Mọi cuộc tương ngộ trên đời đều là cửu biệt trùng phùngMỗi thứ đồ đều có hạn sử dụng, cá thu sấy sẽ quá kỳ, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả túi ni lông bảo quản thực phẩm cũng sẽ quá hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này còn có đồ vật nào không quá hạn?
__ “Rừng Trùng Khánh” __
Làm người nhất định phải có lòng tin
Sáng sớm, vườn hoa của bệnh viện chìm trong màn sương dày đặc, từng mảng sương mù trắng xốp bay qua cửa sổ vào phòng, ngước mắt nhìn ra, cả thế giới cơ hồ một màu trắng toát.
Chương Kiến Phi ngồi trên ghế sofa sát tường, lâu đến nỗi hai chân tê cứng, anh nhìn màn sương ngoài cửa sổ, một lần nữa xác định đây là hiện thực, không phải trong mơ. Sương mù như thế, phòng bệnh như thế, cảnh tượng này đã bao lần hiển hiện trong giấc mơ của anh, anh kêu khóc trong màn sương trắng lạnh, anh đã mất đứa con. Ba năm sau, một bi kịch giống hệt lại tái diễn, chỉ có điều người nằm trên giường bệnh là Triệu Mai, vợ thứ hai của anh.
Đêm qua, dường như trải qua một trận kịch chiến sinh từ giành giật sự sống, Chương Kiến Phi đã huy động mọi khả năng có thể, thậm chí dùng máy bay trực thăng đưa chuyên gia sản khoa giỏi nhất nước từ Kuala Lumpur đến, vẫn không thể cứu sống đứa trẻ. Không phải anh không lường trước kết cục đó, nhưng khi thực sự đối diện với nó anh vẫn không thể nào chịu đựng nổi, cú sốc chí mạng này là lần thứ hai trong đời anh.
Những cuộc cãi vã triền miên, nghi ngờ dai dẳng, đó là sự thực cuộc sống hôn nhân của anh và vợ. Triệu Mai bắt đầu hận anh vẫn nhó vợ cũ Mao Lệ, vì Mao Lệ anh không ngần ngại trở mặt với Triệu Thành Tuấn, tình anh em sâu nặng hơn hai mươi năm cuối cùng không bằng một mình Mao Lệ, điều này khiến cô không thể nào chấp nhận, mọi giải thích của Chương Kiến Phi đều càng chứng tỏ tâm địa bất minh của anh, càng khiến sự việc thêm phức tạp.
Trận xung đột gay gắt tối qua cuối cùng đã cắt đứt sợi dây duy nhất ràng buộc hôn nhân của hai người, họ đã mất đứa con.
Trên thực tế hai tháng trước khi sinh, tinh thần Triệu Mai khủng khoảng trầm trọng, tình trạng căng thẳng kích động cao độ đó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe thai nhi, bác sỹ đã nhiều lần cảnh báo, nếu không kiểm soát tình trạng tinh thần, thai nhi dù sinh ra cũng sẽ xuất hiện vấn đề. Nhưng bất chấp cảnh báo của bác sĩ, bất chấp Chương Kiến Phi van nài cầu xin, Triệu Mai đều không thể nào bình tĩnh, suốt ngày cô la hét gào khóc trong phòng, suốt đêm không ngủ, đầu bù tóc rối, không thể ăn được gì, tất cả những tác động xấu đó trực tiếp dẫn tới thai nhi ૮ɦếƭ yểu.
Đứa trẻ được phẫu thuật lấy ra, một bé trai vô cùng khôi ngô, da trắng bóc, khuôn mặt giống hệt Chương Kiến Phi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, môi chúm chím như đang say ngủ, cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, huy động mọi thiết bị tiên tiến nhất đứa trẻ vẫn không thở, tim không đập, nó vẫn ngủ say...
Chương Kiến Phi đứng bên ngoài cửa kính phòng sản, nhìn sinh mệnh bé nhỏ được một nhóm bác sĩ và y tá vây quanh, lòng như bị đâm từng nhát, lúc đó anh không thể nói được, chỉ ngây dại nhìn những bóng áo trắng bận rộn, nước mắt lặng lẽ tuôn.
