Người phụ nữ từ trong nhà bước ra trông như chỉ ngoài bốn mươi, làn da căng bóng, ngũ quan hài hoà. Bà có một mái tóc màu nâu trầm, được gài qua quýt bằng một chiếc trâm màu lam. Một vài lọn tóc rơi xuống, bay bay trong từng chuyển động của bà. Bà chỉ mặc một chiếc váy cổ chữ V trong tiết trời lạnh giá này, để lộ phần xương quai xanh vẫn chưa có dấu hiệu lão hoá. Khi bà bước đi, ánh
sáng chiếu vào những vùng bắt sáng trên cơ thể, làm nổi bật sự lả lơi mang lại có chút gì đó mạnh mẽ của bà.
- Có chuyện gì thế Khả? - Bà hỏi.
Khả đang nhìn về phía cánh cổng, không để ý đến người hỏi.
- Sao vậy con trai?
Khả giật mình, quay người lại và lúng túng đáp:
- Không có gì đâu mẹ.
Khả vội vàng đi vào trong nhà. Cô ta làm sao vậy nhỉ? Tại sao đến tận đây để cầu xin anh rồi lại vội vã rời đi? Một cô gái khó hiểu như vậy lại có thể quyến rũ được đàn ông. Khả cảm thấy hơi nực cười. Đàn ông thiên hạ không ngờ khẩu vị đều nhạt đến như vậy.
Ở tuổi ba mươi hai, Khả vẫn luôn cảm thấy tình yêu chưa bao giờ là đủ với anh. Giống như một kẻ đói ăn, mà thức ăn thì lại quá ít. Tình yêu đối với anh như một cái hố lớn, và mãi mãi anh không thể lấp đầy.
Ngay từ nhỏ, mẹ đã là người nói với anh rằng tình yêu không đơn thuần chỉ là yêu qua yêu lại, đó là một cuộc chơi. Kẻ nào luỵ thì kẻ đó thua. Anh không luỵ, nhưng lại không may mắn khi là kẻ chung tình. Anh chỉ yêu một mình Mai. Đó giờ vẫn vậy, anh quá bận rộn để tìm kiếm một đối tượng mới. Khi có thời gian rảnh, anh lại nghĩ về những kỷ niệm đẹp đẽ trước kia. Mối tình đầu luôn là một thứ gì đó rất sâu nặng.
RENGGG
Khả với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc gần đó, dãy số lạ hiện lên trên màn hình khiến anh có một cảm giác rất lạ.
- Ra ngoài đi, tôi đang đợi.
Chỉ cần nghe nhiêu đó cũng có thể đoán ra được giọng nói này là của ai. Cô ta rõ ràng sẽ phải cầu xin anh, đã đến tận đây rồi, cô ta bỏ đi chỉ là một yếu tố gây bất ngờ thôi. Đúng là một con hồ ly thì luôn biết cách vờn người khác.
Nhưng Khả nghĩ không có gì phải vội, anh muốn trả thù cô ta một chút. Trước khi xuống gặp Thư, Khả đã chuẩn bị nước nóng, đi tắm thật kỹ càng, chỉnh lại đầu tóc, xịt nước hoa. Khả chọn cho mình một bộ quần áo đơn giản, cũng chẳng có yêu cầu gì đâu, anh chỉ muốn mất thời gian hơn một chút thôi. Làm hết công việc xong xuôi rồi Khả mới bước xuống nhà. Lúc đi qua gian bếp, Khả huýt sáo với người giúp việc và nói:
- Tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu nhé.
- Lại đi với bạn gái à?
Người giúp việc hỏi lại.
- Bạn gái? - Khả cười, lẩm bẩm tự nói với chính mình - Mình đâu có điên kia chứ!
Thời tiết bên ngoài khá là đẹp để trả thù một người mà mình không ưa. Khả ngẩng đầu hít hà một chút cái lạnh tuyệt vời này. Xem chừng như vài ngày tới cũng chẳng mưa được. Cô giúp việc cũng thích trời hanh khô thế này, việc giặt giũ và làm đồ khô sẽ thuận lợi hơn.
