Thế sự đổi thay
Nam Ninh cứ đến mùa xuân là mưa nhiều, mưa rả rích không dứt. Ngày ngày Mao Lệ lái xe trong màn mưa thành phố, cảm giác cả người ướƭ áƭ, nhìn gì cũng nhạt nhòa, chỉ có lá cây ven đường bóng loáng, được mưa xối, sạch bong không hạt bụi. Thời tiết như vậy, làm gì cũng ngao ngán, dễ phân tán tư tưởng, Mao Lệ thường đứng ngây một mình bên cửa sổ nhìn đường phố bên dưới, cô nhận xét đó là “hội chứng mùa mưa”, than thở với Bạch Hiền Đức: “Biết làm thế nào, con người tôi quá đa cảm, cứ đến mùa mưa là buồn, quả thực rất buồn.”
Bạch Hiền Đức cười nhạt: “Tại cô sung sướng quá đấy thôi, nhàn cư vi bất thiện.”
“Vậy cứ giao thêm việc cho tôi để tránh nhàn cư.” Cô nói rất nghiêm túc. Nhưng Bạch Hiền Đức rõ ràng không tin cô có thể chăm chỉ, ngắm cô một hồi, phán: “Dạo này cô rất bất thường.”
“Vâng, tôi buồn lắm.”
Khi nói vậy cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, quán trà bên kia đường làm ăn mỗi ngày một kém, nhân viên rỗi rãi ngồi ngáp vặt, xem ra sắp đóng cửa đến nơi. Hàng ngày lái xe qua cửa quán trà, cô đều vô ý thức liếc vào trong đó, chiếc bàn cạnh cửa sổ tầng hai, lúc trông, lúc có người ngồi, cô không biết mình nhìn gì, giống như đánh mất vật gì, đang trông ngóng xem nó có còn ở đó không.
Chỗ đó là nơi cô và Triệu Thành Tuấn ngồi lúc chia tay.
Mao Lệ cơ hồ bị di chứng, cứ nhìn thấy chỗ đó là иgự¢ co thắt, không thở được, có lúc phải mất một hồi lâu mới dịu đi. Hôm đó thực ra cô biểu hiện rất tốt, ít nhất cảm thấy không có chỗ nào đáng phàn nàn, nói năng rành mạch, từ đầu đến cuối bình tĩnh tự nhiên, hai người đều khá thoải mái, lúc chia tay, cô quay đi không hề do dự, cũng không ngoái lại.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Triệu Thành Tuấn nhìn theo, cho nên tuyệt nhiên không thể ngoái đầu, cô đã gắng chịu được lâu như vậy, không thể vì một cái ngoái đầu ở giây cuối cùng mà hỏng việc.
Mắt nóng đỏ, mũi cay cay, sang bên đường, vào thang máy là gặp đồng nghiệp, cô lại vui vẻ chào hỏi, chuyện phiếm, bàn luận thời tiết và đi ăn trưa ở đâu. Cô thực sự tỏ ra rất bình thường, nhưng lên tầng, cô không về phòng làm việc mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa nhỏ trong ngăn vệ sinh, cả người rã rời, ngồi sụp xuống nền đá lạnh lẽo, nước mắt trào ra không thể kìm chế
Lúc đó liên tục có người vào rửa tay, cô bịt chặt miệng chỉ sợ bật ra tiếng khóc, chỉ thổn thức một mình, ngồi dựa vào cánh cửa, đau khổ não nề.
“Ố, Mao Lệ đi đâu nhỉ, sao mãi chẳng thấy?” Bạch Hiền Đức vừa bước vào, giọng oang oang.
Tiếng đồng nghiệp Đỗ Quyên: “Em thấy chị ấy xuống tầng, hình như sang bên kia đường.”
“Con bé dạo này không biết làm sao, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hiểu hồn vía để đâu.” Bạch Hiền Đức bất đắc dĩ nói sau lưng cô.
Tiếng Đỗ Quyên: “Thất tình, em nhìn là biết ngay.”
“Thất tình? Cô nói Mao Lệ và chàng hoàng tử đứt rồi?”