Triệu Mai được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật trước, do gây mê cục bộ, cô không nói được nhưng vẫn còn ý thức, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Chương Kiến Phi, môi run run mấp máy liên tục, hình như muốn nói. Chương Kiến Phi ghé sát miệng cô lắng nghe, người anh lập tức cứng đờ, anh đã nghe rõ, Triệu Mai nói ba chữ: “Tôi hận anh.”
Phòng phẫu thuật cuối cùng trở lại yên tĩnh, Chương Kiến Phi cũng rất “yên tĩnh”, bởi vì từ lúc bước vào phòng sản, anh đã nghĩ tới kết cục này. Giờ đây anh cơ hồ mất trí, không nghe thấy gì hết, ngay cả những lời an ủi chia sẻ của mọi người. Đến khi y tá bế di thể bé bỏng đã lạnh ngắt đến trước mặt anh, anh mới sực tỉnh, run run giơ tay đón đứa con ghì vào lòng, một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, da căng mịn không một vết nhăn, khi rời lòng mẹ da vẫn ửng hồng, nhưng lúc này khuôn mặt bé nhỏ đó đã trắng toát. Chương Kiến Phi áp má vào иgự¢ đứa con, nước mắt tuôn như suối...
“Con yêu, cha đây, con có nghe thấy cha nói không? Nhịp tim con đâu, hơi thở con đâu, con yêu quý, cha chờ con lâu như thế cha đã đặt tên cho con, cha đã sắp đặt tương lai cho con, nếu con không hài lòng, cứ khóc với cha vài tiếng, sao con cứ im lặng như thế... Con yêu của cha, cha xin lỗi con, cha mẹ yêu nhau chưa đủ đã kết hợp, không cho con cái nôi tình yêu, cho nên bị con từ chối, con thà ngủ mãi không tỉnh... Nhưng con trai, cha yêu con lắm, con biết không, cha đã một lần mất đi cốt nhục, lần này cha lại mất, nhất định tại cha đã gây nghiệp chướng quá nhiều, không có phúc được sống với con, con yêu, cha xin lỗi...”
Chương Kiến Phi ôm đứa trẻ thầm thì suốt hai tiếng đồng hồ, bác sĩ và y tá không có cách nào để anh buông tay, anh từ chối sự tiếp cận của mọi người: “Các người đi đi! Mau đi đi! Tôi không đưa con cho các người, nhà xác lạnh như thế, con tôi sẽ lạnh, nhất định nó cảm thấy thế gian quá ghẻ lạnh nên không chịu thức dậy, tôi phải đánh thức con tôi!...”
Anh đung đưa đứa trẻ trong lòng, nước mắt đầm đìa: “Con yêu, con tỉnh lại đi! Con mở mắt nhìn cha đi, cha cầu xin con, ít nhất con cũng nhìn cha một lần, nhận cha để kiếp sau lại đến làm con của cha, cha và mẹ con nhất định yêu nhau thật nhiều, trao cho con tình yêu cả đời con hưởng thụ không hết, con của cha, con có nghe thấy không?”
Những người xung quanh không ai nỡ đến lấy đi đứa trẻ, đều yên lặng nhìn người cha đau đớn từ biệt con lần cuối, bao nhiêu người đã rơi nước mắt.
Rất lâu, rất lâu sau, Chương Kiến Phi mới giao đứa trẻ, nước mắt anh đã cạn, yếu ớt nói với trợ lý bên cạnh: “Hãy chuẩn bị mộ phần tốt nhất.”
“Vâng, chúng tôi đi ngay.”
“Còn nữa, hãy chuẩn bị một ngôi mộ đôi, một cho con tôi, một cho tôi, sau này khi tôi ૮ɦếƭ hãy chôn tôi bên cạnh con tôi.”
Khi tin xấu truyền đến Nam Ninh, Triệu Thành Tuấn vừa kết thúc cuộc họp báo mời đầu tư của chính quyền địa phương. A Mạc đích thân báo với anh tin đó, anh không nói không rằng, ngay lúc đó mặt không thể hiện gì, nhưng những ngày sau đó, anh luôn im lặng đến đáng sợ, ai cũng nhận ra vẻ lầm lì đáng sợ của anh, các nhân viên nhìn thấy anh là căng thẳng, ngay cả A Mạc là thư ký nhiều năm của anh cũng nói năng đi lại nhẹ nhàng, chỉ sợ kích nộ ông chủ.
