Người Tình Bắc Hải - Chương 37

Tác giả: Thiên Tầm

Facebook của “nó”
Mao Lệ không biết, sau khi cô và Triệu Thành Tuấn rời bệnh viện không lâu, Triệu Mai và Chương Kiến Phi lại cãi nhau to, kinh động đến cả bảo vệ bên ngoài, cuối cùng bảo vệ phải chạy đến lôi Triệu Mai đi. Nguyên nhân là Triệu Mai vô tình nhìn qua cửa sổ thấy Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn ngồi nói chuyện trong vườn hoa, ý nghĩ đầu tiên của cô là Mao Lệ đến thăm Chương Kiến Phi.
“Cô ấy đến bệnh viện không có nghĩa là đến thăm anh.” Chương Kiến Phi kiên quyết phủ nhận, anh thấy quá hoang đường, anh còn không biết Mao Lệ đến bệnh viện, nhưng nói thế nào Triệu Mai cũng không thể bình tĩnh, trước đó cô vừa bị anh trai trách mắng, vốn đã tủi thân, giờ lại thấy Mao Lệ đến bệnh viện thăm Chương Kiến Phi, làm sao cô chịu nổi.
Chương Kiến Phi phát điên, thực sự phát điên, bị Triệu Mai gào thét đến vỡ đầu, anh bảo với trợ lý: “Bắt đầu từ ngày mai, phu nhân đến không cho vào, bất cứ ai cũng không cho vào!”
Nhưng lời nói đó lại có tác dụng ngược lại, không những không làm Triệu Mai bớt gây sự, mà trái lại khiến cô càng thêm cực đoan cho là Chương Kiến Phi và Mao Lệ chưa chấm dứt quan hệ, vậy là cô đi thẳng từ bệnh viện đến chỗ làm việc của Mao Lệ.
Mấy ngày sau Chương Kiến Phi mới biết chuyện, nguyên do là Triệu Thành Tuấn nổi đóa, chạy đến mắng anh không biết dạy vợ để Triệu Mai đến quấy rầy Mao Lệ, Chương Kiến Phi mới biết Triệu Mai đã làm chuyện điên rồ đó. Anh biết, Triệu Mai đã chạy đi gây sự chắc chắn không chỉ đơn giản là một cái tát, nhất định cô còn nói nhiều lời khó nghe, với chồng cô còn mắng không tiếc lời, huống hồMao Lệ, sau này Mao Lệ đâu còn dám ngẩng mặt ở cơ quan?
Còn vì sao Triệu Thành Tuấn biết chuyện, Chương Kiến Phi không biết, anh lập tức xuất viện, trở về nhà không nói nửa câu đã cho Triệu Mai một cái tát: “Cái tát này là thay Mao Lệ, cô đúng là kẻ điên khùng, vô lối! Đã không thể sống tiếp thì ly hôn! Anh cô đã đồng ý, ngày mai tôi sẽ mời luật sư đến giải quyết!”
Không biết Triệu Mai do bị đánh đau hay là sợ thật, không thấy la hét, chỉ lặng lẽ khóc. Bởi vì hai hôm trước, Triệu Thành Tuấn cũng tát cô, ra tay còn mạnh hơn Chương Kiến Phi. Không biết bằng cách nào Triệu Thành Tuấn biết cô đi tìm Mao Lệ, lập tức gọi điện bảo cô đến căn hộ của anh, cuối cùng cô vừa đến cửa, một chân vẫn còn bên ngoài đã bị anh tát một cái, chảy cả máu mũi.
Từ nhỏ đen giờ đây là lần đầu tiên Triệu Thành Tuấn đánh cô.
Triệu Mai quên đau, chưa bao giờ cô thấy anh trai hung dữ như thế, như thế cô phạm vào tội ૮ɦếƭ không thể tha, anh nhất định bắt cô đền mạng. Cô biết mình sai, sau khi bình tĩnh nghĩ lại thấy việc đi tìm Mao Lệ gây sự, rõ ràng càng làm xấu mối quan hệ giữa cô và Chương Kiến Phi, hơn nữa cô không có chứng cớ chứng minh cô ta và chồng mình có quan hệ, tất cả chỉ là dự đoán chủ quan của cô. Cô hối hận, cô thực sự hối hận, nhưng dù hối hận cũng không thể cứu vãn hậu quả tồi tệ, sao cô lại quên quan hệ giữa Triệu Thành Tuấn và Mao Lệ, cô động vào Mao Lệ, Triệu Thành Tuấn làm sao để cô yên.