Mở gara ra, Khả lái xe riêng của mình ra bên ngoài. Mẹ anh nghe thấy tiếng máy nổ liền chạy vụt ra gọi lớn:
- Con đi đâu thế?
Khả đưa tay ra ngoài vẫy chào mẹ, nhưng không trả lời cho bà biết. Trước giờ anh luôn không muốn mẹ biết quá sâu về đời tư của anh, vì nếu bà biết, tất cả đời tư của anh sẽ bị bà đào bới hết thảy. Cứ nhìn cái cách bà làm rối tung mọi thứ ở công ty của anh lên là biết, anh chẳng bao giờ còn muốn công khai với bà chuyện anh sẽ lấy ai làm vợ, lấy vợ ở đâu và sinh con đẻ cái như thế nào nữa.
Thư đã chạy khá xa, nhưng khi cô bình tĩnh, thì cô đã quyết định quyết định quay lại đây. Cô không định đến bấm chuông hay gặp trực tiếp nữa, vì như thế là có thể sẽ làm xáo trộn cuộc sống của họ. Cô muốn nói với Khả trước tiên, người sẽ bị sốc nhất trong chuyện này. Dù không ưa gì anh ta, nhưng cô sợ anh ta sẽ ghét mẹ, nên cô cần phải giải thích trước.
Chuyện đã đến nước này, Thư chỉ thấy tiếc cho chị Mai. Liệu chị có biết rằng ba người là anh em không? Chị sẽ ghét cô thêm mấy phần khi cô là người tìm ra chuyện này? Lẽ ra mọi thứ sẽ an bài với chị, nhưng một lần nữa, nó lại bị phá vỡ bởi cô. Thư thở dài, cô đúng là khắc tinh của chị. Có lẽ chị nói đúng, ngay từ đầu, hai người đã không nên làm chị em.
- Sao lúc nào cô cũng ăn mặc phong phanh như thế này vậy hả?
Câu nói nửa phần trách móc, nửa phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người ngồi trong chiếc xe đắt tiền kia không khiến Thư bị kích động. Anh ta định đi đâu sao?
- Còn đứng đó? Mau lên xe, chúng ta sẽ đến chỗ Mai.
Thư bất ngờ, cô lắp bắp:
- Anh… Anh cũng hiểu ra vấn đề rồi sao?
Cô gái này chắc bị lạnh đến mức não cũng đóng băng luôn rồi, vấn đề dễ hiểu như thế thì cần gì phải tốn thời gian nghĩ ngợi.
- Cô nghĩ ai cũng ngu như cô hả?
- Nhưng, chị Mai liệu có chịu đựng được không?
Khả vươn người ra sau, mở cửa xe và bảo:
- Cứ lên xe đi.
Thư thở dài, thật ra cô chưa có chuẩn bị gì cho chuyện này cả. Cô còn tưởng mình vẫn còn nhiều thời gian để nói cho chị biết. Nhưng nếu Khả đã quyết định thì cô cũng không còn cách nào khác. Hai người yêu nhau, mà một trong hai đã quyết định từ bỏ thì người kia cũng đành phải chấp nhận thôi.
Nghĩ thế là Thư liền trèo lên chiếc xe ngồi. Trong xe thật là ấm, cô chưa bao giờ được ngồi trong một chiếc xe nào ấm đến phát bực như vậy. Kể cả xe bus.
- Lẽ ra cô nên gọi cho tôi sớm hơn, chúng ta đã chẳng mất công như vậy rồi.
Thư không hiểu anh ta đang nói gì, đúng là vẻ đẹp trai tỷ lệ nghịch với cái duyên nói chuyện của anh ta. Thư định ngó lơ không trả lời, nhưng anh ta vẫn tiếp tục:
- Tôi biết cô luôn tỏ ra kiêu kì như thế với đàn ông, nhưng với tôi thì nó miễn nhiễm, cho nên hãy là chính cô đi.