“Mộ đôi?” Khi Triệu Thành Tuấn biết tin Chương Kiến Phi chuẩn bị ngôi mộ đôi cho đứa con trai yểu mệnh, nét mặt anh cuối cùng đã có biểu cảm, đó là nửa tháng sau ngày Triệu Mai sinh non.
A Mạc nói: “Vâng, Chương Kiến Phi rất đau lòng, anh ấy chuẩn bị khi mình trăm tuổi sẽ an táng cạnh con trai.”
“Giả dối! Nếu anh ta đối xử tốt với Tiểu Mai một chút, có xảy ra hậu quả này không? Tôi quyết không tha cho anh ta!”
Triệu Thành Tuấn đứng tựa vào chiếc ghế bành lớn trước bàn làm việc, giận dữ hút thuốc, sau đó cười khẩy nói: “Còn ngôi mộ đôi kia, khả năng tôi nằm vào đó nhiều hơn, như thế cũng tốt, tôi không cần chuẩn bị mộ cho mình, nằm bên cháu mình ít nhất cũng không quá cô đơn...”
“Tổng giám đốc!” A Mạc nghe vậy hốt hoảng.
Triệu Thành Tuấn bình thường rất ít nói đùa, bỗng dưng nói như vậy khiến cô hoảng sợ, A Mạc tái mặt, Triệu Thành Tuấn dập điếu thuốc liếc cô: “Sao cô phải sợ như vậy, tôi có nói sẽ ૮ɦếƭ ngay bây giờ đâu.”
A Mạc ấp úng: “Tổng giám đốc, chuyện này tốt nhất không nên nói đùa.”
Anh lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô làm việc ở công ty bao lâu rồi?”
Lần này A Mạc càng sợ hơn, tưởng mình đã phạm tội lớn gì, ông chủ sắp sa thải. Mặc dù là bạn thân của em gái ông chủ, Triệu Thành Tuấn xưa nay cũng hậu đãi cô, nhưng anh luôn công tư phân minh, cho dù cô cộng tác với anh đã lâu, nhưng nếu để xảy ra sai sót trong công việc anh cũng không nhân nhượng. A Mạc lung toát mồ hôi, e dè đáp: “Đã sáu năm, tổng giám đốc.”
“Sáu năm, lâu thế sao...” Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên, như vậy là từ khi anh sáng lập Bác Vũ, cô đã theo anh. Anh bất chợt hỏi: “Vậy cô nói xem, có phải tôi là người rất đáng sợ?”
A Mạc ngớ người, không hiểu sao bỗng dưng ông chủ hỏi vấn đề đó. Thấy A Mạc ngây ra, Triệu Thành Tuấn chỉ lắc đầu, không nói gì, lại cúi đầu ký duyệt đống giấy tờ trước mặt. Một lúc lâu sau, chợt nghĩ ra điều gì, anh nói với A Mạc: “Nếu gặp người thích hợp, cô cũng ổn định gia đình đi. Bằng ấy năm theo tôi, cô đã vất vả nhiều, tôi không muốn làm cô lỡ dở...” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lúc này rất dịu dàng: “Tôi có những cái khó riêng, cô thông cảm.”
Thì ra anh cũng biết! Xưa nay vẫn tưởng anh ngày ngày bận bao việc lớn, không biết tâm sự sâu kín của cô, thì ra anh chỉ tỏ ra không biết.
“Thế nào, không hiểu sao?”
“Hiểu... hiểu.” A Mạc vốn thông minh, làm việc với anh bằng ấy năm, chỉ cần anh nói nửa câu cô đã hiểu, cô đương nhiên hiểu mình chỉ là thư ký, được ở bên anh đã là may mắn, cô không nên có tham vọng lớn, hơn nữa bây giờ anh đang yêu, cô càng không có hy vọng gì. Bằng ấy năm chưa bao giờ thấy anh yêu nghiêm túc như thế, mặc dù xưa nay bên cạnh anh không thiếu giai nhân, nhưng những người đẹp được coi là “bạn gái” đa phần chỉ là bình hoa khi cần thiết ở chốn xã giao, bạn gái đúng nghĩa, thực sự chỉ có Mao Lệ là người đầu tiên.
