Người tình của đại ca - Tập 2

Tác giả: Tiểu Ngôn

Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn dường như không chịu nổi tiếng nói như đàn ong vo ve bên cạnh, thoáng chốc đã nhăn lại. Nàng nhức hết cả tai, cái miệng xinh xắn thì thào lẩm nhẩm, cầu mong Chu tiên sinh trong ống tay áo đừng làm nàng ngủ gục.
Đều do lòng tham của nàng, rõ ràng biết rõ thời gian ngủ của chính mình, một khi không ngủ đủ mười giờ sẽ rất mệt, cả ngày không thể làm được gì. Tối hôm qua check mail đến hai giờ. Buổi sáng chuông báo thức kêu, nàng chỉ muốn vùi đầu vào chăn ngủ tiếp, nếu không phải sợ mama lải nhải, nàng đã sớm chìm trong mộng đẹp rồi.
Hiện tại là báo ứng sao, cả trường rộng mênh ௱ôЛƓ nhưng lại không có chỗ nào để an giấc! Lớp học thì vắng người, nàng lại không chịu được mùi trong phòng y tế, bất đắc dĩ mới phải dời đôi chân ngọc ngà đến góc này, sao biết được ngay cả nơi này cũng có người kêu toáng lên như thế?
Phép lịch sự tối thiểu ở nơi công cộng cũng không có. Nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng tốt xấu gì cũng có người qua lại, sao có thể làm ồn, không sợ ảnh hưởng đến người khác sao?
Loáng thoáng nghe thấy cô gái kia nhắc đến tên nàng, Vương Ninh Hinh tức giận đến mức muốn hét lên, lại phát hiện chính mình không có năng lực làm điều này.
Cô gái kia sao vậy? Còn khóc nữa! Vương Ninh Hinh cảm thấy chính mình mới là người phải khóc ở đây!
Lấy hết dũng khí, nàng lập tức ngồi dậy, Vương Ninh Hinh quyết định nói cho cô gái kia biết, nàng nguyện ý đem danh hiệu đệ nhất nhường cho cô ta, chỉ cần mau mau trả lại cho nàng một không gian yên tĩnh như trước, nàng không thể ngủ được trong tình cảnh này, bằng không buổi chiều ngay cả đi bộ nàng cũng không có sức.
Vương Ninh Hinh vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ Tʀầռ tʀʊồռɢ đang quấn chặt lấy nhau, triền miên không dứt.
Trong nháy mắt, bốn mắt chạm nhau, Vương Ninh Hinh cùng Diêm Tính Nghiêu đều ngây ngốc.
Đối mặt với cảnh tượng "kích thích" như thế này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Ninh Hinh thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Sửng sốt một hồi lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, miệng suýt tý nữa rơi xuống cằm vội vàng khép lại, vội quay sang phía khác. Nhớ lại hình ảnh vừa xong, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng.
Hắn... hắn không có mặc quần áo?!
Hắn... Vương Ninh Hinh quyết định coi như mình hoa mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lập tức đứng lên, không nói một lời nhanh chóng rời đi.
Diêm Tính Nghiêu ánh mặt chặt chẽ giám sát nhất cử nhất động của nàng, khuôn mặt đỏ hồng trước mắt khiến hắn động lòng. Ánh mắt hạ xuống, trên mặt không chút biểu tình, cho dù người thân ૮ɦếƭ cũng không quan tâm, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Nghiêu... tha cho em được không?" Phạm Lập Hương đáng thương nỉ non, nàng thật sự chịu không nổi...
Hắn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn người con gái nóng bỏng dưới thân, không khỏi thở ra một tiếng:
"૮ɦếƭ tiệt!"
Tiếng chuông du dương báo hiệu giờ tan học vang lên, vườn trường lập tức người tỏa ra như kiến...
Chờ đến hồi chuông cuối cùng, Vương Ninh Hinh mới nhàn nhã trở lại lớp học Hồi giáo, chuẩn bị túi sách đi về nhà.
"Bạn học Vương...!" một giọng nói mang theo vài phần khi*p sợ vang lên.
Trong phòng học chỉ còn mười mấy người, Vương Ninh Hinh vừa quay đầu liền nhìn thấy một người bạn cùng lớp đang nhíu mày nhăn mặt nhìn nàng, bộ dạng có chút cầu xin.
Vương Ninh Hinh học nhảy lớp ở học kỳ này, nên tất nhiên còn chưa biết hết mọi người. Hai người bình thường cũng không có giao tình, bởi vậy không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Có việc gì sao?"
Nữ sinh tên Đoạn Chi này vụng trộm nhìn nàng, nhỏ giọng yêu cầu: "Hôm nay là ngày trực nhật của mình, bạn... có thể chờ mình làm xong rồi mới đi không? Chỉ cần bạn đồng ý, mình sẽ làm nhanh thôi, cam đoan sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của bạn."
Vương Ninh Hinh theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy ba cô gái đang đứng trên hành lang, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện rồi. Bọn họ lạnh lùng nhìn Đoạn Chi, gặp phải ảnh mắt của nàng, lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Đôi mi thanh tú của nàng khẽ rung, nhất thời hiểu được nguyên nhân khiến Đoạn Chi khó xử, nguyên lai là có kẻ muốn gây phiền toái cho nàng!
"Được, bạn cứ từ từ làm, mình cũng không gấp." Vương Ninh Hinh mang sách giáo khoa đã cất trong túi sách ra, ngồi xuống chỗ cũ. "Vở ghi của bạn đâu, cho mình mượn. hôm nay mình mệt, chưa ghi chép gì cả."
"Có thể, có thể, chờ mình một chút, mình lấy cho bạn ngay." Đoạn Chi thở dài nhẹ nhõm, vội vàng tới chỗ ngồi của mình lấy cho nàng.
.......
Đoạn Chi vốn đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy lớp trưởng đi tới, nàng khi*p đảm, vội vàng gật gật đầu rời đi.
"Vương Ninh Hinh, hôm nay thảo luận về hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường tháng sau, bạn có ý kiến gì không?" Lớp trưởng là một chàng trai nhã nhặn, dễ gần, trong lớp được nhiều người quý mến.
"Kỷ niệm ngày thành lập trường?" Vương Ninh Hinh mặt mày biến sắc, thấy đau đầu liền xoa xoa huyệt thái dương. "Lớp mình thảo luận lúc nào?"
******
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc