Buổi tối một tuần sau, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn cùng ăn tối.
Từ Thượng Hải trở về Triệu Thành Tuấn luôn bận rộn, khi anh bận Mao Lệ cũng không muốn quấy rầy, có việc gì cùng lắm chỉ nhắn tin, gọi điện cũng rất ít. Có lẽ cô cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, không có quá trình, gặp gỡ cũng ít, lúc gặp nhau cô tỏ ra khách khí, anh lại càng như vậy. Nhưng quan hệ giữa hai người khác giới thực diệu kỳ, khi bạn đã thích ai đó, cho dù đối phương thế nào bạn cũng đều chấp nhận, mà lại còn thấy vô cùng hạnh phúc. Mao Lệ rất thích vẻ từng trải kín đáo của Triệu Thành Tuấn, vừa nhìn thấy anh, tim cô đã đập loạn, ánh mắt thoáng qua của anh cũng khiến cô choáng váng, cảm giác này trước kia cô chưa từng trải nghiệm, cô thầm nghĩ, thì ra đó chính là sự đồng điệu của hai trái tim.
Ăn tối xong, hai người dắt tay nhau đi dạo ở công viên Nam Hồ.
Công viên buổi tối rất đông vui, dân cư xung quanh đều thích ra đó dạo chơi hoặc tập thể dục, dưới bóng cây và những góc khuất, chỗ nào cũng bắt gặp các cặp tình nhân ôm nhau. Trong công viên có một quảng trường rất rộng, đó là khu vực đông vui nhất, là nơi người ta đang tụ tập khiêu vũ. Vũ điệu khá phong phú, Tango, Latin, Samba..., rồi còn múa quạt, thái cực quyền của người già, tiếng nhạc, tiếng người dù hơi ồn ào nhưng rất vui.
“Nào, chúng ta nhảy đi.” Hai người vừa đi đến đó, Mao Lệ đã thấy rạo rực chân tay, nói với anh.
Triệu Thành Tuấn hơi do dự, khiêu vũ ở một nơi như thế này quả thực anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng không cự được Mao Lệ, anh đành để cô kéo vào đám nhảy. Cảm giác thực kỳ diệu, các cặp đôi xung quanh, mỗi người đều đang xoay, trời và đất cũng đang xoay, Triệu Thành Tuấn dần dần bị cuốn hút, lòng mỗi lúc càng phấn khích, trước mắt dường như là sân khấu cuộc đời, giữa vạn người, anh chỉ nhìn thấy mình cô.
Rốt cuộc anh vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu, tư phong tuấn lãm ngời ngời, bước chân duyên dáng bẩm sinh, nổi bật giữa đám đông. Mao Lệ cũng là cao thủ khiêu vũ, một cặp tài tử giai nhân đích thực với những bước di chuyển chuyên nghiệp đẹp mắt, cùng với nụ cười rạng ngời trên mặt họ, lập tức thu hút mọi ánh mắt xung quanh, đám đông dần dần dừng lại, đứng ngây nhìn họ nhảy; liên tục bùng lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Triệu Thành Tuấn bất chợt nhận ra, được ôm cô xoay trong tiếng nhạc như thế này thực quá thần tiên, dù chỉ ngắn ngủi nhưng đủ khiến mỗi lúc càng như say. Anh đã sắp đặt một cuộc sống tương lai hoàn hảo cho hai người, căn hộ cao cấp gần quảng trường Ngũ Tượng đã mua. Mao Lệ cũng rất hào hứng. Chỉ có điều đáng buồn tình trạng sức khỏe gần đây của anh liên tục xấu đi, ngoài bệnh cũ tái phát, trạng thái tinh thần của anh cũng rất kém, chứng mất ngủ giày vò, khiến anh tâm lực đều sa sút. Điều này chủ yếu liên quan đến sự căng thẳng tâm lý từ đợt thu mua cổ phiếu do Hồng Hải phát động đột ngột dừng, một tuần lễ đã qua, phía Mã Lai vẫn hoàn toàn yên ắng, không hề có động tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Điều đó càng khiến anh bất an, bởi anh không biết, chiêu tiếp theo của Hồng Hải sẽ là gì, không biết lúc nào Chương Kiến Phi ra đòn phản kích, bản lĩnh và khả năng xoay chuyển tình thế của Chương Kiến Phi không hề kém anh.