A Mạc cảm thấy sự nhiệt tình thái quá của Triệu Thành Tuấn đối với Mao Lệ hoàn toàn không giống phong cách của anh, ví dụ anh đích thân chọn quà tặng, rất quan tâm đến địa điểm hẹn hò, thậm chí có lúc còn hỏi ý kiến A Mạc, anh nên mặc thế nào khi đến chỗ hẹn. Hàng ngày hết giờ làm anh lại vội vàng lái xe đi đón cô ta, ăn cơm xong cũng rất ít ở bên ngoài, đa phần trở về căn hộ tận hưởng thế giới của hai người. Mà căn hộ đó cũng do A Mạc chọn giúp, nội thất và đồ dùng sinh hoạt cũng một tay cô lựa chọn sắp xếp, cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như thế, lòng quặn thắt mỗi khi nghĩ tới chuyện đó, nhưng biết làm sao. Cô cũng từng âm thầm rơi nước mắt, đó là những khi mường tượng giờ này họ đang vui vẻ bên nhau, anh chưa bao giờ biết đến cảm nhận của cô, bởi vì cô chỉ là một thư ký bình thường.
Triệu Thành Tuấn vùi đầu vào công việc lập tức quên điều anh vừa nói, lại còn điềm nhiên sai A Mạc: “Đi tìm giúp Peter đến đây, tôi có việc hỏi anh ta.”
Lát sau Peter bước vào.
Nét mặt Triệu Thành Tuấn đã hơi giãn, hỏi ngay: “Kế hoạch của chúng ta bố trí thế nào rồi?”
“Không còn gì sai sót, Dương tiên sinh vừa gọi điện từ Mỹ báo tin nội trong ba ngày số tiền sẽ được chuyển đến.”
“Tốt, ba ngày nữa chúng ta sẽ phát động tổng tiến công.”
“Nhưng, Brant,” Peter ngập ngừng: “Chương Kiến Phi vừa mất đứa con, anh ra tay vào lúc này liệu có...”
“Tôi ra tay vào lúc này thì sao? Nếu Chương Kiến Phi đối xử tốt với em tôi thì cháu tôi có ૮ɦếƭ yểu không? Bây giờ Tiểu Mai vẫn đang sống dở ૮ɦếƭ dở trong bệnh viện, nợ cũ hận mới, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho Chương Kiến Phi không? Tôi cần Hồng Hải để tế cháu tôi!”
Nhắc đến chuyện đó anh lại không sao chịu nổi, mặc dù sau khi sự việc xảy ra Chương Kiến Phi đã gọi điện xin lỗi, rằng tại anh không chăm sóc Tiểu Mai chu đáo, vân vân. Thái độ hết sức thành khẩn, nhưng Triệu Thành Tuấn đã nổi cơn thịnh nộ, cãi vã một trận kịch liệt với Chương Kiến Phi qua điện thoại, bây giờ vừa nghe thấy cái tên đó anh đã dị ứng, làm sao có thể bỏ vào tai cho dù đó là lời nói chân tình.
Peter thấy anh kích động, không nói nữa, lặng lẽ ra ngoài.
Trong phòng trở lại yên tĩnh. Sáng sớm trời vẫn nắng, lúc này bầu trời lại trở nên ảm đạm, cả thành phố chìm trong màn sương mù xám xịt, những đám mây màu chì tích tụ nửa bầu trời, nặng trĩu như sắp sập xuống, tâm trạng Triệu Thành Tuấn càng u uất.
Anh thở dài, đi đến bên cửa sổ, quảng trường Ngũ Tượng lúc này đã lần lượt lên đèn, bầu không khí ẩm ướt như có một lớp sương mù xám xịt trùm lên các tòa nhà, biển đèn dưới chân lóng lánh ẩn hiện trong sương mù bồng bềnh, từ trên cao nhìn xuống trông tựa tiên cảnh.
Anh mệt mỏi rã rời, muốn nhanh chóng kết thúc rất cả.