Dạo phố với Nghiêm Bình Bình còn tẻ nhạt hơn đi một mình, không biết tại sao cô ta sợ cô đến thế, khúm núm rụt rè theo sau, không dám nói to.
Đang đi di động vang lên bài hát vui vẻ, Mao Lệ cầm di động ngước nhìn bầu trời mây xám dày đặc: “A lô! Ai đấy?”
“Tôi, đương nhiên là tôi.” Một giọng đàn ông đã quen vang lên trong máy, cô thầm lẩm bẩm, không biết đây có phải là trái đất? Cô cảm thấy toàn thân nổi da gà, miệng lắp băp: “Trương... Trương Phan?”
“Gọi tôi là giáo sư!”
Mười mấy phút sau, Trương Phan dẫn cô vào phòng làm việc, mời cô ngồi lên bộ salon mềm mại vô cùng dễ chịu, còn pha cho cô cốc cà phê đặc, sau đó ngồi đối diện cô, vắt chân chữ ngũ, chậm rãi phán: “Bản thảo đó rất tiếc, tôi đã ký hợp đổng với người khác rồi.”
“Ký rồi?”
“Phải, ký rồi.”
“Thật đáng tiếc...” Mao Lệ chán ngán dựa vào salon thở dài. Trương Phan giũ giũ vạt áo choàng nói: “Tôi nói như vậy nhất định cô bị tổn thương, rất tiếc, đây không phải là ý của tôi, quả thực là do cô đã từng làm tôi bị tổn thương sâu sắc, mà tác phẩm của tôi lại ưu tú như vậy, cho nên tôi đành phải mang trái tim tan nát đi nhờ cậy người khác. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của cô, là một người đàn ông trách nhiệm và có tình thương, tôi vô cùng đau lòng, mặc dù cô không muốn gặp tôi, thậm chí coi thường tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô là một cô gái ưu tú, trong hệ giá trị của tôi, cô là cô gái tuyệt vời đến mức gần như hoàn mỹ.”
“Ồ? Thật sao?” Bất cứ ai cũng thích khen, dẫu là lời khen của một người có vẻ tâm thần, Mao Lệ cũng thấy vui.
“Đúng thế tôi cho là cô rất được, luôn nói thực lòng, không màu mè diệu vợi, nhất là dáng điệu e dè của cô, có một vẻ bẽn lẽn thuần phác cổ điển, vô cùng quyến rũ! Hay hơn nhiều những cô gái đang hư hỏng bởi nền giáo dục hiện đại, cho nên tôi rất thích cô.”
Mao Lệ cười thầm, mình cũng có lúc e dè bẽn lẽn ư? Xem ra vị giáo sư này cũng có lúc mắt nhìn không chuẩn.
Cô tươi cười, nói: “Giáo sư, tôi quả thật không uổng công đến đây, mặc dù không lấy lại được bản thảo đó của giáo sư nhưng nhận được lời khen của giáo sư, thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Những việc ngoài sức tưởng tượng của con người còn rất nhiều.” Trương Phan cười, khuôn mặt điển trai của anh ta trông càng đẹp, anh ta lôi từ gầm bàn ra một túi giấy lớn, vỗ vỗ lên đó như vỗ đứa con của mình: “Cho cô.”
Mao Lệ trố mắt: “Đây là...”
“Bản thảo lần trước quả thực đã ký hợp đồng với nhà xuất bản khác, nhưng bản này thì chưa, nếu các vị ưng, xin trao cho các vị. Đây là sáng tác của tôi hồi đi du học, thuộc đề tài thám hiểm, là bộ sách tổng cộng tám cuốn... Hơi dài một chút, có điều tôi vẫn hy vọng các vị xuất bản, hơn nữa phải giao cho người được tôi tín nhiệm...”
Mao Lệ ngạc nhiên đến mức khó tin, Trương Phan lại giũ giũ chiếc áo choàng cao cấp của anh ta, lại đẩy gọng kính đắt tiền trên mũi, nói vẻ nghiêm túc: “Biểu hiện của cô nói với tôi, cô không tin đây là tác phẩm do con người viết ra, rất đáng tiếc đây chính là tự tay tôi viết! Một thiên tài trác tuyệt như tôi không để bụng mấy chuyện người ta nghi ngờ mình, tôi có thể hiểu, nhìn theo góc độ khác đó là khen ngợi.”
“Khen ngợi! Khen ngợi! Chính là khen ngợi!” Lần này Mao Lệ bật cười thành tiếng.
Từ phòng làm việc của Trương Phan đi ra, trời đã muộn, lại có mưa, mùa đông Thượng Hải luôn có mưa dai dẳng, gió mang theo mưa lạnh hắt vào mặt lại giống như vỗ về. Đường phố bắt đầu lên đèn, thành phố này vẫn náo nhiệt như xưa, dòng xe cuồn cuộn như nước. Đèn màu lần lượt bật sáng, trong không trung ánh sáng muốn màu bắt đầu rực lên lấp lánh, trong màn mưa càng huyền ảo. Mao Lệ đi trên đường, lòng lâng lâng chỉ muốn hát vang, đầu óc minh mẫn, tinh thẩn sảng khoái, không khí hít thở cũng dễ chịu, cô đang định vẫy tắc xi về nhà thì điện thoại đổ chuông, nhìn cái tên nhảy múa trên màn hình, tìm cô bất chợt đập nhanh.
“Cô ở đâu?” Giọng anh trong điện thoại như đang cười.
“Tôi ở Thượng Hải.”
“Còn chưa chuẩn bị về Nam Ninh sao?”
“Có lẽ hai ngày nữa sẽ về, còn anh?” Mao Lệ bất chợt thấy lâng lâng, lòng xốn xang ngọt ngào, cô đứng trên đường trong mưa bụi lành lạnh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên thấy tờ áp phích quảng cáo bộ phim nào đó trên tường trạm xe buýt bên kia đường, nhìn kỹ chính là bộ phim cô rất muốn xem, vậy là buột miệng: “À, nếu tôi nay anh rỗi, có thể đưa tôi đi xem phim không?”
“Xem phim? Có thể, tôi không bận!” Triệu Thành Tuấn trả lời ngay không suy nghĩ, nhân tiện tiến thêm một bước: “Hay là tối nay chúng ta cùng đi ăn, ăn xong đi xem phim?”
Mao Lệ cười khanh khách: “Điều đó không nằm trong kế hoạch, tôi chỉ mời anh đi xem phim, anh đã mời tôi đi ăn, anh không sợ lỗ vỗn sao?”
Triệu Thành Tuấn cười: “Cái đó gọi là đầu tư.”
“Nhưng tôi không đảm bảo có thể báo đáp, cẩn thận không lỗ vốn.”
Triệu Thành Tuấn cũng cười: “Đầu tư cũng có đầu tư ngắn hạn và đầu tư dài hạn, tôi đã xác định cô không phải là đầu tư ngắn hạn, suốt cả đời, có đủ để tôi được báo đáp không?”
Ám chỉ này quá rõ, Mao Lệ đưa tay nghịch tóc, lòng bắt đầu rối loạn, chống chế: “Vậy còn phải xem là báo đáp gì. Hơn nữa... Triệu tiên sinh, chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu!”
Đầu bên kia im bặt, lát sau, Triệu Thành Tuấn thở dài: “Mao Lệ, rốt cuộc cô vẫn không tin tôi.” Nói xong truyền đến tiếng “tu tu”, anh đã cúp máy.
Mao Lệ ngây người hồi lâu, không hiểu mình nói sai điều gì?
Triệu Thành Tuấn không giận, anh chỉ hơi buồn. Nhưng bất luận thế nào, bây giờ có thể coi là sự khởi đầu rất tốt, mặc dù đã nhiều năm anh không xem phim, nhưng Mao Lệ đã mời, một cơ hội hiếm hoi như vậy, anh không thể bỏ lỡ.
Lát sau, anh gửi tin nhắn cho cô: “Bây giờ cô ở đâu tôi đến đón?”
Mao Lệ ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu tại sao cô bất chợt rủ Triệu Thành Tuấn đi xem phim, ở Thượng Hải không phải cô không có đàn ông ngưỡng mộ, tại sao lại chọn anh ta? Có phải vì nụ hôn tôi hôm đó?
Mao Lệ thấy giận chính mình, mới chỉ vì một nụ hôn mà đã không giữ được thăng bằng, quả thực không giống phong cách Mao Lệ chút nào, nhưng từ ngày ly hôn, cô có hôn người đàn ông nào khác không? Mặc dù bề ngoài cô có vẻ thoải mái vô tư, nhưng đã bao giờ cô thoát khỏi vỏ bọc, tiến thêm một bước?
Không phải cô không có lựa chọn, chỉ có điều trái tìm đã lặng như mặt hồ nước đọng.
Triệu Thành Tuấn liệu có là ngoại lệ, Mao Lệ cũng không muốn nghĩ, một số chuyện nghĩ quá nhiều càng thêm đau đầu, quá tỉnh táo có khi dễ bị thương, tùy cơ định liệu là phương thức xử thế Mao Lệ học được mấy năm nay. Đã quyết định đoạn tuyệt với quá khứ, nếu có một khởi đầu mới cũng chưa hẳn không hay. Chỉ là cô vẫn có cảm giác ௱ôЛƓ lung kỳ lạ, cô cảm thấy Triệu Thành Tuấn như từ một quá khứ nào đó của cô đi ra, có phải họ đã từng gặp nhau? Nhưng mãi cô vẫn không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, lẽ nào đó chính là sự kỳ ngộ “như đã từng quen’“ đầy rẫy trong các tiểu thuyết tình cảm?
Triệu Thành Tuấn đột nhiên cúp máy khiến Mao Lệ hơi phật ý, anh chàng này quá kiêu ngạo, buồn vui bất thường, cô thề không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưng lát sau Triệu Thành Tuấn nhắn tin bảo đến đón cô, lòng cô lại bừng sáng như có ánh nắng, vậy là lại tự nhủ, không phải anh ta kiêu ngạo, mà do cô quá coi trọng anh ta, ngoài mối tình đầu là gã đê tiện Ngô Kiến Ba, cô đã bao giờ quan tâm đến ai như vậy?
Sau khi gặp nhau, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đến một nhà hàng châu Âu trên đường Hoành Sơn, đây là một ngôi nhà kiến trúc theo kiểu châu Âu được cải tạo lại, âm nhạc dìu dặt ánh đèn màu cam ấm áp, bộ đồ ăn, những bức ảnh trên tường và chùm đèn trần, tất cả đểu xưa cũ, cảnh trí cổ kính nhuốm màu thời gian. Triệu Thành Tuấn ngồi ở phía khuất ánh đèn lặng lẽ cắt bít tết, dáng e dè, Mao Lệ cũng cúi đầu húp từng thìa canh cá tầm, không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, cảm thấy anh chàng thật kỳ quặc, chẳng lẽ một câu nói đùa cũng để bụng, chẳng lẽ hẹp hòi đến thế?
“Cô không vui sao?” Triệu Thành Tuấn hỏi Mao Lệ.
“Còn anh có tâm sự gì chăng?”
Triệu Thành Tuấn nhìn cô giây lát, cười xởi lởi: “Tiểu thư, chính cô luôn cúi đầu không nhìn tôi, tôi lại không biết có chỗ nào đắc tội với cô, đang thầm nghĩ có phải tại cô không vui.”
Mao Lệ đăm chiêu: “Không phải tôi không vui, mà do tôi đang mải nghĩ đến bộ phim tối nay.”
“Phim gì?”
“Không chân thành, xin đừng đến của đạo diễn Phùng Tiểu Cương.”
Triệu Thành Tuấn đương nhiên không biết Phùng Tiểu Cương là ai, anh chỉ suy nghĩ về tên phim Không chân thành, xin đừng đến.