Để tránh bị động ứng chiến, Triệu Thành Tuấn đề ra chương trình làm việc hết sức nghiêm ngặt, theo dõi sát biến động của thị trường cổ phiếu ở Mã Lai, mỗi ngày đều có số liệu phân tích chi tiết trình lên, cứ như vậy kéo dài suốt tháng, khỏi nói Triệu Thành Tuấn, mọi nhân viên hữu trách từ cao cấp đến bình thường cũng căng thẳng kiệt sức. Dần dần anh hiểu, đây là sách lược cố ý của Chương Kiến Phi, làm suy yếu và tiêu tan ý chí của Bác Vũ trước khi vào trận quyết chiến, đến khi bên này tưởng là sóng yên biển lặng lại bất ngờ ra đòn khiến họ trở tay không kịp, cho nên công ty luôn trong tình trạng căng thẳng, cảnh giác cao độ, nếu tình trạng vẫn tiếp diễn như vậy, anh không biết mình trụ được bao lâu.
Ngoài ra, công trình xây dựng S&T cảng Phòng Thành, dự án khai thác khu nghỉ mát mới đầu tư ở Bắc Hải cũng gặp nhiều khó khăn. Tất cả những gánh nặng đó đè lên vai anh, buộc anh gần đây phải giấu Henson tăng cường dùng thuốc.
Nhưng anh không thể dừng lại, đó là sự nghiệp tâm huyết bao năm của anh, anh từng long trọng tự hứa với mình chỉ có thể thành công! Mối thù chưa báo, dù phải dốc đến hơi thở cuối cùng, anh cũng quyết buộc kẻ súc sinh Chương Thế Đức phải trả giá, cho dù Hồng Hải đã dừng mua cổ phiếu của Bác Vũ, nhưng anh vẫn bí mật bố trí kế hoạch tiếp theo, thị trường cổ phiếu Mã Lai không lâu nữa sẽ dậy sóng, Chương Kiến Phi, anh thua chắc rồi!
Trên quảng trường rộng lớn, sôi động, nhảy đã mệt, họ rời đám đông, đến ngồi trên chiếc ghế dài ở một góc vắng, Triệu Thành Tuấn vẫn cảm giác rất cả những cảnh trước mắt như một giấc mơ, nếu là giấc mơ, anh chỉ muốn thật lâu không tỉnh. Mặt anh từ từ áp về phía cô, Mao Lệ nhắm mắt một cách bản năng, rồi nhanh chóng nhiệt thành hưởng ứng. Cô say sưa hít mùi thuổc lá nhẹ lẫn hương bạc hà thoang thoảng trên môi anh, ấm và mềm như vậy, thấm vị ngọt của hạnh phúc là niềm khao khát bấy lâu, rồi cô chìm trong mê đắm. Cô không nghĩ gì hết, không quá khứ không tương lai, cô chỉ cần lúc này, để cho mọi khát khao được khơi gợi kích hoạt từng tấc trong nụ hôn dài như thế cô không muốn dần khô héo trong vô vọng.
Cuối cùng, môi anh nhấp phải vị nước mắt cô. Anh rời cô, thấy mặt cô đầy nước mắt, khi cô ngửa mặt lại là nụ cười lấp lánh ánh nước.
“A Tuấn, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì kia?”
“Ồ, rất nhiều, rất nhiều.”
“Ngốc quá!”
Hai người đều bối rối, có lẽ để che giấu, Mao Lệ đứng dậy nói: “Anh có khát không, em đi mua nước!” Triệu Thành Tuấn để cho cô đi, mắt nhìn theo bóng cô đi xa, mới rút trong túi áo một túi giấy nhỏ lấy ra hai viên thuốc cho vào miệng nuốt.
Cảm ơn trời tối giúp anh che đậy dấu hiệu bệnh tật.
Mao Lệ nhanh chóng mang nước về, đưa một chai cho anh: “Nhìn anh có vẻ mệt hơn em, A Tuấn, anh phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức như vậy.”
Anh vặn nắp chai nước giúp cô, Mao Lệ vừa uống một ngụm lại bị môi anh áp tới phủ lên, anh hút mấy giọt nước trên môi cô, nhấm nháp vị ngọt mát của nó: “Mao Lệ, anh không biết anh có thể trao gì cho em, hãy nói với anh, em cần gì?”
Mao Lệ ngây người nhìn anh.
“A Tuấn, em chẳng cần gì hết, em chỉ cần một cuộc sống bình yên. Những năm qua em bị giày vò đến nghẹt thở, mệt mỏi cùng cực, em không gắng được nữa.”
“Cuộc sống bình yên?”