- Này anh - Thư nói - Làm ơn tập trung vào lái xe đi, đừng có càm ràm mãi nữa.
Khả cười hắt trước hai từ “càm ràm”. Thật sao? Cô ta đang nói anh càm ràm như một kẻ nhiều chuyện và hay huyên thuyên. Giống như một mụ đàn bà! Anh nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu, lúc đó cô đang để ý ở bên ngoài. Đúng là cô ta không hề có ý muốn ra vẻ với anh? Không, một người nhiều kinh nghiệm như cô ta thì mấy việc này làm đâu có khó.
Lúc này trong đầu Thư đang sắp xếp từ ngữ để nó trở thành một bản diễn văn hoàn chỉnh trước chị Mai, điều cô không muốn nhất đó chính là chị sẽ đau lòng. Chị ghét cô cũng được, nhưng đừng đau lòng thêm nữa. Lúc chị lao từ ban công xuống, cô đã sợ đến nỗi không thể hét lên được. Cả ngày hôm đó, cô ngồi thẫn thờ, mặc kệ để người ta chửi bới mình. Tất cả những gì cô muốn là chị an toàn, sống vui vẻ. Nhưng điều đó đâu phải cô muốn là được.
- Chúng ta cần một chút phối hợp đấy bé cưng - Khả nói giọng trêu đùa - Mai vốn không thích cô, và cũng không thích khi thấy cô và tôi đi cùng nhau, cho nên lúc gần đến nơi, cô phải xuống trước. Tôi sẽ giúp thuyết phục cô ấy, chuyện tìm mẹ sẽ là do cô phổ biến. Tôi chỉ đánh vào tinh thần giúp cô thôi. Mà cô không cần lo lắng, tôi mà đã ra tay thì gạo xay ra bột luôn chứ chả phải cám đâu.
- Cái gì cơ?
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Thư, Khả chỉ thờ dài:
- Cô còn định theo tôi vào tận đó sao? Thôi thì cũng được. Tôi sẽ giải quyết chuyện này.
- Tôi không đi cùng anh để thuyết phục chị Mai đi tìm mẹ.
Chiếc xe chỉ còn cách nơi mà Mai thuê trọ một cây số nữa. Khả xi nhan rồi đỗ xe lại bên lề đường. Anh quay ra nhìn Thư, cô ta thì vẫn trợn đôi mắt lên nhìn anh. Thế này là sao chứ? Chẳng lẽ cô ta hẹn anh ra ngoài chỉ để ngồi trên xe anh và nói anh là thằng càm ràm?
Thư nhắc lại:
- Tôi chưa từng nói muốn cùng anh đi thuyết phục chị Mai cả.
- Ồ, chuyện này thật là vui đấy - Khả làm mặt không thể tin nổi - Vậy cô muốn gì từ tôi đây hả Hồ Ly?
- Đừng có gọi tôi bằng cái tên đáng ghét đó, tôi sẽ cắn anh đấy.
- Đương nhiên rồi, ai mà muốn bị cắn chứ. Thế cô nói cho tôi biết cái lý do ૮ɦếƭ tiệt của cô đi.
Thư đút tay vào túi áo của mình, đổi tư thế ngồi cho thật tự tin rồi mới nói:
- Tôi muốn thông báo cho anh biết rằng có thể ba chúng ta là anh em. Trên danh nghĩa.
Khả im lặng vài giây, rồi cuối cùng cũng không nhịn được liền bật cười. Được rồi, anh đã rất cố gắng để giữ vững hình tượng lịch lãm trước cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta đã phá vỡ mọi giới hạn của anh. Thật là kì cục, cái lý do đó của cô ta thật kì cục. Sao đùng một cái anh, cô ta và Mai đã là anh em được. Chuyện còn khó tin hơn cả con chó sủa tiếng mèo nữa.
- Anh không tin, tôi có thể hiểu. Nhưng anh biết tại sao tôi đến nhà anh không? Vì tôi đã tìm ra địa chỉ của mẹ, bà đang sống trong ngôi nhà của anh.
Thư càng nói Khả càng cười to hơn, lần này anh đập cả đầu vào vô lăng để cười khiến cho còi xe kêu liên hồi. Khả đành phải vặn chìa khoá tắt động cơ, và lăn ra cười tiếp. Nhìn khuôn mặt thành thật kia của cô ta mà xem, giống như mấy tay thám tử đang cố nói: “Tôi đã tìm ra được thủ phạm” trong mấy bộ phim trinh thám vậy.
Thư không thèm giải thích nữa, cô thở hắt rồi tựa mình vào ghế:
- Rồi anh sẽ thấy.
- Xuống xe!
Cuối cùng Khả cũng ngừng cười, nhưng câu mà anh nói sau đó lại đối nghịch với cái vẻ tếu táo vừa rồi. Nó mang ngữ điệu hoàn toàn nghiêm túc. Anh không thể tốn thời gian với cô ta thêm nữa, nếu cô ta muốn chơi trò chơi thì tìm kẻ khác mà chơi.
Thư nhìn Khả, cô hơi nhíu mày. Là anh ta mời cô lên xe, bây giờ thì lại bắt cô xuống xe, có nực cười không kia chứ.
- Cô điếc sao?
Khả nhắc lại.
Thư không nói gì, cô mở cửa xe rồi bước xuống. Trước khi đóng cửa lại, Thư vẫn kịp nghe thấy Khả nói:
- Đừng có giở trò với tôi và Mai nữa. Nếu cô dám làm tổn thương Mai, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Chiếc xe của Khả biến mất giữa dòng người, cô không quên cầu cho anh ta biến mất luôn đi. Đúng là một kẻ tự mãn, như thể không có anh ta thì chị Mai sẽ đau khổ ૮ɦếƭ đi lần nữa vậy? Bọn đàn ông ở trước mặt cô luôn là một kẻ tự mãn như vậy đấy.
Nhưng nói đi nói lại, thì Thư cũng hiểu được phản ứng của Khả khi nghe cô nói ba người là anh em, nếu là cô thì cô cũng sẽ cười vào mặt anh ta như thế. Với người mà anh ta đang yêu tha thiết, anh ta sẽ không bao giờ tin cô ta hiện giờ lại là người em gái khác cả cha lẫn mẹ đang lưu lạc của mình. Thật là trớ trêu mà.
Thư nhìn điện thoại, khó khăn lắm mới lấy được số của anh ta từ chị quản lý. Cô thở dài một hơi, sau đó nhắn vào số đó rằng: “Đừng để chị Mai biết chuyện tôi vừa nói với anh. Xin anh!”
Khả vứt điện thoại sang bên cạnh khi vừa đọc được tin nhắn, lại một chiêu trò mới chăng? Khả thấy bản thân mình thật kỳ diệu khi hết lần này lần khác thoát khỏi móng vuốt của cô ta. Nhưng mỗi lần thoát nạn, anh lại càng thấy tò mò chiêu trò lần tiếp của cô ta. Rốt cuộc cô ta có bao nhiêu kế sách để hạ gục đàn ông đây? Anh muốn đấu với cô ta, để xem ai là kẻ thua cuộc.
Thư, Mai và Khả có thể là anh em của nhau, như vậy Mai cũng có thể sẽ lâm vào tình cảnh đau khổ khi tình yêu lại lần nữa đổ bể. Và người đạp đổ nó vẫn cứ là Thư. Thư sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? Trước lời cảnh cáo của Khả, và với tính cách không sợ trời không sợ đất của mình, cô có bất chấp để đưa tất cả về đúng đúng quỹ đạo ban đầu của nó? Mẹ là mẹ của cô, và ba người sẽ là anh em!