“Đứt với ai thì không biết, nhưng khẳng định là thất tình, em đã trải qua, hi hi!”
“Ôi la la, đây đúng là một tín tốt, tôi đã nói cô ấy với anh chàng kia sẽ không trụ được bao lâu mà, phải nói ngay với sếp Dung mới được.”
“Chị đúng là lắm chuyện.”
Rất nhiều ngày sau, Mao Lệ vẫn không nguôi ngoai, quả thực ngoài dự đoán của cô, cô không yếu đuối đến thế, cũng không phải chưa từng thất tình, cô lại chưa yêu anh.
Có câu thời gian là liều thuốc trị thương tốt nhất, nhưng di chứng mãi vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, cô sắp phát điên, mỗi ngày mấy lần nhìn vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ quán trà bên kia đường. Hết giờ làm trở về nhà, cô thường đứng trên ban công nhìn tòa cao ốc phía xa, hình dung bóng anh đi lại trong phòng làm việc sau những bức tường kính. Điều này quá bất thường, tuyệt đối không phải là tác phong vốn có của cô.
Có lúc nhìn vào gương trong nhà tắm cô tự hỏi, mình bận tâm đến người ta như vậy sao? Ngay từ đầu mình đâu có tin anh, tưởng là đã tin, nhưng trong lòng không ngừng thuyết phục bản thân, tin tưởng thực sự là như thế ư? Cô chưa thực tin anh, chẳng qua hai người đều diễn kịch mà thôi, mình cũng chẳng mất gì, sao lại buồn như vậy?
Mao Lệ không muốn nghĩ nhiều, có lẽ cô sợ sự thật phũ phàng, cô không muốn kết cục đó, bởi vì cô không chịu nổi, cô đã không còn đường lui.
Thời gian trôi nhanh, nhoáng cái mưa đã ít dần, hàng cây ven đường đã nảy chồi non, ánh mặt trời tỏa chiếu, xanh nõn long lanh đến nao lòng.
Một ngày, khi Mao Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện quán trà bên kia đường đã đóng cửa, tấm biển với hàng chữ “Cho thuê lại” treo trước cửa khiến người ta nẫu ruột. Mao Lệ cùng đồng nghiệp thường ăn trưa ở quán cơm bên kia đường, ăn xong lại kéo nhau vào đó uống trà, hầu như ngày nào cũng thế, từ khi chia tay Triệu Thành Tuấn cô ít đến đó, không ngờ mới qua mấy ngày, nơi đó đã là bộ mặt mới, trên đời rốt cuộc có gì vĩnh hằng không?
Mặt tiền quán trà cũ bắt đầu sửa chữa lại, xem ra chủ nhà đã tìm được người thuê. Bạch Hiền Đức có phần luyến tiếc, thường thở dài: “Sau này muốn uống trà cũng chẳng có chỗ, đến là chán.”
“Chị đoán xem, họ chuyển thành cửa hàng gì?” Buổi trưa phòng làm việc vắng vẻ, Mao Lệ ngao ngán, hỏi Bạch Hiền Đức.
Bạch Hiền Đức nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm việc đi, người ta mở hàng gì không liên quan đến cô!”
“Không liên quan, nhưng tôi thích đoán, người ta thường tò mò những chuyện không liên quan.” Mao Lệ dạo này gầy đi rõ rệt, mắt hõm sâu, tinh thần vẫn chưa phục hồi.
Cô cũng biết bộ dạng như vậy là không hay, cô thầm giễu bản thân: Cô chưa yêu anh, anh cũng không mấy bận tâm đến cô, không đúng sao? Chia tay bằng ấy ngày, một dòng tin nhắn hỏi thăm cũng không có, anh thoải mái hơn cô nhiều!
Lại tự dằn vặt, Mao Lệ chưa bao giờ coi thường bản thân như thế.
Trưa hôm đó, một mình Mao Lệ sang bên kia đường ăn cơm, Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tầm đi hiệu sách chưa về, có lẽ đã ăn ở bên ngoài, Mao Lệ gẩy mãi chưa hết bát cơm, ăn một mình thật vô vị. Ánh nắng buổi trưa hơi gay gắt, nắng xuyên qua kẽ lá, từng đốm nhảy nhót trên mặt đất. Thỉnh thoảng có chiếc xe hơi lặng lẽ lướt qua, thời gian như bị chia cắt. Khi Mao Lệ ăn cơm một mình, không hề biết có một chiếc xe hơi màu đen đỗ dưới bóng cây bên kia đường, cửa sổ ghế sau hé mở, một làn khói thuốc bay ra.
Peter ngồi trước tay lái, quay đầu dè dặt hỏi: “Có nên chào một tiếng?”
Triệu Thành Tuấn nhả một hơi thuốc dài, 乃úng tàn thuốc, nói: “Đi thôi.” Chiếc xe lập tức lướt đi.
Thông thường trong quan hệ nam nữ, ai quan tâm nhiều hơn, người đó thua càng thảm, Triệu Thành Tuấn cảm thấy lần này anh thua sạch cả vốn, không phải thua Mao Lệ mà thua chính mình. Tâm trạng bất an đã đành, cảm giác bồn chồn khó chịu, giống như đốt lửa trong иgự¢, đau rát nghẹn ứ, không nói ra được. Anh đột nhiên nghĩ đến cái tên công ty mà Chương Kiến Phi mới thành lập: “Nirvana” âm tiếng Phạn là “Niết bàn”, nghĩa là trải qua đau khổ được trùng sinh, thật nực cười, Chương Kiến Phi cả đời thuận buồm xuôi gió, không biết anh ta còn muốn trùng sinh gì nữa.
Triệu Thành Tuấn vừa mới biết Chương Kiến Phi thành lập công ty ở Nam Ninh, là do Peter tìm hiểu. Trong thời gian Triệu Thành Tuấn rời khỏi Nam Ninh, Bác Vũ buộc phải dừng thu mua Hồng Hải, sau đó không lâu, một công ty khác lập tức tấn công thu mua cổ phiếu của Hồng Hải, còn mạnh hơn cả Bác Vũ, khí thế như muốn dồn Hồng Hải vào chỗ ૮ɦếƭ. Peter lúc đầu không chú ý, tưởng là công ty cạnh tranh khác nhân lúc Hồng Hải sa sút tranh thủ kiếm lời, nhưng tình hình sau đó càng đáng ngờ, trước Tết đấu thầu mảnh đất ở Phong Lĩnh kết thúc, kết quả không phải Bác Vũ cũng không phải Hồng Hải trúng thầu, mà là Nirvana - một công ty bất động sản mới hoàn toàn chưa có tiếng, trước đó anh chưa từng nghe tên, không ngờ công ty đó vừa ra tay đã làm lớn. Sau khi mua thành công lô đất số 12 ở Phong Lĩnh, lại mua tiếp vùng Vịnh Liễu - địa chỉ vàng ai cũng thèm muốn, đáng kinh ngạc nhất là, công ty này không chỉ đầu tư bất động sản ở Nam Ninh, còn vươn ra tận Bắc Hải, cảng Phòng Thành, nhanh như chớp giành được một dự án khai thác du lịch của đảo Huy Châu Bắc Hải, dự án này vốn là trọng điểm cạnh tranh giữa Bác Vũ và Hồng Hải, Hồng Hải ngầm ngăn cản công tác giải phóng mặt bằng làng nghỉ mát của Bác Vũ chính là vì dự án đó.
Peter lập tức cho người đi điều tra lai lịch công ty Nirvana, kết quả khiến anh ta kinh ngạc, ông chủ đứng sau lại là Chương Kiến Phi. Nhưng Chương Kiến Phi vừa rời khỏi Hồng Hải, duyên cớ gì đột nhiên quay lại tấn công Hồng Hải? Hơn nữa, anh ta lấy đâu ra số vốn lớn như vậy? Lẽ nào đằng sau anh ta là một thế lực nào đó rất mạnh?
Sau khi Triệu Thành Tuấn từ Tân Thành trở về Nam Ninh, Peter trình lên một báo cáo phân tích nguồn gốc số vốn của Nirvana, Triệu Thành Tuấn bất chợt nhớ đến một tài khoản dự trữ lớn của Hồng Hải ở nước ngoài mất tích năm xưa, cũng chính vì tài khoản đó mà Triệu Hiền Văn, cha anh bị người ta coi đó là chứng cứ phạm tội khiến ông mất mạng. Cha anh ૮ɦếƭ, nhiều sự việc của Hồng Hải phải gác lại vì không có người đối chứng, tài khoản này sau đó không cánh mà bay, Chương Thế Huân phụ trách điều tra sự việc, năm đó tuyên bố đại bộ phận số tiền đã bị Chương Thế Đức vung phí, Chương Thế Đức sống ૮ɦếƭ không thừa nhận, anh em tranh chấp bao năm xung quanh chuyện đó, cho đến khi Chương Thế Huân qua đời vẫn chưa có kết luận. Rõ ràng, tài khoản bí mật lai lịch bất minh đó đã bị Chương Thế Huân lấy làm của riêng, nhưng để che đậy tai mắt, ông ta đã chuyển đứng tên con trai Chương Kiến Phi lúc đó còn chưa thành niên, để tránh truy cứu của Chương Thế Đức. Số vốn hùng hậu để Chương Kiến Phi khởi nghiệp bây giờ có lẽ chính là số tiền đó.
“Chương Kiến Phi quả là biết giữ mồm giữ miệng, ung dung ngồi hưởng số vốn mấy tỷ đồng, qua mắt được cả con cáo già Chương Thế Đức.” Triệu Thành Tuấn cuối cùng khi tìm ra nguồn gốc số vốn của Nirvana, không khỏi ngưỡng mộ sự kín tiếng của Chương Kiến Phi: “Anh ta nhẫn nhịn bằng ấy năm, không biết lão già Chương Thế Đức trêu chọc gì khiến anh ta trở mặt. Lão già đó luôn mắng tôi là con chó vô ơn, xem chừng Chương Kiến Phi mới giống con chó vô ơn. Chương Thế Đức chắc bầm gan tím ruột lắm.”
Lúc này trong văn phòng ngoài Peter và phó tổng giám đổc Rosen, còn mấy vị cao cấp trong ban lãnh đạo. Rosen nói: “Tôi có biết chuyện, nghe nói trong bữa tiệc gia đình Chương Thế Đức mắng Chương Thế Huân khiến Chương Kiến Phi phẫn nộ, hai bên còn lao vào đánh nhau, ngày hôm sau Chương Thế Đức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp, cách chức Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi tức giận lập tức rời Penang đến Nam Ninh thành lập công ty Nirvana, tuyên bố đối đầu với Chương Thế Đức. Hiện nay Chương Kiến Phi đang vận động để mua cổ phần của Tô Nhi*p Nhĩ, nếu thành công anh ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Hồng Hải, Hồng Hải sẽ thuộc về anh ta.”
“Rất thú vị, ha ha...” Triệu Thành Tuấn thấy buồn cười: “Sớm biết thế chúng ta khỏi cần đấu với Hồng Hải, có Chương Kiến Phi ở phía trước đánh trận đầu...”
“Chúng ta chi cần làm ngư ông ngồi thu lợi.” Rosen mặt tươi như hoa.
Triệu Thành Tuấn giơ tay: “Không, tôi còn muốn giúp anh ta một tay. Peter, hẹn cho tôi gặp Chương Kiến Phi, nói là tôi cần bàn chuyện làm ăn với anh ta, ngày mai gặp nhau trên sân golf.”
Giám đốc tài chính không kịp phản ứng: “Tổng giám đốc tìm anh ta làm gì, chúng ta có gì làm ăn với anh ta?”
Rosen gõ đầu giám đốc tài chính: “Đầu óc mít đặc, đương nhiên là bán cổ phần, anh quên chúng ta là cổ đông lớn của Hồng Hải? Nếu chúng ta bán cổ phần cho Chương Kiến Phi, nói xem Chương Kiến Phi còn cần vận động Tô Nhi*p Nhĩ không?”
Giám đốc tài chính vỗ đùi: “Chính thế! Sao tôi không nghĩ ra!”
Peter đứng dậy: “Tôi đi liên hệ.”