"Em lại nói bậy gì đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?" Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nàng.
"Anh ..." Nàng bực mình, nói không ra lời.
"Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt." Hắn hôn lên đôi má ửng hồng của nàng, trấn an nói. Hắn đương nhiên biết nỗi bất bình của nàng, lại không muốn sửa đổi quyết định.
Cái gì mà tốt? Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là "tôn trọng", nàng biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó hắn sẽ biết .
"Hôm nay anh đưa em đến đây, rốt cuộc để làm gì?"
"Giải sầu a, không thì còn có thể là chuyện gì nữa!" Nhìn nàng do căm giận bất bình mà bộ dáng càng thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm nàng thật chặt trong lòng.
Nàng thiếu chút thì không thở nổi nữa. "Làm..." nàng mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
"Mỗi lần tâm tình không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm tình sẽ rất nhanh dịu trở lại." Hắn tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống thầm thì bên tai nàng, nhẹ nhàng nói ra.
"Loại người bá đạo mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằng nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt này." Nàng mơ màng thản nhiên gục đầu vào иgự¢ hắn, tuy rằng nàng miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm hắn vui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, nàng sao lại quên thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
"Em ốm sao?" Hắn cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm thấy khuôn mặt nàng hồng hồng đáng yêu, hắn đặt tay lên trán nàng, đột nhiên kêu to: "Em sốt rồi!"
Khó trách nàng đột nhiên lại trở nên nhu thuận.
"Chắc vậy." Đầu nàng có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Nguyên lai đau đầu là do bệnh, không phải là do hắn đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm hắn. "Em không chịu được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi."
"Đáng ૮ɦếƭ! Đầu em chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?" Hắn lập tức ôm nàng lên xe, ϲởí áօ trên người khoác vào cho nàng, kéo hai tay áo qua cột chặt vào phần eo của mình. Nàng hiện tại cả người không chút sức lực nào, hắn không muốn tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
"Em quên mất!" Tiếng nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: "Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với em."
"Em ..." Bỏ đi, hiện tại đi tìm bác sĩ mới là quan trọng nhất.