Người Tình Bắc Hải - Chương 19

Tác giả: Thiên Tầm

“Điều này anh biết. A Tuấn, cho nên hôm nay anh đến tìm em, thực ra anh cũng rất mâu thuẫn.” Chương Kiến Phi buồn rầu nhìn cậu em thân thiết từ nhỏ, mắt thâm buồn: “Anh biết lòng em oán hận, Chương gia quả thực nợ em, anh cũng rất buồn vì những đau khổ em phải chịu đựng. Hôm trước anh đã mắng Gia Minh một trận, chính anh ta đã châm mồi lửa nên mới dẫn tới tai họa hôm nay, nhưng A Tuấn, những gì có thể bỏ qua, nên bỏ...”
Triệu Thành Tuấn lạnh lùng ngắt lời: “Anh cho là tôi hẹp hòi không bỏ qua cho người khác? Anh cho là thế phải không?”
“Kiến Phi, hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, anh đừng nghĩ tôi làm thế là muốn ςướק gia sản nhà anh, nói thực tôi không thiếu tiền, tiền của tôi có lẽ cả đời tiêu không hết, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thứ tôi cần là một câu nói! Đừng hy vọng tôi bỏ qua cho các người, những gì tôi đã chịu, tôi có thể bỏ qua, nhưng những đau khổ mẹ tôi phải chịu tôi sẽ không bỏ qua, nếu Chương Thế Đức, ông ta không đến trước mộ mẹ tôi lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội, chuyện này chưa xong!”
“Nhưng A Tuấn, anh không muốn em ngày càng sa lầy, anh không thể bó tay đứng nhìn!” Con người Chương Kiến Phi vốn cảm tính, nói mấy câu mắt đã đỏ hoe.
Triệu Thành Tuấn nhìn anh giây lát, đột nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi quên mất, anh cũng họ Chương, anh là người của Chương gia, thấy Chương gia sắp sụp đổ, cuối cùng anh cũng không kìm được, đúng không? Kiến Phi, anh thế nào tôi cũng không trách anh, nói thật từ khi thành lập Bác Vũ đến nay, tôi chưa từng gặp đối thủ thực sự, nếu như đời này có thể cùng anh giao chiến một phen, tôi ૮ɦếƭ cũng cam lòng. Bởi vì tôi biết, anh rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng hơn tôi, tôi nỗ lực thế nào, cố đuổi theo thế nào cuối cùng vẫn kém một chút. Nói thực tôi rất không cam lòng, rất muốn so tài với anh, tôi không tin tôi thực sự không thắng được anh.”
“A Tuấn!”
Chương Kiến Phi quả nhiên xuất chiến, không còn cách nào khác, nếu anh không lộ diện, Hồng Hải rất lọt vào tay Triệu Thành Tuấn, mà cho dù thâu tóm được Hồng Hải, anh biết, Triệu Thành Tuấn cũng sẽ không dừng lại. Để tránh xảy ra càng nhiều xung đột khó lường, anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc do Chương Thế Đức trao cho. Chức vụ này vốn là của Chương Gia Minh, để cứu vãn Hồng Hải, Chương Thế Đức đành “vì nghĩa diệt thân”, trong cuộc họp hội đồng quản trị tuyên bố bãi chức tổng giám đốc của Chương Gia Minh, đẩy Chương Kiến Phi vào đầu sóng ngọn gió, bởi vì ông ta biết, Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn tình cảm sâu đậm, có Chương Kiến Phi đứng ra làm bia đỡ đạn, Hồng Hải tạm thời có thể kê cao gối ngủ yên.