Hôm đó Triệu Mai quỳ trên nền nhà của Triệu Thành Tuấn ôm mặt khóc mãi.
“Cô dám động vào Mao Lệ? Cô dựa vào đâu?” Triệu Thành Tuấn chỉ vào mặt cô, sắc mặt xám ngắt, gầm lên như sấm: “Ngay tôi cũng không nỡ động đến ngón tay cô ấy, sao cô dám động? Cô thử nhìn lại những việc cô làm xem, cô đã làm tổ tiên họ Triệu mất mặt còn chưa đủ, lại không biết hối cải, vẫn chạy lung tung gây rối, nếu không chịu được thì cút về Penang, đừng ở đây làm mất mặt tôi!”
Triệu Mai hét lên: “Lẽ nào trong mắt các người, tôi không bằng cô ta?”
“Đương nhiên cô không bằng! Cô có gì để so sánh với cô ấy? Cô chưa bao giờ biết nghĩ cho người khác, mới bị một chút tổn thương đã muốn cả thế giới phải trả nợ cô! Còn tôi, lúc ở London bị bọn côn đồ đánh gần ૮ɦếƭ, cô có biết nỗi khổ của tôi không?
“Triệu Mai, rất nhiên tôi và Chương Kiến Phi nợ cô, chúng tôi đã nhẫn nại nhường nhịn bằng ấy năm để bù đắp, cô rơi vào hoàn cảnh hiện nay phần lớn là do cô tự chuốc lấy, cô có tư cách gì oán trách người khác?”
Từng lời từng lời của Triệu Thành Tuấn khiến tim Triệu Mai tan nát, cô không biết mình đã rời đi như thế nào, bên ngoài có mưa to và sấm lớn, người ướt sũng, cô cứ thế lê bước về nhà, không còn sức để khóc.
Hai ngày sau, Chương Kiến Phi lại tát cô, lần này cô rất bình tĩnh, nước mắt đã cạn, từ nay trở đi cô sẽ không khóc nữa. Khi quan hệ giữa cô với Chương Kiến Phi xấu nhất cũng chưa thấy anh nói tới ly hôn, nhưng lần này dường như anh rất kiên quyết, anh vốn là người luôn giữ lời, lời thề trước đức cha trong ngày thành hôn anh tuân thủ rất nghiêm, suốt đời anh sẽ chăm sóc cô, không xa một bước, bây giờ anh đã quay lưng lại lời thề đó. Phải, chính cô đã tự tay đuổi anh đi. Lại còn anh trai nữa, anh ấy cũng không cần cô, lần này thực sự anh ấy không cần cô, cô đánh Mao Lệ, anh tuyệt nhiên không tha thứ cho cô.
Mao Lệ...
Triệu Mai nhìn Chương Kiến Phi xách va li hầm hầm lái xe đi, trong lòng thầm lặp đi lặp cái tên đó, như đọc lời chú, đọc mãi, cô phải đọc đến lúc cô ૮ɦếƭ.
Cô đã mất rất cả, đều tại người đàn bà đó.
Phải, đều tại cô ta!
Thật bất ngờ, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn lại tái hợp sau sự cố đó. Chuyện này, có vẻ là do Triệu Mai đến nhà xuất bản gây sự, đương nhiên sự việc rất tồi tệ, một trận ầm ĩ, mặc dù Triệu Mai bị Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tâm khống chế, nhưng những câu mắng Mao Lệ là “con hồ ly tinh”, “đồ dơ dáy”, “quyến rũ chồng người” vẫn vang động khắp các tầng, đúng lúc hết giờ làm, người vây kín cửa phòng biên tập, Dung Nhược Thành nghe tiếng chạy xuống, lập tức gọi điện cho bảo vệ lôi Triệu Mai đi, bảo Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tâm nhanh chóng đưa Mao Lệ về nhà.
Toàn thân rã rời, được một đám người hộ tống lên xe, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hiểu chuyện gì, mãi đến tối Triệu Thành Tuấn gọi điện bảo cô, Triệu Mai hiểu lầm cô đến bệnh viện thăm Chương Kiến Phi, cô mới biết mình bị bôi nhọ.