“Vâng, của hai chúng ta, anh có thể cho em, đúng không? Không phải em tham lam, không cần anh có thật nhiều tiền, không cần anh quá thành công, chỉ cần chúng ta có cuộc sống như bao người, cùng ăn cơm, đi dạo, sau khi có con, cùng đưa con ra biển nhặt vỏ ốc vỏ sò, thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng sẽ hòa giải rất nhanh, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác, không cần những đổi thay lớn lao to tát, chỉ cần dòng nước nhỏ êm đềm chảy mãi, cuộc sống như thế thực ra em luôn mơ ước...”
Triệu Thành Tuấn nhìn cô hồi lâu, nắm tay cô: “Mao Lệ cảm ơn em đã tin anh.”
“Vậy thì anh phải đối tốt với em một chút.”
“Em còn muốn anh đối với em thế nào? Anh đã hứa trao thân cho em rồi.”
Mao Lệ cười giòn tan: “Ý anh là muốn em chịu trách nhiệm đến cùng?”
“Đương nhiên, nếu không sao anh dám hứa trao thân này cho em?” Anh cố ý nói đùa, cô quả nhiên cười khanh khách, vặn cánh tay anh: “Không ngờ tiên sinh cũng dẻo mồm thật!”
“Sau khi từ Thượng Hải về có nhớ anh không?” Anh hỏi.
“Còn anh, có nhớ em không?” Mao Lệ vừa hỏi vừa cảm thấy hai người đến nực cười. Nhưng đối với những người yêu nhau, điều quan tâm nhất chẳng phải chính là những chuyện đó sao? Anh có yêu em, anh có nhớ em, yêu và nhớ là chủ đề vĩnh hằng của tình yêu, vụn vặt đến mấy, buồn cười đến mấy lại chính là điều người ta khó quên nhất.
Anh nhìn cô âu yếm: “Đương nhiên rất nhớ. Mao Lệ, khi nhớ một người em sẽ làm gì?”
“À...” Mao Lệ ngả đầu lên vai anh, mơ màng: “Nói ra cấm anh cười em, hồi nhỏ em rất ngốc, sau khi cha trở về Thượng Hải, em sống với mẹ, mỗi lần nhớ cha em thường ra bãi biển nhặt vỏ ốc, bởi vì cha đã nói, nhớ cha hãy nói vào vỏ ốc, ném xuống biển, cha ở Thượng Hải nhặt được vỏ ốc đó áp lên tai có thể nghe thấy lời em, bởi vì nghe nói vỏ ốc lưu giữ ký ức của biển. Em hỏi cha có nhặt được vỏ ốc của em không, cha luôn nói có nhặt được, bây giờ nghĩ lại, hồi đó sao mà dễ bị đánh lừa đến thế... Còn anh, khi nhớ một người anh sẽ làm gì?”
“Anh...”
“Mau nói đi, em đã nói hết rồi!”
Triệu Thành Tuấn làm ra vẻ suy nghĩ: “Khi nhớ một người anh sẽ ngắm sao, em đừng cười, anh nói thật mà, ở thành phố Penang của anh có ngọn núi Bukit Bendera, đứng trên đỉnh núi ngắm sao rất tuyệt.”
“Đứng trên đỉnh núi ngắm sao...”
Mao Lệ thoáng bàng hoàng, mắt long lanh: “Ngắm sao?”
“Ừ, có phải anh quá ngốc?”
“Không, mỗi người đều có những mặt rất ngốc, có lúc sẽ làm những chuyện ngu ngốc, ngay bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó lại là con người thật của mình, tình cảm và lý trí rất khó cân bằng tuyệt đối.” Mao Lệ trang nghiêm nói, nhìn Triệu Thành Tuấn, trông anh có vẻ là người tuyệt đối lý trí, không ngờ cũng có mặt cảm tính như vậy, điều đó khiến cô vừa bất ngờ vừa hiếu kỳ, bất giác hỏi: “Khi anh ngắm sao anh nhớ đến ai?”
“Nhớ em.”
“Nói dối.”
Ánh mắt sâu nhìn cô da diết, anh giơ tay vén tóc lọn tóc xõa trước trán cô, nhẹ nhàng hôn má cô: “Mao Lệ, em không bao giờ biết được anh nhớ em thế nào.”
Tối hôm đó, Mao Lệ ở lại căn hộ chung cư của Triệu Thành Tuấn.
Cuộc âи áι mãnh liệt khiến hai người toát đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy gấp gáp, không thể kiềm chế giống như ngày mai là tận thế, chỉ có hòa trong nhau họ mới có thể mãi mãi không chia lìa... Một kích thích mạnh như vậy, rõ ràng sức khỏe Triệu Thành Tuấn không chịu nổi, trong cơn co rút của khoảnh khắc cuối cùng anh đổ gục bên cạnh Mao Lệ, dường như lịm đi. Rất lâu rất lâu sau anh mới dò dẫm đi vào nhà tắm, Mao Lệ vặn sáng đèn ngủ ở đầu giường, anh hét lên: “Mau tắt đi!” Cuộc giao hoan vừa rồi, anh không bật đèn, đêm tối khiến anh cảm thấy an toàn, nếu để cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, anh thà ૮ɦếƭ còn hơn.
Anh ở trong nhà tắm rất lâu, khóa trái cửa, ngồi sụp xuống nền tựa vào cánh cửa, không còn sức di chuyển đến bồn tắm.
“A Tuấn, anh không sao chứ?” Bên ngoài có tiếng Mao Lệ gõ cửa.
“Không... không sao, bụng anh hơi khó chịu, em ngủ trước đi.”
“Có cần uống thuốc không?”
“Không, em ngủ đi, anh muốn tắm.” Triệu Thành Tuấn vừa nói vừa lê đến bên bồn, mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào tạm thời giúp anh che giấu sự hoảng loạn. Trên tường cạnh bồn tắm có lắp điện thoại không dây, anh cầm lên run run bấm số, lát sau trong máy truyền ra giọng ôn hòa của Henson: “A lô ai đấy?”
“Là tôi, Brant.”
Mao Lệ nằm trong chăn liên tục thò đầu ra nhìn cánh cửa phòng tắm, phía trên hắt ra ánh đèn màu da cam, tiếng nước vẫn ào ào, nhưng mãi không thấy anh ra.
Cô rất lo, cảm giác sức khỏe anh có thể tồi tệ hơn cô tường. Cô tỏ ra không để ý, nhưng không có nghĩa là không biết. Cô không nói ra chỉ vì nghĩ đến sĩ diện của anh, cũng như vừa rồi trên giường, mấy lần cô muốn bảo anh dừng lại nhưng không sao nói ra được, bởi động tác của anh dữ dội khác thường, dường như chỉ có như vậy mới chứng tỏ anh khỏe mạnh cường tráng. Nhưng chuyện này không giả vờ được. Lúc đó cô gần phát hoảng sợ anh sẽ ૮ɦếƭ, cơn co rút bất thường ở khoảnh khắc cuối cùng thật đáng sợ, mặc dù không bật đèn, nhưng cơ thể anh dán vào da thịt của cô, mọi phản ứng nhỏ nhất trên đó cô đều có thể cảm nhận... Cô phấp phỏng lo âu, luôn cảm giác anh giấu cô điều gì, không chỉ vấn đề sức khỏe, hình như còn chuyện khác...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Thành Tuấn vẫn chưa ra.
Mao Lệ bật đèn ngủ, cô biết không nên làm vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được, cúi người khẽ lôi ngăn kéo chiếc tủ thấp cạnh đầu giường, bởi vì vừa rồi khi thấy anh mở ô kéo đó với thái độ rất khác, bên trong có bí mật gì chăng?
Thực tế, trong đó ngoài đống chai lọ, chẳng có gì khác.
Mao Lệ đếm thử, ít nhất cũng đến hai chục chai lọ lớn nhỏ trên có ghi chú tiếng Anh, đèn lại tối, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết, tất cả là thuốc.
Cô chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên chìm xuống đáy vực, anh có bệnh gì giấu cô?
Đang suy nghĩ, điện thoại của Triệu Thành Tuấn ở đầu giường chợt rung lên, cô nhìn mãi chiếc di động màu bạc lóng lánh đang rung ầm ầm, ngắt hai lần, rồi lại vang lên như có việc khẩn cấp.
Cô do dự giây lát rồi cầm lên, nhấn nút nghe: “A lô xin hỏi ai đấy?”
Đầu bên kia im lặng.
“A lô, xin hỏi ai đang gọi?”
Vẫn im lặng. Nhưng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở phía đó.
“A lô, nói đi, là ai đang gọi?”
Vẫn im lặng.
Tim cô bỗng nảy lên, đột nhiên cô hiểu ra ai đang gọi, rõ ràng khoảng cách xa như vậy, thông qua tín hiệu đường dây, nhưng hơi thở đó, cảm giác đó không thể là người khác.
Hai người rõ ràng đã đoán được người kia là ai. Không khí đột nhiên như nghẹt thở.
Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy hơi thở của nhau qua điện thoại.
Lát sau, giọng run run từ đầu bên kia truyền đến: “Mao... Mao Lệ?”