Nhưng Chương Thế Đức đã tính nhầm, Chương Kiến Phi lên nhậm chức, quyết tâm tiêu diệt Hồng Hải của Triệu Thành Tuấn vẫn không hề tiêu tan, trái lại càng tấn công quyết liệt. Đầu tiên anh đàm phán với Tô Nhi*p Nhĩ, hy vọng Tô Nhi*p Nhĩ nhượng lại cổ phần của anh ta ở Hồng Hải cho anh, với cam kết không để tập đoàn Duy La Phan thiệt thòi về giá cả. Triệu Thành Tuấn biết rõ chỉ cần có được cổ phần của Tô Nhi*p Nhĩ, lập tức Bác Vũ sẽ là cổ đông lớn nhất của Hồng Hải, Chương Thế Đức rất phải bật khỏi chức chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên trong cuộc chiến này Tô Nhi*p Nhĩ có vai trò mấu chốt. Nhưng thái độ Tô Nhi*p Nhĩ rất mập mờ, không đồng ý cũng không từ chối. Điều kiện Triệu Thành Tuấn đưa ra rất ưu ái, nhưng trước sau anh ta vẫn không chịu tỏ thái độ chính thức, điều đó khiến Triệu Thành Tuấn bất an, không biết Tô Nhi*p Nhĩ có ý đồ gì. Hôm đó anh hẹn Tô Nhi*p Nhĩ đi chơi golf, một lần nữa nhắc lại chuyện đó, Tô Nhi*p Nhĩ cuối cùng lộ ra con bài, mỉm cười nói: “Anh lẩm cẩm hay giả bộ lẩm cẩm, anh không biết tôi luôn theo đuổi em gái anh? Lúc nào anh gả em gái cho tôi, lúc đó tôi sẽ nhượng cho anh cổ phẩn ở Hồng Hải, coi như sính lễ, thế nào?”
Sự thể cuối cùng đã trượt đến bờ vực không thể không chế, Triệu Thành Tuấn thực ra chưa tỏ thái độ, dù anh muốn trả thù bao nhiêu cũng không thể bằng cách đánh cuộc hanh phúc cả đời của em gái, nhưng không hiểu vì sao Tiểu Mai biết chuyện, cãi nhau một trận kịch liệt với anh, rồi chạy đến khóc với Chương Kiến Phi. Ngày hôm sau Chương Kiến Phi đã đến gõ cửa, sắc mặt rất kém, hỏi dồn anh: “Nghe nói em định gả Tiểu Mai cho Tô Nhi*p Nhĩ?”
“Anh nghe ai nói?”
“Ai nói không quan trọng. A Tuấn, em trừng phạt Chương gia thế nào, anh biết anh không có tư cách phản đối, nhưng nếu em định đưa Tiểu Mai ra làm vật trao đổi với Tô Nhi*p Nhĩ, anh không đồng ý!”
“Tô Nhi*p Nhĩ kém gì?” Triệu Thành Tuấn vừa từ chỗ Henson trở về, đứng trước mặt anh, mặt lạnh lùng: “Ở thành phố này không biết bao cô gái muốn lấy Tô Nhi*p Nhĩ, ai chẳng biết anh ta là anh tài nhất nhì đất này? Tốt nghiệp trường Cambridge, không có thói xấu, con người củng được, gia giáo lễ nghĩa đều không kém. Bây giờ tôi lại thấy nếu anh ta lấy Tiểu Mai lại là chuyện tốt, Tô Nhi*p Nhĩ theo đuổi Tiểu Mai đã lâu, chứng tỏ anh ta là người chung tình, cũng như anh.”
“A Tuấn! vấn đề là Tiểu Mai có yêu anh ta không?”
“Tiểu Mai yêu anh, anh có lấy nó không?”
Triệu Thành Tuấn vốn vẫn do dự, bởi vì Tô Nhi*p Nhĩ mặc dù rất ưu tú, nhưng hôn nhân cần tình yêu, Tiểu Mai không yêu Tô Nhi*p Nhĩ, anh không thể ép em gái. Nhưng Chương Kiến Phi có vẻ rất nôn nóng, sau đó nhiều lần gọi điện đến, nói thẳng quan điểm, nếu Triệu Thành Tuấn bất chấp gả Tiểu Mai cho Tô Nhi*p Nhĩ, anh sẽ cưới Tiểu Mai, anh không đồng ý Triệu Thành Tuấn hy sinh hạnh phúc của em gái để chổng lại Hồng Hải. Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, lập tức gọi điện cho Tô Nhi*p Nhĩ: “Tôi đồng ý gả em gái cho anh, chuẩn bị tiến hành hôn lễ.”