Khi Triệu Thành Tuấn gọi điện, cô đang nằm trên đi văng phòng khách xem băng, vẫn bộ phim cũ Bá Vương Biệt Cơ của đạo diễn Trương Quốc Vinh, xem mấy lần không chán, nhiều lời thoại đã thuộc lòng. Đây là một mặt hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài thoái mái của cô, bất luận cuộc sống tồi tệ đến đâu, tinh thần sa sút thế nào, thoát khỏi cái tôi của mình để đi vào cuộc sống của người khác là cách cô thường dùng nhất để điều chỉnh tâm trạng. Căn phòng lờ mờ, quang ảnh loang loáng đổi thay, mỗi ánh mắt, mỗi lời thoại đều khiến lòng cô như bị cắt thành muốn mảnh, kết thúc bộ phim, hít thở thật sâu, vậy là từ cõi ૮ɦếƭ hồi sinh.
“Dù nói là cả cuộc đời, kém một năm, kém một tháng, kém một giờ, đều là cả cuộc đời!” Đây là câu đối thoại kinh điển nhất trong phim, mỗi lần đến đoạn Trình Điệp Y điên loạn nói ra câu đó với Đoàn Tiểu Lâu, Mao Lệ đều không kìm được nước mắt, chỉ là số phận các nhân vật trong phim, tại sao luôn khiến cô đau lòng như vậy?
Nghĩ đến đoạn đời khấp khểnh mười năm qua của mình, cô nhận ra rất nhiều thứ cô đinh ninh trong lòng, thực ra đến giờ vẫn không thay đổi. Đối với tình yêu, trước sau cô vẫn một lòng hoài nhớ không thể nguôi ngoai, cô không hề thoải mái như vẻ bên ngoài, về tình cảm, thực ra cô tôn thờ chủ nghĩa lý tưởng, hâm mộ những mối tình chung thủy sâu nặng sinh tử trong phim, nhưng lại không dám thử trong cuộc sống hiện thực, không đơn giản vì đã từng bị lừa, mà còn bởi vì tình yêu với cô là thiêng liêng, không phải đơn thuần một chữ yêu, hoặc là không nói ra, nhưng khi đã nói, nghĩa là yêu suốt đời.
Phải, suốt đời.
Triệu Thành Tuấn gọi máy cố định, bởi di dộng cô tắt, buổi chiều xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy khiến cô không còn mặt mũi nào, tâm trạng tồi tệ, dứt khoát tắt máy. Cho nên khi chuông điện thoại đột ngột vang lên trong bóng tối, cô giật nảy mình, ngơ ngác nhìn quanh, định thần hồi lâu mới nhận ra đây là hiện thực, không phải trong phim, cô không phải là Trình Điệp Y hay Đoàn Tiểu Lâu, bất giác thở dài, lần mò nhấc máy.
“Có việc sao?” Cô không ngờ là Triệu Thành Tuấn gọi, rất không ngờ. Vừa cầm máy vừa bật đèn, ánh sáng làm cô chói mắt.
Triệu Thành Tuấn nói rõ lý do, giọng rất thành khẩn: “Xin lỗi, em gái anh đầu óc hiện nay không bình thường, anh xin lỗi thay cô ấy, em yên tâm, anh sẽ nói rõ với em.”
Mắt Mao Lệ vẫn nhìn màn hình, đầu óc rối ren, dụi mắt nói: “Tôi tạm thời không nhận lời xin lỗi của anh, bởi vì chuyện không liên quan đến anh, là em gái anh đến gây sự, không phải anh.”
“Đương nhiên là liên quan, anh không dạy được nó, để nó càng ngày càng tệ...”
“Thôi, tôi không muốn nghe chuyện nhà anh, tôi nhờ anh nhắn với Chương Kiến Phi, bảo anh ta hãy tránh xa tôi một chút, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.” Mao Lệ vốn thẳng tính, nói trắng ra: “Lần trước chính em gái anh chạy đến tìm tôi, chia rẽ quan hệ giữa anh và tôi, bây giờ xem ra tôi đã mắc lừa cô ta. Triệu Thành Tuấn, thực ra tôi không để bụng chuyện anh lợi dụng tôi trả thù Chương Kiến Phi gì gì đó, tôi thích anh, muốn ở bên anh, đơn giản vậy thôi, đàn ông và đàn bà bên nhau đơn giản một chút là tốt nhất, phức tạp hóa làm gì, tôi là người vô tư, từ nhỏ đã bị mẹ mắng là người không có mắt, tôi không làm được những chuyện phức tạp, hay là thế này vậy, chúng ta vẫn sống với nhau đi, tôi biết anh vẫn thích tôi, đúng không?”
