Sáng hôm sau Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi gặp nhau trên sân golf vùng núi Thanh Tú. Thời tiết rất đẹp, buổi sáng còn chút mưa nhỏ, mặt trời vừa hiện ra, bầu trời như được thau rửa tinh khôi. Sương trên đầu ngọn cỏ long lanh như ngọc dưới ánh nắng ban mai. Một vùng núi triền miên chập chùng trải ra trước mắt, không khí tràn trề hương cỏ cây. Sân golf tựa sơn cận thủy, những thảm cỏ mềm quanh co khéo léo liên kết những hổ nước xanh và dải núi hùng vĩ, phía xa xa là dòng Ấp Giang uốn khúc, không cần đánh golf, chỉ cần ngắm cảnh cũng là thiên đường.
Đã lâu Triệu Thành Tuấn không động đến chiếc gậy golf. Sau khi bị bệnh anh từ chối nhiều hoạt động, lại thêm nơi này anh không có bạn bè, sân golf này tổng cộng mới đến hai lần.
Chương Kiến Phi lại giống thường khách ở đây, ngay chủ sân cũng quen anh, nhìn thấy từ xa đã mặn mà chào hỏi. Điều khiến Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên hơn là, không biết từ bao giờ Chương Kiến Phi học được tiếng địa phương mặc dù còn chưa thạo, nhưng cũng ứng đáp khá tự nhiên.
“Anh có vẻ sống rất tốt, sắp bén rễ ở đây rồi.” Lời Triệu Thành Tuấn có phần châm biếm kín đáo. Hai người lúc này đang ở trên một con dốc, dưới chân dốc là chiếc hồ nhân tạo in bóng trời xanh mây trắng. Chương Kiến Phi vung gậy golf, cười lớn. “Anh nói vẫn kém, cần hòa nhập vào cuộc sống ở đây mới phát triển sự nghiệp tốt hơn.”
“Anh không định trở về Penang?”
“Tạm thời thì chưa.” Chương Kiến Phi chống gậy golf nhìn Triệu Thành Tuấn: “Còn cậu, khi nào trở về?”
“Khi Chương Thế Đức tắt thở.”
“Nhưng gần đây không thấy cậu có động tĩnh gì.”
“Bây giờ còn cần tôi động đến ông ta sao?” Triệu Thành Tuấn liếc anh, khóe miệng hơi nhếch: “Có Chương thịếu gia đối phó với cây đại thụ đó, tiểu bối như tôi chỉ cần đứng xem thôi, khi nào đến lượt tôi động thủ?”
Chương Kiến Phi lơ đãng nói: “Hôm nay cậu hẹn anh không phải để chơi golf.”
Triệu Thành Tuấn giơ ngón tay cái: “Thông minh đấy!”
“Bán cổ phần cho anh?”
“Anh biết à?”
“Ha ha, chúng ta là anh em, biết gốc biết rễ.” Chương Kiến Phi quả nhiên thông tuệ, anh chậm rãi nhằm lỗ golf phía xa, dường như đã đoán trước cuộc gặp hôm nay: “A Tuấn, anh đợi cậu từ lâu, chính là chờ cuộc hẹn này, chỉ sợ cậu không thèm nhìn anh nữa.”
“Làm ăn thôi mà, tôi có thể làm ăn với Tô Nhi*p Nhĩ, đương nhiên cũng có thể làm với anh.”
“Sao cậu có thể so sánh anh với Tô Nhi*p Nhĩ?”
“Có khác ư?”
“A Tuấn, anh biết cậu vẫn giận anh, năm trước Mao Tấn đến Nam Ninh định hòa giải nhưng cậu không chịu gặp, sau đó lại mất tích ba tháng, cậu có biết anh lo cho cậu thế nào không!” Chương Kiến Phi hoàn toàn không có tâm trạng choi golf, đập bóng đi, anh cũng không nhìn nó có trúng hố không, chỉ mải nói chuyện với Triệu Thành Tuấn: “Đúng, ba tháng đó rốt cuộc cậu đi đâu?”
Triệu Thành Tuấn quay mặt nhìn anh, giễu cợt: “Nói vậy là anh sai người theo dõi tôi không thành, theo dõi ba tháng cũng không tìm ra manh mối?”
Chương Kiến Phi không biết nói thế nào.
“Không cần theo dõi, tôi vẫn sống sờ sờ trên trái đất này, dù có ૮ɦếƭ cũng vùi trong đất, tôi có thể trốn đi đâu?”
“A Tuấn!”
“Được rồi, không nói nhiều, tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn với anh, không phải để ôn chuyện cũ.”
Triệu Thành Tuấn không muốn tiếp tục chủ đề đó.
Chương Kiến Phi ngại lại làm anh nổi nóng, tựa cằm vào gậy golf: “Làm ăn không phải rất dễ sao? Anh em chúng ta liên kết, thiên hạ vô địch! Em có tin không, hôm nay chúng ta chơi golf ở đây, ngày mai cổ phiếu của Hồng Hải đại sụt giá?”
Triệu Thành Tuấn cười: “Chắc chắn rồi, người sốt ruột nhất e có lẽ là Tô Nhi*p Nhĩ, ngày mai chắc chắn hắn phải bán tháo cổ phần của mình ở Hồng Hải, lúc đó anh sẽ kiếm món lớn?”
“Anh kiếm lời của hắn làm gì, chỉ cần cậu nhượng cổ phần của cậu cho anh, Hồng Hải sẽ đại loạn.”
“Tôi chờ chính là câu đó của anh, nói đi, anh trả bao nhiêu?”
Chương Kiến Phi nói ra một con số.
Triệu Thành Tuấn cười ha hả: “Ok, coi như xong!”
Sau đó hai người vào câu lạc bộ cạnh sân ngồi nghỉ, tầng một câu lạc bộ là quán trà, những bức tường kính trong suốt không hề cản trở tầm nhìn, phóng mắt nhìn xa, trời thắm mây bay, hồ nước trong, bức tranh thiên nhiên sơn thanh thủy tú hoàn toàn thu vào tầm mắt.
“Khí sắc cậu xem ra khá tốt.” Chương Kiến Phi nhìn Triệu Thành Tuấn, vẻ quan tâm, lại quay về chủ đề vừa nãy. “Cậu nói thật đi, ba tháng vừa rồi rốt cuộc cậu đi đâu, anh đã tìm khắp nơi, ngay đến Mao Lệ cậu cũng bỏ mặc, có chuyện gì chăng?”
“Tôi chia tay với cô ấy rồi.” Triệu Thành Tuấn nói thản nhiên.
Chương Kiến Phi đăm đăm nhìn anh, cơ hồ không quá ngạc nhiên, mắt lại u ám. Anh quay mặt nhìn ra cảnh trí bên ngoài, cau mày.
Triệu Thành Tuấn lấy hộp thuốc lá, rút một điếu cầm trong tay: “Vừa trúng ý anh, không phải sao?”
“A Tuấn, không thể nói như vậy, mặc dù anh luôn cảm thấy hai người không hợp lắm, nhưng nếu hai người có thể đi đến kết quả, anh vẫn chúc phúc. Mao Lệ đã chịu nhiều đau khổ về tình cảm, anh mong cô ấy có thể sống hạnh phúc, không ngờ...”
“Anh còn yêu cô ấy?”
“Anh không biết nói thế nào, yêu hay không đã không còn quan trọng. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy cuộc đời còn những thứ khác quan trọng hơn tình yêu. Bây giờ anh đã có Tiểu Mai, anh có trách nhiệm chăm sóc cô ấy tốt nhất, còn Mao Lệ, anh chỉ có thể mong cô ấy gặp được một người thật lòng yêu cô ấy, mang đến cho cô ấy hạnh phúc.”
“Sao anh lại đoán tôi không thật lòng với cô ấy?”
“Nếu thật lòng, cậu đã không bỏ mặc cô ấy suốt mấy tháng. Trước Tết có lần anh gặp cô ấy trên phố, hôm đó trời rất lạnh, gió to, nhưng Mao Lệ ăn vận rất phong phanh, đi một mình như mất hồn, người lạnh run, lúc đó anh rất muốn ϲởí áօ choàng của mình khoác cho cô ấy, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô ấy anh rất đau lòng. A Tuấn, đó là thái độ của cậu đối với tình yêu? Thích thì theo đuổi, không thích thì đá, làm sao anh tin cậu?”
Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra bất cần: “Tôi không muốn giải thích, quan hệ giữa tôi và cô ấy không liên quan đến anh, anh không nên nhắc đến cô ấy, đừng quên bây giờ anh là chồng người khác.” Nói đoạn, anh lập tức chuyển chủ đề: “À, tôi lại muốn hỏi anh, sao bỗng dưng anh lại không đội trời chung với Chương Thế Đức? Muốn lật ông ta?”
“Ông ta nói năng bạt mạng, chửi anh đã đành, còn chửi cha anh, chửi cả cậu nữa.Chương Kiến Phi mặt u ám: “Mấy năm vừa rồi, cậu cũng biết, anh luôn nhẫn nhịn, không ngờ ông ta không biết điều.”
“Anh định tính sổ với ông ta đến mức nào?”
“Chỉ cần ông ta chịu xin lỗi cậu và Tiểu Mai, anh sẽ tha cho ông ta. Nếu ông ta không chịu, anh sẽ không nể tình bác cháu. Đó là một mặt, nguyên nhân quan trọng là Hồng Hải cũng có cổ phần của anh, anh cũng là người thừa kế Hồng Hải, anh có thể không tham gia kinh doanh, nhưng anh có trách nhiệm gìn giữ sản nghiệp gia tộc. Hồng Hải bây giờ đã sa sút, hồi còn sống cha anh đã dốc hết tâm huyết vào đó, bây giờ Chương Thế Đức làm cho nó rối beng, ông ta không tập trung phát triển sự nghiệp, suốt ngày chỉ lo để phòng người này người kia, nội bộ cũng không quản lý nổi, các bè phái đấu đá nhau. Ông ta không hề nghĩ đến người đáng đề phòng nhất chính là Tô Nhi*p Nhĩ, gã này mắt hổ hau háu, chỉ mong Hồng Hải càng loạn càng tốt, như vậy hắn có thể giậu đổ bìm leo chiếm đoạt Hồng Hải, dã tâm của Tô Nhi*p Nhĩ cậu cũng biết, chắc chắn anh không để hắn đắc ý!”
Nhưng Chương Kiến Phi vẫn có chút băn khoăn, trong đợt Bác Vũ tổng thu mua cổ phiếu của Hồng Hải lần thứ hai, rõ ràng Hồng Hải không nghênh chiến như trước, thái độ gần như ngồi chờ ૮ɦếƭ, không có bất kỳ phản kích nào. Mấy ngày Bác Vũ thu mua nhiều nhất, Chương Kiến Đức lại đưa tùy tùng đi nghỉ mát ở Địa Trung Hải, bỏ mặc Hồng Hải như bàng quan ngồi xem kịch, không hề có phản ứng trước khả năng Hồng Hải có thể rơi vào tay Triệu Thành Tuấn.
“A Tuấn, cậu nhìn nhận thế nào?” Lúc này Chương Kiến Phi nhắc đến chuyện đó, lòng vẫn băn khoăn.
Triệu Thành Tuấn nhả một hơi khói dài, lơ đãng nói: “Có lẽ là do ông ta bị Tô Nhi*p Nhĩ kiềm chế quá dữ, anh nghĩ xem, với tình trạng thất thường hiện nay của Hồng Hải, tương lai không ngoài hai số phận, hoặc là bị chúng ta thu mua, hoặc là rơi vào tay Tô Nhi*p Nhĩ. Chương Thế Đức không ngốc, nếu hai khả năng chỉ có thể chọn một, có thể ông ta muốn Hồng Hải rơi vào tay chúng ta, Tô Nhi*p Nhĩ dù gì cũng là người ngoài.”
“Có lý, nhưng ông ta hận hai chúng ta muốn ૮ɦếƭ, lẽ nào giương mắt nhìn Hồng Hải rơi vào tay chúng ta?”
Triệu Thành Tuấn cười ha hả: “Nhung vẫn còn hơn rơi vào tay tập đoàn Duy La Phan, tâm huyết mấy thế hệ của Hồng Hải lại lọt vào tay ngoại tộc, tội này chắc ông ta không gánh nổi!” Nhưng cuối cùng anh vẫn có chút băn khoăn: “Đương nhiên, tôi cũng là ngoại tộc, đây là điều tôi khó hiểu, tôi đã là ngoại tộc, lẽ nào Chương Thế Đức cam lòng trao Hồng Hải cho tôi? Lần thu mua vừa rồi, rõ ràng ông ta ngồi chờ ૮ɦếƭ, không hiểu rốt cuộc lão già đó có ý đồ gì?”
Chương Kiến Phi lẩm bẩm: “Có lẽ bởi vì... ông ta ít nhiều cũng niệm tình xưa.”
“Vớ vẩn! Tôi và ông ta có tình xưa gì?”
“A Tuấn, không thể nói như vậy, ông ta hận cậu, hình như rất ghét cậu, nhưng cậu không nhận ra ư, có lúc ông ta rất tốt với cậu, nếu không, năm xưa đã không cho cậu sang Anh du học. Cậu nhớ lại xem, hình như lúc đó rất cả những gì anh và Gia Minh được hưởng, cậu cũng được hưởng, thậm chí sinh nhật hàng năm ông ta còn tặng quà cho cậu, nếu anh nhớ không nhầm, anh lớn bằng này chưa bao giờ được ông ta tặng quà, cậu nói xem có lạ không?”
Triệu Thành Tuấn nhất thời không biết nói sao.
Chương Kiến Phi lại tiếp: “Anh cảm thấy quá kỳ quặc, hình như thái độ của ông ta với cậu rất mâu thuẫn, có lúc hận đến mức muốn lột da cậu đem rán, có lúc lại gần như cưng chiều, cảm giác đó rất khó diễn tả, giống như coi cậu là con, để mặc cậu làm theo ý mình, cậu muốn gây sự thế nào, chống đối thế nào cũng không chấp, đó là thái độ khoan dung điển hình của trưởng bối với con cháu, mặc dù bề ngoài tỏ ra giận dữ, nhưng trong lòng dường như không chấp...”
“Anh càng nói càng vớ vẩn! Tôi không phải là con ông ta, sao ông ta có thể không chấp tôi?”
“Cho nên anh mới thấy kỳ lạ.”
Đêm đó, Tnệu Thành Tuấn hầu như không ngủ, anh không ngốc, mối băn khoăn của Chương Kiến Phi thực ra cũng là băn khoăn của anh. Trong quá trình Bác Vũ thu mua Hồng Hải lần thứ hai, thái độ ngồi chờ ૮ɦếƭ của Chương Kiến Đức quá đáng ngờ, nhất định ẩn chứa bí mật không thể nói ra. Chương Kiến Đức mong anh ૮ɦếƭ, sao có thể giương mắt nhìn Hồng Hải rơi vào tay anh? Để đối phó lâu dài với Bác Vũ thậm chí ông ta còn không ngại dẫn sói vào nhà, lôi kéo tập đoàn Duy La Phan làm chỗ dựa, bây giờ lại đột nhiên đầu hàng, giơ cổ cho anh chém, quả thực không phải là phong cách của Chương ThếĐức, hai lần thu mua, phương thức đối phó hoàn toàn khác hẳn, trong quá trình đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quá nửa đêm, ngoài trời có mưa nhỏ, Triệu Thành Tuấn nằm trên giường nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài, lòng trống rỗng, chuyện cũ theo tiếng mưa gió dồn dập ào về. Tám năm rồi, mẹ ra đi đã tám năm, nếu mẹ còn sống anh có rất nhiều điều muốn hỏi bà, anh mong đêm nay mẹ lại đi vào giấc mơ của anh, anh muốn ôm mẹ mà hỏi: “Tại sao mẹ đưa con đến thế giới này?”
Đêm sao mà cô đơn, mưa hắt trên cửa kính long lanh như vệt nước mắt, tám năm trước ở nước ngoài nhận được tin mẹ qua đời, một mình anh chạy như điên trên đường phố London, cũng trời mưa lạnh thế này, thấm vào áo anh, bao nhiêu năm anh thường mơ mình chạy cuống cuồng trên con đường tối đen đuổi theo bóng mẹ đã đi xa. Có lúc giấc mơ quá thật, ngay giọt nước mắt ở khóe mắt mẹ cũng nhìn rất rõ, anh khóc lóc, kêu gào, anh muốn ôm thân hình run run của mẹ nhưng không thể nào tiến gần mẹ nửa bước. Khoảng cách giữa anh và mẹ không chỉ là âm dương sinh tử mà là vực thẳm đáng sợ hơn địa ngục, đến ૮ɦếƭ mà vẫn muốn kéo anh rời xa cái vực thẳm đó, nhưng anh biết, từ khi bước vào Chương gia, anh đã cùng mẹ rơi xuống vực thẳm, đời này kiếp này không thể giải thoát.
Quay trở về thời gian mười hai năm trước.
Triệu Thành Tuấn lúc đó đang học tại trường trung học của người Hoa ở thành phố Penang, hôm đó là giờ thể dục, trong lúc tập xà ngang anh trượt tay bị ngã xuống, không có vấn đề gì lớn, nhưng thầy giáo vẫn cho anh về trước. Anh về nhà và đã chứng kiến một cảnh lạ lùng.
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, đầu tiên bao giờ anh cũng chạy đi tìm mẹ.
Phòng ngủ của mẹ ở tầng ba tòa nhà lớn, vừa đến tầng một đã nghe thấy tiếng cãi cọ kịch liệt, ngoài tiếng khóc của mẹ còn cả tiếng của Chương Thế Đức. Lúc đó anh thấy rất lạ, sau khi cha dượng qua đời, Chương Thế Đức hầu như không bước chân đến nơi này, ông ta và gia quyến cũng không sống ở đây, ông ta đến đây làm gì?
Chương Thế Huân bị bệnh tim đột ngột qua đời nửa năm trước, Chương Thế Đức đường hoàng ngồi vào ghế chủ tịch hội đồng quản trị, ông ta hiện là chủ của Chương gia. Mẹ anh, Lưu Khoản Ngọc, rất sợ con người này, bình thường gặp ông ta còn không dám ngẩng đầu, nhưng thái độ của Chương Thế Đức với mẹ anh cơ hồ vẫn tạm được, ít nhất cũng không đuổi mấy mẹ con khỏi Chương gia coi như đã là ban ơn.
“Tại sao đến bây giờ cô cũng không chịu cho tôi một lời nói thật? Không cần cô niệm tình cũ, chỉ một câu nói thật cũng không được sao?” Triệu Thành Tuấn nghe thấy tiếng hét như sấm của Chương Thế Đức trên tầng vọng xuống.
Mẹ vẫn khóc khe khẽ.
Triệu Thành Tuấn xông lên tầng, va vào người Chương Thế Đức, lúc nhìn thấy anh, trông ông ta như con thú khát máu: “Đồ tạp chủng! Rốt cuộc mày là con ai? Sao không biết phép tắc như vậy!”
“Bác!” Lưu Khoản Ngọc đuổi theo đến cửa gọi.
Triệu Thành Tuấn kinh ngạc nhìn họ...
“Hự!” Chương Thế Đức sắc mặt rất khó coi, đẩy Triệu Thành Tuấn sang bên, chạy xuống tầng, còn Lưu Khoản Ngọc mặt đầy nước mắt.
Triệu Thành Tuấn khi đó mười sáu tuổi, coi như đã thành niên, anh lập tức hiểu ra.
“Mẹ! Mẹ sao thế?!” Anh hốt hoảng nhìn mẹ.
Lưu Khoản Ngọc cả người run rẩy. Triệu Thành Tuấn vớ lấy con dao gọt hoa quả định chạy xuống tầng, gào lên: “Con phải Gi*t ông ta! Con phải Gi*t ông ta!” Lưu Khoản Ngọc ôm chặt anh khóc. Nhưng Triệu Thành Tuấn lúc đó mắt vằn đỏ, cố vùng khỏi tay mẹ, muốn đâm lão súc sinh thành trăm mảnh, mãi đến khi trong lúc giằng co con dao đâm phải mẹ, máu chảy như suối, anh mới quỳ dưới chân mẹ...
“Mẹ! Chuyện này rốt cuộc tại sao? Tại sao?” Triệu Thành Tuấn nắm tay mẹ đầy máu, mẹ vuốt tóc anh, khóc thê thảm: “Con trai, tất cả mẹ đều vì con... con và Tiểu Mai còn chưa trưởng thành, vẫn chưa đủ lông đủ cánh, mẹ phải bảo vệ các con, phải cho các con chỗ nương thân.
Triệu Thành Tuấn cũng khóc, hét to: “Mẹ, lẽ nào ra khỏi cái nhà này là chúng ta ૮ɦếƭ đói?”
“A Tuấn, rất nhiều chuyện sau này dần dần con sẽ biết, bây giờ mẹ nói con cũng không hiểu.” Lưu Khoản Ngọc trước sau chỉ nói như vậy, bà khóc cầu xin con phải kiềm chế. Đến giờ Triệu Thành Tuấn vẫn nhớ nét mặt mẹ lúc đó như có trăm điều đau khổ không thể nói ra, bà hình như đầy mâu thuẫn, có lúc muốn Triệu Thành Tuấn chăm chỉ học hành, sau này nên người, lấy lại công bằng cho người cha ૮ɦếƭ oan, có lúc lại muốn con khép lại mọi ân oán, chỉ cầu con sống bình an, sau khi trưởng thành rời xa nhà họ Chương.
Trong ký ức của Triệu Thành Tuấn hình như mẹ anh suốt đời đau khổ giằng co trong mâu thuẫn, anh chỉ nghĩ tại mẹ quá lương thiện. Chưa bao giờ anh tìm hiểu được căn nguyên nỗi đau khổ dằn vặt của mẹ, mặc dù đã tức đỏ mắt vẫn không làm gì được, anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, như mẹ nói, anh chưa đủ lông đủ cánh, làm sao đấu lại Chương Thế Đức.
Nhưng anh không vì thế mà im lặng, không lâu sau, con chó cưng của Chương Thế Đức bị đâm ૮ɦếƭ ở vườn hoa, Chương Thế Đức nổi giận lôi đình, tuyên bố nếu tóm được kẻ Gi*t chó sẽ băm ra thành trăm mảnh. Triệu Thành Tuấn lựa lúc vắng người, đến trước mặt Chương Thế Đức, rút ra con dao găm trong túi chỉ thẳng ông ta nói: “Chính tôi Gi*t con chó, đó là cảnh cáo ông, nếu ông còn dám động đến một sợi tóc của mẹ tôi, kẻ bị đâm tiếp theo sẽ là ông, không đâm ૮ɦếƭ được ông, tôi sẽ đâm ૮ɦếƭ Chương Gia Minh, để ông tuyệt tử tuyệt tôn, không tin ông cứ thử xem!”
Nếu bình thường Chương Thế Đức chắc chắn đã vung nắm đấm, thật vô phép, một đứa bé nghèo mồ côi cha mà dám uy Hi*p ông ta, nhưng hôm đó ông ta không nói gì. Một thời gian dài, ông ta luôn theo dõi mỗi biểu hiện trên mặt Triệu Thành Tuấn, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Với tuổi của Triệu Thành Tuấn lúc đó, anh không hiểu ánh mắt Chương Thế Đức, không hiểu sao lão già ấy chẳng có việc gì cũng nhìn anh đăm đăm, hình như trên mặt anh ẩn giấu bí mật nào đó. Mỗi lần như vậy anh đều đáp trả bằng ánh mắt dữ tợn, mối thù hận trong mắt đủ hủy diệt tất cả, mặc dù chưa thành niên, nhưng anh đã cao hơn Chương Kiến Phi cái đầu, không biết sợ ai. Mỗi lần thấy bộ dạng bất chấp của anh, Chương Thế Đức cũng có phần e ngại, cho nên ông ta lựa chọn yên lặng.
Có điều sau đó Chương Thế Đức không quấy rầy Lưu Khoản Ngọc nữa, ông ta vốn có thể đuổi mẹ con họ ra khỏi cửa, nhưng ông ta không làm như vậy, có lẽ là sợ thiên hạ chê cười. Hơn nữa cũng như tâm lý mâu thuẫn của Lưu Khoản Ngọc, thái độ của Chương Thế Đức đối với Triệu Thành Tuấn rất phức tạp, lúc tốt lúc xấu, có lúc căm ghét không muốn nhìn mặt, có lúc ánh mắt lại như gửi gắm hy vọng, chủ động nói chuyện với anh, hỏi thăm tình hình học tập, sinh nhật thậm chí còn tặng quà, nhưng Triệu Thành Tuấn trước sau không một chút thiện cảm với ông ta, ác cảm giữa hai người chưa bao giờ dịu đi, luôn luôn chỉ nói vài câu là tuốt gươm rút giáo, sặc mùi thuốc súng.
Trong mắt Chương Thế Đức, Triệu Thành Tuấn là con sói ngu xuẩn hung hăng, mặc dù chưa đủ lớn nhưng mắt đã tóe lửa, thái độ thù hận công khai đó khiến Chương Thế Đức căm ghét, cho nên sau khi anh học hết trung học, ông ta không do dự đưa anh và Chương Kiến Phi sang Anh quốc du học, nói thẳng với anh: “Mày có thể cút bao xa thì cút.”
Chương Kiến Phi tốt nghiệp sớm hơn anh một năm, sau khi về nước chủ động xin đến Thượng Hải làm việc, lúc đó Triệu Thành Tuấn đang học năm thứ ba đại học, mẹ anh buồn phiền sinh bệnh, Chương Thế Đức cố tình bưng bít thông tin, không cho Triệu Thành Tuấn trở về gặp mẹ lần cuối. Lưu Khoản Ngọc lúc đó đã mê man, gắng chờ được thấy mặt con, bà có nhiều điều cần nói với con, bà muốn nhìn mặt con lần cuối, nhưng cuối cùng bà vẫn không chờ được.
Nhiều năm qua, Triệu Thành Tuấn căm hận Chương Thế Đức cũng bởi vì ông ta không để mẹ con họ gặp nhau lần cuối. Mỗi lần gặp mẹ trong mơ, anh luôn thấy mẹ đứng khóc trong bóng tối. Tiếng khóc của mẹ rất đỗi thê lương, bao nhiêu năm vẫn quanh quẩn trong giấc mơ đen tối của anh không chịu đi. Anh tuyệt vọng, cố gắng muốn đưa mẹ ra khỏi bóng tối, nhung mỗi lần chạm được vào mẹ là mẹ biến mất. Bao nhiêu lần trong mơ như vậy, anh điên cuồng đuổi theo mẹ trong đường hầm tối om, xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi, lạnh vô cùng, cảm giác này giống như toàn thân đầy vết thương, mỗi vết thương đều đang rỉ máu, máu chảy ra mang đi hơi ấm trong người anh, cho nên anh mới thấy lạnh như vậy.
“Tinh tang, tinh tang...”
Tiếng chuông điện thoại vang đột ngột, Triệu Thành Tuấn giật mình thức giấc, anh nằm trên giường ngơ ngác nhìn quanh, mãi không sao xác định được là mơ hay là thực, cánh cửa kính thông ra ban công hé mở, gió thổi tung bức rèm trắng, đêm qua mưa suốt, gió sớm mang theo hơi ẩm nặng nề, thảo nào anh lạnh như vậy. Nhưng lúc này trời đã nắng, ánh nắng từ ban công rọi vào, đọng một mảnh vàng tươi trên chiếc thảm nâu, thấp thoáng nghe thấy tiếng xe phun nước rửa đường phía dưới, một ngày mới lại bắt đầu.
Triệu Thành Tuấn thở dồn, dụi mắt nghe điện thoại, là điện của phó tổng giám đốc Rosen từ Penang gọi đến: “Brant, đã dậy chưa? Tôi vừa gửi cho anh bản báo cáo phân tích, giá cổ phiếu của Hồng Hải hôm nay sụt mạnh...”