Tin vừa lan ra, Tiểu Mai dứt khoát đoạn tuyệt với anh trai, ngay đêm đó rời khỏi ngôi nhà sang trọng của hai anh em ở Wamington chuyển đến sống trong biệt thự riêng của Chương Kiến Phi ở gần núi Bukit Bendera. Triệu Thành Tuấn cũng không ngăn cản, chỉ ra một thông điệp cuối cùng, nếu Tiểu Mai nhất quyết hành động theo ý mình, sẽ cắt đứt tình anh em với cô.
Hai ngày sau, Chương Kiến Phi tuyên bố kết hôn với Tiểu Mai.
Không còn cách nào khác, Chương Kiến Phi đã bị ép tới bờ vực, anh vừa không thể khiến Triệu Thành Tuấn đổi ý, vừa không thể khiến Tiểu Mai nguội lòng, nhìn thấy sự việc đã bị đẩy đến sát mép vực, anh không thể bàng quan đứng nhìn. Huống hồ sự việc lại liên quan đến Tiểu Mai vô tội, anh lại một lần nữa mềm lòng. Nhưng có thể hình dung, đưa ra lựa chọn này anh đau khổ thế nào, mặc dù Tiểu Mai trẻ trung xinh đẹp, nhưng Chương Kiến Phi luôn coi cô là em gái, từ anh em biến thành vợ chồng, bất luận tâm lý hay sinh lý đối với anh đều là sự giày vò đau khổ, hơn nữa điều đó cũng có nghĩa anh hoàn toàn đoạn tuyệt với hôn nhân trong quá khứ, tình nguyện đem nửa đời còn lại hóa giải mối cừu hận và cuộc đấu giữa hai gia tộc.
Một người dù tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ bản thân để đi cứu người khác, nếu không rất có thể được không bằng mất. Chương Kiến Phi biết đạo lý đó, nhưng không muốn suy nghĩ nhiều.
Con người anh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vào những lúc quan trọng lại thường hành sự theo tình cảm, anh đã từng can đảm, nhưng trong cốt cách lại là người ôn hòa nhẫn nhịn, có lúc anh cũng cứng lòng, cũng cương quyết, nhưng hành động theo tình cảm luôn ảnh hưởng đến phán đoán của anh, từ đó khiến anh không thể nhìn nhận chính xác tình hình, vừa nóng mắt là không còn cân nhắc gì nữa, cuối cùng luôn chịu thua chính mình.
Ngày trước Mao Lệ từng nói với anh: “Kiến Phi, con người anh cái gì cũng tốt, anh quả thực là người tốt, nhưng anh quá tự cho là mình đúng, luôn nghĩ chỉ cần mình hết lòng hy sinh là có thể khiến mọi người đều yên ổn, tình yêu không như vậy, hôn nhân càng không, anh có biết sự chịu đựng và hy sinh vô điều kiện của anh khiến người khác bị áp lực thế nào? Anh luôn
khiến những người xung quanh cảm thấy họ mắc nợ anh nhưng lại không thể đền đáp tình cảm tương xứng cho anh, một cái ao nước vốn trong, anh lại khuấy đảo thành ᴆục, sự việc vốn rất rõ ràng đến cuối cùng hai người đều trở nên hồ đồ, anh xem, có phải tự chuốc vạ vào thân?”
Chương Kiến Phi rõ ràng lại đi vào vết xe đổ, anh không hề suy nghĩ sự hy sinh lần này của anh cho dù có thể hóa giải hận thù, nhưng liệu có mang lại hạnh phúc cho Tiểu Mai hay không. Anh chỉ nghĩ, cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại là do Mao Lệ không yêu anh, vậy lần này Tiểu Mai yêu anh, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn, còn anh có yêu Tiểu Mai hay không can hệ gì, chỉ cần Tiểu Mai hạnh phúc, bản thân anh hạnh phúc hay không hoàn toàn không quan trọng... Một lần nữa anh đi vào ngõ cụt!
Trước lễ cưới, Triệu Thành Tuấn hẹn gặp anh ở núi Bukit Bendera. Tiểu Mai cuối cùng vẫn là em gái anh, cô có làm anh đau lòng bao nhiêu cũng không thể dứt tình máu mủ, có một số điều anh nhất định phải nói với Kiến Phi. Lúc đó là buổi tối, trời mưa nhỏ, núi Bukit đầy sương mù, Triệu Thành Tuấn không che ô, hai tay chắp sau lưng nhìn biển đèn lờ mờ dưới chân, nói: “Kiến Phi, sự đã đến nước này, tôi thực sự bất lực. Tôi không ngờ hai người cùng hợp lực đối phó với tôi, Tiểu Mai không lý trí đã đành, anh lại cũng hùa theo nó... Được thôi, đã vậy tôi đành tác thành cho hai người, nhưng anh hãy nhớ, anh đã lấy em tôi anh nhất định một lòng một dạ đối tốt với nó, nếu để nó phải chịu một chút tủi thân, tôi sẽ không tha cho anh. Vì tình anh em, tôi đã bỏ qua hận thù, cũng ngầm cho phép anh lấy em tôi, tôi đã làm hết những gì có thể, không còn bất cứ đường lùi nào nữa. Cho nên anh hãy nghe cho rõ, nếu sau này Tiểu Mai không hạnh phúc, hoặc bị người của Chương gia làm tổn thương, tôi sẽ băm từng người họ Chương thành trăm mảnh, kể cả anh! Tính tôi anh đã biết, khi đã hận là bất chấp thủ đoạn, việc gì tôi cũng có thể làm, lời tôi đã cạn, anh hãy đi đi.”
“A Tuấn, xin lỗi...” Chương Kiến Phi thực ra trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, lấy Triệu Mai chỉ là để ngăn cản bi kịch hận thù, nhưng hôn nhân không tình yêu có lẽ là bi kịch lớn nhất, không phải anh chưa trải qua bi kịch đó, bình tĩnh nghĩ kỹ, lòng anh lại đầy phiền muộn, có thể một lần nữa anh lại đi vào vết xe đổ.
Gió trên núi rất lớn, bóng Triệu Thành Tuấn trong làn mưa xiên ngang trông càng yếu ớt cô đơn, ánh đèn thành phố dưới chân mập mờ trong màn mưa giăng, dường như đất trời chỉ còn mình anh. Anh quả thật đã lạnh lòng, thở dài: “Anh có lỗi với tôi hay không không hề gì, chỉ cần đừng có lỗi với em gái tôi.”
Đó là điều cốt lõi anh giao cho Chương Kiến Phi.
“Kiến Phi, tôi mong anh hiểu những lời tôi nói. Mặc dù bản thân tôi hoài nghi rất cả, không tin bất cứ ai, nhưng tôi tin tình thân và tình bạn có thể xóa bỏ hận thù, tôi không có bao nhiêu lòng tin, nhưng tôi quả thực không muốn mất anh. Tôi có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, Gi*t người phóng hỏa tôi đều có thể làm, duy nhất với anh và Tiểu Mai tôi không thể rắn lòng, có người cho tôi là động vật máu lạnh, tôi không phủ định, nếu trong huyết quản của tôi còn có một chút hơi ấm, nhất định là dành cho anh và Tiểu Mai, hai người là báu vật quý giá nhất với tôi. Kiến Phi, tôi thực sự chẳng có gì cho anh, chỉ có một chút hơi ấm trong dòng máu lạnh...”
“A Tuấn...”
“Tôi không thông minh bằng anh, nhưng tôi đáng thương hơn anh, Kiến Phi.” Giọng anh nghẹn lại, bất luận anh từng mạnh mẽ thế nào, lúc này yếu đuối đến tội nghiệp.
Chương Kiến Phi bước lên mấy bước, nhìn anh: “A Tuấn, em sao thế?”
“Không sao, chỉ buồn thôi.” Triệu Thành Tuấn xốc lại áo khoác che giấu tâm tư, hai tay khoanh trước иgự¢, ngửa mặt nhìn bầu trời lờ mờ trong mưa: “Lâu lắm rồi tôi không nhìn sao, không biết có phải do tuổi tác, nhìn gì cũng lờ mờ như qua bức màn, sau khi anh và Tiểu Mai kết hôn, tôi cũng nên có cuộc sống của mình, có điều càng tới gần mục tiêu tôi càng e ngại, dường như đó là điểm cuối cuộc đời, đến chỗ đó là kết thúc cuộc sống, rốt cuộc tôi có nên đi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc