu bao giờ, tuy vậy dẫu chưa ăn thịt lợn nhưng cũng không hẳn chưa từng thấy qua. "Cái gọi là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, nghe uy lực của tình yêu đủ để con người thần hồn bát đảo, lý trí biến mất hoàn toàn. Bất quá bệnh tình của đại ca đã nghiêm trọng rồi, chẳng qua chỉ là hai ngày thiếu vắng chị hai mà thôi, vậy mà cả người đã không còn một chút sức lực, so với người ta thất tình còn nghiêm trọng hơn. Thật không dám tưởng tượng vạn nhất có một ngày chị hai đột nhiên quyết định dứt tình mà đi, đại ca có thể sống sao!"
"Không thể nào chứ?" Triệu Phi bị dọa đến nhảy dựng lên, nói: "Chị hai thoạt nhìn tuy lạnh lùng, nhưng khi đối nhân xử thế lại rất ôn nhu thiện lương, cũng không phải là người đứng núi này trông núi nọ." Từ việc nàng thay Đoạn Chi làm chủ, thậm chí thiếu chút nữa bị ăn một dao, có thể thấy được nàng là người trọng tình trọng nghĩa.
"Cho nên ta chỉ nói vạn nhất a!" Tôn Duy Ma trợn mắt nhìn hắn, kéo lấy Triệu Phi đi ra ngoài, "Đi thôi, từ lúc uống rượu đến bây giờ, bụng đói muốn ૮ɦếƭ rồi."
(vạn nhất): chẳng may
Vương Ninh Hinh đang ngủ say, chỉ cảm thấy như có con gì đó cắn trên mặt, lại hất đi không được, buồn bực mở mắt ra: "Nghiêu?! Sao vậy là anh? Anh... về trước thời gian sao?" Nàng nhíu mày, tám phần là hắn nhớ nàng quá, cho nên ngay cả du lịch tốt nghiệp cũng không muốn đi.
"Đúng vậy, anh rất nhớ em, cà ngày chỉ nghĩ đến em, việc gì cũng không làm nổi, cuối cùng đành quay về." Hắn đặt nàng dưới thân không ngừng hôn lên môi nàng, cái gọi là \'tiểu biệt thắng tân hôn\'(1), đại khái chính là dạng này!
"Còn em, có nhớ anh không?"
"Bất quá là hai ngày mà thôi, hơn nữa anh mỗi ngày đều gọi điện về mà!" Nàng không biết nên khóc hay cười, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đa số thời gian đều trong trạng thái mê man, căn bản cũng chẳng có bao nhiêu thời gian tỉnh táo để mà nhớ hắn.
"Không phải hai ngày, là sáu mươi lăm giờ!" Diêm Tính Nghiêu nhếch miệng, hai tay để cạnh hai bên đầu của nàng, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút hung ác, "Ý của em là không hề nhớ anh? Một chút cũng không có?"
"Chà..." Nàng nhu thuận vươn hai tay lên, dùng biểu tình vô tội nói: "Người ta bị ốm. Giấc ngủ cũng hỗn loạn, anh chẳng những không quan tâm mà lại còn mắng em." Lệ quang đã nhòe nhòe, nàng muốn khóc.
"Anh đương nhiên quan tâm đến em, nếu không thì vội vã trở về để làm gì." Hắn vội vàng dỗ dành, đợi đến khi nàng nín khóc, mỉm cười, mới nhỏ giọng lầu bầu nói: "Anh quan tâm em như thế, muốn em an tâm dưỡng bệnh, nhưng em cũng đâu để ý..."
"Này..." Mắt nàng đảo quanh, đề nghị nói: "Hay là anh đi một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớ anh."
"Em..." Hắn buồn bực không nói nên lời, thả lỏng thân hình, hung hăng đặt trên người nàng.
Nàng bị ép tới kêu ai ái, cầu xin tha thứ nhưng không có hiệu quả, liền thi triển "Nhất Dương Chỉ" tấn công, hại hắn trốn đông trốn tây, cười ha ha. Bất quá hắn cũng không chịu thua, lập tức vươn ma trảo phản kích.
Trong thoáng chốc, Diêm trang thanh tĩnh vang lên tiếng thét chói tai của cả nam và nữ, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng cười...