Khi Mao Lệ nói câu đó, bộ phim đã đến phần cuối, Trình Điệp Y và Đoàn Tiểu Lâu bị một đám hồng vệ binh áp giải ra phố, đều từng là những nhan sắc tuyệt đỉnh, qua một đêm đã tàn tạ thê thảm, tình yêu của họ dù mạnh mẽ ૮ɦếƭ đi sống lại cũng không chống được móng vuốt tàn khốc của số mệnh, cho nên Trình Điệp Y mới dùng gươm tự vẫn khi sắp gặp lại người yêu sau bao ngày chia ly. Trước đây Mao Lệ không hiểu lắm kết thúc đó, không hiểu hai người bao khó khăn mới được gặp nhau, tại sao anh ta tự vẫn? Về sau cô hiểu, Trình Điệp Y đã không thể suốt đời chung sống với người yêu, thà ૮ɦếƭ trong kịch, anh đã chịu đủ mọi thăng trầm đớn đau của cuộc đời, anh không thể nào chịu đựng một cuộc chia ly dài lâu, không thành người thì thành ma, ở ngoài đời anh đã ૮ɦếƭ, nhưng cuối cùng anh lại có một mối tình thiên cổ tuyệt xướng trong kịch. Như vậy là đủ.
“Em... muốn ở bên anh?” Triệu Thành Tuấn không ngờ Mao Lệ lại đề nghị như thế, đầu óc nhất thời chưa phản ứng được, mãi không biết nói sao, tưởng nghe nhầm. Ý Mao Lệ là muốn tái hợp với anh? Quả thực không thể tưởng tượng, hôm trước anh đã gây sự với cô, chiều nay em gái lại gây chuyện ầm ĩ xúc phạm cô, bây giờ cô còn chủ động muốn tái hợp? Thông minh như anh, lúc này cũng không thể nào lý giải.
Mao Lệ vừa cầm ống nghe, vừa nhìn màn hình ti vi, ca khúc trong phim do Lâm Ức Liên và Lý Tông Thịnh thể hiện lại vang lên da diết, nước mắt cô ứa ra, lòng trào lên chua chát. Cô biết mình làm thế có phần dạn dĩ, nhưng cô sợ nếu bỏ lỡ khắc này coi như bỏ lỡ một đời, tình yêu với cô rất đặc biệt, cô không bận tâm quá khứ, cũng không nghĩ tới tương lai, chỉ cần dựa vào nhau lúc này, cho dù sai, cứ để sai đến cùng, cô chỉ muốn ở bên anh!
“Đúng thế, em muốn ở bên anh, em cảm thấy giữa chúng ta nhất định vẫn còn hiểu lầm, đó là do chúng ta không nói rõ với nhau, anh không muốn giải thích, em cũng không muốn vặn hỏi, nhưng em tôn trọng riêng tư của mỗi người, em tin anh có nỗi khổ, có một số chuyện không tiện nói rõ với em, vậy em sẽ làm như không biết gì, bây giờ em chỉ muốn hỏi anh, Triệu Thành Tuấn, anh còn muốn cùng em trở lại như ngày trước không?”
Cô không muốn tự lừa dối, sau khi chia tay, cô không phút nào thôi nhớ anh, là phụ nữ cô không thể quá chủ động, nhưng buổi chiều sau khi Triệu Mai đột nhiên đến gây chuyện, những e ngại trong cô lập tức tiêu tan. Triệu Mai gây sự nghĩa là gián tiếp chứng thực lúc đầu cô ta cố tình ly gián quan hệ giữa cô và Triệu Thành Tuấn. Vậy thì cô không thể để cô ta toại nguyện, cô đã hiểu lầm Triệu Thành Tuấn, bây giờ có thể nhún nhường chủ động một chút cũng chẳng sao.
Triệu Thành Tuấn vẫn biết Mao Lệ là người thẳng thắn, dám nghĩ dám làm, nhưng “dám làm” như thế này thì anh chưa từng thấy, anh vốn tưởng cô sẽ trút giận lên đầu anh, không ngờ tình hình lại xoay chuyển nhanh như thế, vụ ầm ĩ lại trở thành cái thang cho hai người, cô đã chủ động xuống thang, anh cũng vui lòng xuống cùng cô: “Em nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy thì được.”
Thực ra chỉ là Triệu Thành Tuấn không hiểu Mao Lệ, ngoài lý do muốn tái hợp với anh, Mao Lệ chủ động xuống thang kỳ thực còn nguyên nhân khác, đó là cô vốn không chịu nổi sự “khiêu khích”. Cô tuy thông minh nhưng tính ngang bướng không chịu nổi sự khiêu khích, từ bạn trai Ngô Kiến Ba của mối tình đầu đến Chương Kiến Phi sau này, lần nào không phải là do cô bị khiêu khích? Tâm lý nghịch phản mạnh mẽ trong cá tính của cô lúc này lại phát tác, Mao Lệ nghĩ, Triệu Mai đã cố chia rẽ cô và Triệu Thành Tuấn, vậy được, cô cứ việc chia rẽ, tôi sẽ sống với anh cô, sau này nếu kết hôn với anh cô, trở thành chị dâu cô, cho cô tức ૮ɦếƭ luôn!
Đương nhiên Mao Lệ không thừa nhận điều này, mặc dù cô bị một cái tát, nhưng nghĩ đến việc lại được chung sống với Triệu Thành Tuấn, nỗi giận buổi chiều nhanh chóng tiêu tan. Đúng, cô luôn ngưỡng mộ những mối tình sóng gió sinh tử trong phim, nhưng trong cuộc sống hiện thực cô không muốn trải qua sóng gió như thế cô chỉ muốn sống cuộc đời bình an, hai người, hai trái tim, mọi lời nói dù ngọt ngào đến mấy cũng không bằng được ở bên nhau.
“Triệu Thành Tuấn, em không tự cho mình là người thuần khiết, nhưng em vẫn thích tình yêu chung thủy, một khi gửi gắm vào ai có nghĩa là suốt đời không thay đổi, nếu không có nguyện vọng đó, không nên sống với nhau. Trong vấn đề này, em đã từng được bài học đau đớn, em thừa nhận trước đây em đã làm nhiều chuyện ngốc nghếch, từng bị tổn thương, cũng từng làm tổn thương người khác, em không nên mang ý nghĩ ngây thơ như vậy để yêu, nhưng con người nên có hy vọng vào cuộc đời, nếu không, sống có nghĩa gì, anh nói xem.”
“Em nghĩ được như vậy thật là hiếm.” Triệu Thành Tuấn không thể không động lòng, người nhẹ nhõm: “Anh tưởng em cho anh là kẻ lừa đảo, không bao giờ còn tin anh nữa?”
“Không đâu, Triệu tiên sinh khiêm tốn rồi, nhìn chung có thể coi tiên sinh là người tốt, tiên sinh và tôi ở bên nhau rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì thực ra không quan trọng, cuộc đời vốn không có yêu vô cớ, cũng không có hận vô cớ, tiên sinh thấy thế nào?” Nói xong cô cười phá lên.
Triệu Thành Tuấn cũng cười: “Cảm ơn em đã hiểu như vậy. Mao Lệ, em nói muốn ở bên anh, vậy hãy đến đi, anh đợi.”
Tối đó Mao Lệ chuyển đến căn hộ của Triệu Thành Tuấn. Anh mở cửa cho cô, hai người một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, quá nhiều lời không biết bắt đầu từ đâu, sống mũi Mao Lệ cay cay, khoảnh khắc đó có muốn vàn day dứt, một phút trước cô còn vui như con chim én, một phút sau lại buồn bã hoang mang. Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định, nói từng chữ rõ ràng: “Hôm nay em đến là không định lại ra đi, anh nhất định phải nói với em, anh sẽ không để em ra đi lần nữa, cả đời chúng ta sẽ bên nhau, nếu không em sẽ không bước qua bậc cửa này.”
Triệu Thành Tuấn dang tay về phía cô: “Tất cả thời gian còn lại trong đời, anh đều trao em, có đủ không?”
“Tất cả thời gian còn lại trong đời, anh đều trao em...” Một câu bình thường mà lay động tâm can, nước mắt Mao Lệ làm nhòa bóng người trước mặt, ánh đèn ấm áp từ phòng khách phía sau hắt tới, trông tựa như lưng anh phát sáng, vô số lần cô mơ thấy anh giang tay về phía cô như vậy, đó là vòng tay anh, cô lại luôn không thể chạm tới, thường bước lên một bước là rơi xuống vực thẳm không đáy, sau đó sực tình, mặt đầy nước mắt. Lúc này nhìn cảnh tượng quen thuộc, cô lại tưởng đang mơ, đắn đo không dám bước lên, sợ lại rơi xuống vực.
“Vào đi, sao còn ngây ra thế!” Anh mỉm cười kéo cô vào phòng.
Cánh tay ấm áp và mạnh mẽ vòng quanh cô, trong phút chốc cả thế giới tràn ngập hơi ấm của anh, cô không thể ngăn được nỗi xúc động trong lòng, bíu chặt lấy anh, bập bẹ: “Nói phải giữ lời.”
“Anh đã bao giờ dối em?” Anh ôm cô khư khư như tìm được báu vật đã mất, tham lam hít mùi thơm trên tóc cô: “Mao Lệ, em phải tin anh!”
“Tin, em tin!” Mao Lệ ép vào иgự¢ anh, cảm giác toàn thân dần dần tan ra, cô biết anh không phải là người biết thể hiện, rất ít nói những lời yêu đương như vậy, nhưng anh đã nói rất trang nghiêm, từng chữ đều nóng bỏng, như đóng dấu vào lòng cô. Cô ngửa mặt nhìn anh, mắt nhòa ướt, miệng lại cười: “Anh ngốc thật không biết phụ nữ cần dỗ dành sao, nếu anh sớm nói ra chúng ta đâu đến nỗi xa nhau lâu như thế?”
Anh mỉm cười, hôn cô: “Bây giờ dỗ vẫn kịp!”
Tất cả lại bắt đầu như mới. Tình cảm không chịu được sự mỏi mòn, lưỡi dao thời gian rất vô tình, cho dù khó được dài lâu, hãy trân trọng những gì trước mắt, cho dù ngày mai tận thế, ít nhất bây giờ vẫn ở bên nhau.
Thòi gian này, Mao Lệ nếu không đi làm thì đều đến căn hộ của Triệu Thành Tuấn hưởng thụ thế giới của hai người, Triệu Thành Tuấn cũng tận dụng mọi thời gian ở bên cô, nhất là ngày cuối tuần, hai người không ra khỏi phòng, cơm gọi người đưa vào, rỗi thì xem băng đĩa, dính như keo là sự ví von thích hợp nhất đối với hai người lúc này. Bây giờ anh chẳng nghĩ gì hết, chỉ cần có thể ở bên nhau, cùng cô sống thực sự một ngày là được. Mỗi chủ đề nhạy cảm nào đó không thể đề cập, có thể tránh thì tránh, anh không muốn quanh quẩn ở những vấn đề cũ, tình cảm có khi càng gỡ càng rối, dứt khoát gạt đi, cuộc sống sẽ đơn giản hơn.
Mao Lệ cũng nghĩ thế bởi vì cô rất sợ rắc rối, không muốn nghĩ những chuyện phức tạp, về điểm này cơ hồ hai người có quy ước ngầm, chỉ cần vui vẻ bên nhau, cho nên thời gian này trở thành những ngày đẹp nhất không thể lặp lại trong đời anh, nồng nàn như mật, đặc quánh không tan, ở bên nhau dù chẳng làm gì dường như không khí cũng ngọt ngào như mật.
Rõ ràng Triệu Thành Tuấn làm nhiều việc để chiều ý cô, ví dụ ăn tối xong thường đưa cô đi dạo ở công viên Nam Hồ, hoặc đi siêu thị, đi xem phim, xem ca nhạc. Mao Lệ đặc biệt mê xem phim, rạp có bộ phim hay mới ra, cô nhất định đi xem bằng được, Triệu Thành Tuấn không có hứng như vậy, nhưng vì cô cũng bắt đầu đến rạp, mặc dù đa phần anh đều ngủ gật. Điều khiến Mao Lệ bất bình là, ngay cả nhũng bộ phim bom tấn như Avatar hay ςướק biển Caribê anh cũng thản nhiên ngủ gật, may cô đã quen, chỉ cần ở bên nhau, cô xem phim, anh ngủ, chẳng hề chi.
Điều thú vị là, sống bên nhau phát hiện rất nhiều thứ trước đây cả hai không biết, thật mới mẻ, thật bất ngờ. Một buổi sáng Mao Lệ thức dậy thì Triệu Thành Tuấn đã đi làm, tối hôm trước anh thức làm việc đến gần sáng, có lẽ buổi sớm đi vội, vi tính trong phòng sách vẫn chưa tắt, cô kinh ngạc phát hiện anh cũng lập Facebook, đây là mạng xã hội đang rất thịnh hành, chính cô cũng có, không ngờ con người bận rộn như anh cũng theo kịp trào lưu, xem ra ai cũng tồn tại những bí mật riêng tư.
Trong Facebook, Triệu Thành Tuấn lấy nick là “Bầu trời sao”, avatar là bức ảnh phong cảnh hải đảo, không có gì lạ, anh cũng chỉ quan tâm đến vài người, Mao Lệ là một trong số đó, những người còn lại đều là người nước ngoài, có lẽ là bạn học ở Anh hoặc ờ Mã Lai, bạn bè của anh cộng lại cũng không quá con số ba mươi, thật đáng thương.
Mao Lệ sung sướng như phát hiện ra châu lục mới, quyết định vào Facebook của anh. Lúc đi làm, cô không kìm được tò mò lại dạo qua lần nữa, phát hiện rất nhiều đoạn cóp lại, chuyển dịch sang tiếng Anh làm cô đọc đên váng đầu. Mao Lệ chợt đỏ mặt nhìn thấy có mấy dòng cóp từ Facebook của cô xuống, trong đó có câu: “Tất cả đàn ông đều là động vật không đáng tin, trong điện thoại tôi đã chuyển ‘anh’ thành ‘nó’.”
Xem ngày tháng, có lẽ là viết từ mấy tháng trước, sau khi họ chia tay.
Bạn bè của cô trong Facebook rất đông đúc, số lượng có tới hai ba vạn, câu viết trên được rất nhiều người truy cập và bình luận, đa phần là hài hước châm biếm, có lẽ hồi đó tâm trạng không tốt nên cô không hồi âm, cũng không chú ý bình luận của Triệu Thành Tuấn bên dưới câu đó: “I understand.” Ý là anh hiểu, sau đó anh còn cóp về Facebook của mình.
Bạn anh hỏi: “Ha ha, có phải ‘nó’ chính là cậu?”
Anh trả lời: “Yes.”
Dạo qua một lượt, cô phát hiện thì ra Triệu Thành Tuấn là người nhân hậu chính trực, nhiều thông tin anh cóp về đều là những vấn đề hoặc sự kiện nóng rất được dư luận chú ý, chỉ cóp xuống, nhưng cũng khiến Mao Lệ cảm động, không ngờ anh cũng quan tâm đến xã hội như vậy, nhất là có một thời gian dân mạng kêu gọi “Chung tay cứu giúp trẻ lang thang” anh đã cóp rất nhiều tin về trẻ lang thang, bạn mạng có người khen, anh trả lời: “Poor kids, I have a similar depressing times before”, nghĩa là, tôi cũng từng ở vào cảnh ngộ như chúng, tôi rất thương chúng.
Mao Lệ xúc động muốn khóc.
Cô biết anh là người lý trí lạnh lùng, nhưng không hề biết anh lại có mặt cảm tính như vậy, cô cảm thấy càng ngày cô càng không hiểu anh, anh nói anh từng có cảnh ngộ giống như trẻ lang thang khiến cô xót xa. Có lần Triệu Mai nói, từ nhỏ anh em họ phải theo mẹ sống dựa vào người khác, không phải lo ăn lo mặc nhưng chịu nhiều tủi nhục, bị coi thường, bị trẻ con trong gia đình họ bắt nạt, sau khi trưởng thành anh dốc sức lập nghiệp như vậy chắc là muốn cha mẹ dưới suối vàng không thẹn, nhưng anh ví mình với trẻ lang thang khiến cô đau lòng.
Đồng thời Mao Lệ cũng phát hiện, trong khi cô không hề quan sát anh, anh cơ hồ vẫn lặng lẽ quan sát cô, dù sau khi họ chia tay anh vẫn thường xuyên vào Facebook của cô, có lúc bình luận mấy câu bằng tiếng Anh, có lúc chỉ lặng lẽ cóp về, bởi vì “bạn” của Mao Lệ rất đông đúc, cô hầu như không để ý đến cái tên “Bầu trời sao”.
Có một đoạn cô viết trước khi hai người tái hợp.
“Hôm nay mình đi qua tòa nhà chỗ ‘nó’ làm việc, đứng bên dưới ngửa đầu nhìn lên hồi lâu, lòng chua chát cảm thấy giữa mình và ‘nó’ một người trên trời một người dưới đất, cho nên mới dang dở.”
“Bầu trời sao” hỏi: “Don’t you want to come up?” (Tại sao không lên?”)
“Hôm nay gặp sếp Dung trong thang máy, đồng nghiệp bên cạnh lại gán ghép hai chúng tôi, ôi chao, sao họ lại thích đùa kiểu ấy? Rõ ràng tám cái sào không nối được chúng tôi với nhau, sao mà hoang đường thế tôi thà bị gán với sếp Hứa còn hơn vì ít nhất tôi cũng có thể khích ông ta mời đi ăn, đằng nào ông ta cũng nhiều tai tiếng, nhưng gán với sếp Dung, người ta nhìn thấy tôi là tránh, cùng làm việc trong một cơ quan, suốt ngày tránh nhau như mèo với chuột, tôi chịu không thấu!”
“Bầu trời sao” hỏi: “Who is sếp Dung?” (Sếp Dung là ai?)
“Nửa đêm trăn trở không ngủ được, bụng đói cồn cào, nếu có ‘nó’ thì hay biết mấy, ‘nó’ sẽ đưa đi ăn, tại sao mỗi lần đói bụng lại nhớ đến ‘nó’? ‘Nó’ đâu phải mẹ mình!”
“Bầu trời sao” hỏi: “Why you did not call me? (Sao không gọi cho anh?)
Mao Lệ thường xuyên viết về “nó” trên Facebook nên bạn bè dần dần quen đọc về “nó”, có lúc lâu lâu không nhắc đến, lại có người hỏi, bạn học cũ Phi Phi ở Thượng Hải nhắn tin: “Sao dạo này không thấy nhắc đến ‘nó’, lại có niềm vui khác chăng?”
Mao Lệ trả lời: “Niềm vui mới con khỉ, người ta đầu thai kiếp khác rồi, không nhắc nữa!” Nhưng rất lâu sau cô lại nhắc tới, đoạn đó cũng được Triệu Thành Tuấn cóp lại.
“Hôm nay kéo người yêu Bạch Hiền Đức đi xem phim Không chân thành, xin đừng đến phần hai, suốt cả buổi chiếu tâm trạng nôn nao nhớ hồi năm ngoái ‘nó’ đưa đi xem phim này, sau đó còn hứa đưa mình đi du lịch Hokkaido, nhưng ‘nó’ không thực hiện được lời hứa. Ồ, sao mình lại tin những lời hứa đó, bị ăn đòn còn không ít sao? Chẳng qua trí nhớ quá tồi!”
Bởi quá nhiều người tham gia, Mao Lệ không hề phát hiện ra bình luận của “Bầu trời sao” bị chìm trong cả đông bình luận khác, chỉ có một câu: ‘Tm so sorry baby, I owe you an explanation.” (Xin lỗi, cô bé, anh nợ em một lời giải thích).
Mao Lệ nhìn câu đó, nước mắt trào ra, cô lại xem tiếp, phát hiện Triệu Thành Tuấn và người có tên Tô Nghiêu Thanh trao đổi rất nhiều, hai người dùng tiếng Anh. Tô Nghiêu Thanh hỏi Triệu Thành Tuấn: “When vvill you come back to Penang? I miss you a lot, we should going out someday.” (Khi nào anh trở về Penang, lâu lắm không gặp, chúng ta tụ tập một phen).
Triệu Thành Tuấn trả lời: “I know you will forget me when you stay with someone else?” (Anh có đầy giai nhân bên cạnh, vẫn còn nhớ tôi?)
Tô Nghiêu Thanh: “You have own girl, don’t you?” (Anh cũng có đây thôi?)
Triệu Thành Tuấn: “I have been ‘It’ in her heart.” (Đối với cô ấy, bây giờ tôi đã trở thành là ‘nó’)
Tô Nghiêu Thanh gửi đến một cái mặt cười sằng sặc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc