Người tình bá đạo – Chap 87

Tác giả: Tô Niệm Tình

Lạc Thanh
Một tuần này là những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời tôi, chợt nhớ tới một bài hát trước kia từng nghe có tên “Bảy ngày bảy thế kỉ”: Bảy thế kỉ đều là mùa đông, cho dù là trừng phạt cũng đến nơi nguy hiểm nhất, chỉ mong mỗi đêm nhắm mắt đều là em, anh nguyện hôn mê không cần tỉnh lại…” Giờ khắc này tâm trạng của tôi cũng như vậy, bảy ngày này đối với tôi mà nói dài như bảy thế kỉ, hơn nữa tất cả đều là mùa đông.
Tôi mỗi ngày đều ở bệnh viện, mỗi ngày đều canh giữ ở phòng bệnh, chỉ hy vọng cô ấy sớm tỉnh lại, hy vọng sau khi cô ấy tỉnh lại người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là tôi.
Trước kia tôi không thích bệnh viện, bởi vì tôi không thích cái mùi hăng hắc của nó, nhưng bây giờ lại trở thành không muốn rời khỏi bệnh viện, bởi vì tôi đang chờ cô ấy, chờ người nằm ở trên giường bệnh.
Hô hấp của cô ấy rất mỏng manh, thân thể yếu ớt như một con 乃úp bê, khiến người ta không dám động vào, sợ cô ấy sẽ bị vỡ.
Cảnh tượng ngày hôm đó cô ấy đứng trên đỉnh lầu vẫn còn rõ ràng trước mắt tôi. Tôi không dám tưởng tượng nếu không có đệm không khí liệu cô ấy có bị rơi tan xương nát thịt không, thấy cơ thể rơi xuống của cô ấy, tất cả mọi người trên mái nhà đều lập tức vọt đến lan can.
Lúc cơ thể cô ấy vẫn còn đang rơi, nước mắt tôi đã chảy ra, tuy rằng đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế kích động muốn khóc.
Lúc cơ thể cô ấy rơi nhanh xuống đất, có chút do dự, tôi không dám nhìn, tôi sợ sẽ phải nhìn thấy bộ dạng mờ ảo trong vũng máu của cô ấy, may mà kết quả không như tôi lo sợ, cô ấy rơi xuống đệm khí. Có lẽ là vì nơi này quá cao, sau khi rơi xuống cô ấy còn bị nảy lên một lúc, khi rơi xuống lần nữa, cơ thể cô ấy đã nằm trên đệm không khí, nhưng đầu lại suýt chút nữa đập vào đất, may mà có người kịp thời đưa tay ra, mới thoát khỏi nguy hiểm.
Những người ở trên đỉnh lầu vẻ mặt không ai là không bi thương, đau lòng vì Thiển Thiển, cô gái bé nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu ác mộng? Từ nhỏ không có cha, vì 50 vạn trở thành nhân tình, còn bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, bị đuổi ra khỏi nhà, vì một cuộc giao dịch mà hiến dâng cả thân thể mình, có con, rồi lại mất con.
Không biết nên nói cô ấy giỏi che dấu, hay là cô ấy rất kiên cường, nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ đã sớm sa ngã rồi.
Tại sao cô ấy không gặp tôi sớm hơn, tôi sẽ yêu cô ấy thật nhiều, nếu tôi sớm xuất hiện, những cơn ác mộng kia có thể đã tránh được.
Bởi vì tòa nhà Minh Thành ở đối diện bệnh viện, Thiển Thiển rất nhanh đã được đưa vào viện, mấy phóng viên lúc nãy bị đuổi đi đang bao vây bên ngoài. Bí thư tỉnh ủy Tô Bắc Sinh cử người đi thông báo cho đài truyền hình, cấm đăng tải bất kì tin tức gì về vụ nhảy lầu này, các tòa soạn báo cũng không được phát các tin có liên quan, nếu trên mạng có tin tức gì lập tức xóa.
Hồi trước, thế nào tôi cũng không ngờ tới Thiển Thiển là con gái của Tô Bắc Sinh, lần đó về nhà cũng cô ấy, mẹ cô ấy mới đăng kí kết hôn, tôi liền cảm thấy lạ lạ. Mãi cho đến hôm đó tôi mới biết tại sao Thiển Thiển lạichọn làm nhân tình, ở bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ cô ấy khóc nói ra chuyện năm năm trước, tôi vô cùng kinh ngạc, Thiển Thiển vì cứu mẹ nên mới đồng ý bán mình, có thể thấy được trong lòng cô ấy bà chiếm vị trí quan trọng đến nhường nào.
Thật ra tôi cũng sai, nếu buổi tối hôm sinh nhật Thiển Thiển tôi không do dự, hoang mang thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, có khi cô ấy đã trở thành vợ tôi rồi cũng nên.
Ngày hôm đó cô ấy vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức ngồi dậy, theo cô ấy ra ngoài tiểu khu, thấy cô ấy đi cùng một đôi nam nữ.
Hôm sau tôi về Mộ Phong, về đến nhà không nghe thấy tiếng cô ấy tôi cảm thấy không quen, cô ấy đi theo người đàn ông khác tôi có thể không tính toán, nhưng vừa nghe thấy một chữ “tình nhân” này, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở nhà nghĩ một ngày, tôi quyết định đến đón cô ấy về, chiều hôm đó tôi đến Thẩm Phong, lại đến nhà cô ấy một lần nữa, không khí đã thay đổi, thay đổi đến ngẹt thở. Hơn nữa, cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Mẹ cô ấy nói:”Lạc Thanh, Thiển Thiển đã bị bác đuổi ra khỏi đây rồi, bác không có đứa con gái như nó, cháu cũng đừng quan tâm đến nó nữa, nó không xứng với cháu.”
Tôi cứ ngây ngốc đứng đấy, lúc ấy tôi liền nhận ra người nhà cô ấy đã biết chuyện cô ấy làm nhân tình, tôi nói:”Những chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, sau này cô ấy ngoan ngoãn ở bên cạnh cháu là được rồi.”
Hôm đó Thiển Thiển không về nhà, tôi gọi vào di động của cô ấy, máy đang tắt, tôi chợt nhớ ra cô ấy đã đổi sim. Biết được số điện thoại của cô ấy từ Tử Kiềm, tôi gọi nhưng cũng là tắt máy.
Anh của Thiển Thiển bảo có vài lời muốn nói riêng với tôi, tôi đi theo vào phòng cậu ta, trong căn phòng đó có rất nhiều ảnh cậu ta và Thiển Thiển chụp chung, khi nhìn thấy tôi có chút ghen tị. Cậu ta nói:”Sau này, phải đối xử tốt với Thiển Thiển, nếu không tôi sẽ không giao cô ấy cho anh.”
Tôi ở nhà cô ấy thêm mấy ngày, mấy ngày này tôi không hề chợp mắt, mỗi ngày đều lái xe đi tìm cô ấy, Tử Kiềm đến từng quán bar khách sạn tìm, tìm suốt mấy ngày cũng không có tin tức của cô ấy, tựa như đã biến mất như không khí vậy.
Cha mẹ cô ấy cũng lo lắng, Tử Kiềm nói ngày Thiển Thiển đi cậu ta đã đánh Thiển Thiển, cha cô ấy gay gắt dạy dỗ anh ta một trận. Tử Kiềm sáng đi làm, chiều tìm người, tôi cũng đi tìm kiếm xung quanh, cũng thường về Mộ Phong, nhưng mỗi lần về đều không thấy cô ấy quay lại, đồ đạc của cô ấy cứ nằm yên ở trong phòng, mảy may không có lấy một chút sinh khí.
Cho đến ba tháng sau, tôi nhìn thấy cô ấy ở bên ngoài khu chung cư Tĩnh Hải, cô ấy xuống từ một chiếc xe màu đen, chiếc xe kia vừa đi xa, cô ấy lại rời đi. Đúng lúc tôi đang chuyển bị tiến tới, lại phát hiện ra chiếc xe màu đen kia lại quay ngược trở lại, tôi thầm cảm thấy bất công cho Thiển Thiển, người này một chút cũng không tin tưởng cô ấy.
Như vậy, người đó đi theo xe taxi, tôi đi đằng sau anh ta.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, sau khi người đó xuống xe tôi mới nhìn rõ anh ta là ai, tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng toàn tỉnh Hạ Mộc Lạo, thấy anh ta đi vào bệnh viện, tôi đỗ xe lại bên đường, lặng lẽ chờ đợi.
Được một lúc thì hai người họ ra ngoài, bọn họ dường như đang tranh cãi, sau đó Hạ Mộc Lạo bỏ đi một mình.
Hạ Mộc Lạo vừa đi, Thiển Thiển cũng đi, tôi đi theo cô ấy từ phía xa, không để cô ấy phát hiện.
Đi chưa được xa, lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Hoa Thần nổi danh lừng lẫy ở Thẩm Phong, cũng chính là người đàn ông đã bao dưỡng Thiển Thiển bốn năm.
Rốt cuộc hắn cũng bỏ Thiển Thiển lại rồi đi, tôi lập tức gọi điện cho Tử Kiềm bảo cậu ta nhanh lại đây.
Tôi mới chuyển mắt chưa đến một phút, Thiển thiển đã không thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng phía trước lại có một chiếc xe rất đáng nghi, một người đàn ông vẻ mặt quái dị đang nhảy lên xe.
Tôi lập tức đi theo, tôi không dám đến quá gần, cách một quãng xa, mãi cho đến khi bọn họ đến một nơi rất đổ nát, có một tòa tòa nhà bị bỏ hoang, tuy chỉ đứng ở đằng xa, nhưng tôi vẫn nhìn rõ Thiển Thiển đang ở trong đó.
Tôi lại gọi điện thoại cho Tử Kiềm, nói cho anh ta vị trí cụ thể.
Tôi đi vào tòa nhà bị bỏ hoang, vòng vo vài phút mới tìm thấy Thiển Thiển, lúc đó cô ấy đang cuộn mình nằm trên mặt đất, quần bị máu tươi thấm đỏ, một người phụ nữ trung niên đang đá từng cái từng cái vào bụng cô ấy.
Tim tối đau đến ứa máu:”Bà đang làm cái gì thếhả?”
Tôi lập tức lao đến, đẩy người phụ nữ kia ra, ôm Thiển thiển vào trong lòng.
Thiển Thiển nhắm chặt hai mắt, tôi run rẩy vươn tay về phía иgự¢ cô ấy, may quá, tim vẫn còn đập.
Người phụ nữ kia chạy mất, cả hai người đàn ông trẻ kia nữa, tôi căn bản không thể trông nom được nhiều như vậy, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện.
May mà gần đây có một bệnh viện, tôi vội vàng ôm cô ấy lên xe.
Máu vẫn tiếp tục chảy ra, quần của tôi cũng nhanh chóng bị thấm đẫm máu.
Sau khi đến bệnh viện, tôi ôm cô ấy xông thẳng vào:”Bác sĩ, cứu cô ấy mau lên.”
Tôi nghĩ tôi lúc đó trông chắc cũng chẳng khác gì thằng điên, hơi thở của Thiển Thiển càng lúc càng mỏng manh, tôi thực sự rất sợ cô ấy sẽ biến mất như vậy.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, tôi ngồi trên ghế dài, nhìn chằm chằm vào vết máu trên quần, cô ấy rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thấm ướt hết cả quần tôi.
Tử Kiềm lại gọi điện thoại tới, tôi nói với cậu ta đang ở bệnh viện, cậu ta rất nhanh đã đến, câu đầu tiên cậu ta nói chính là:”Lạc thanh, thứ trên tay anh, là cái gì?”
Tôi nhìn xuống tay mình, trên tay tất cả đều là một màu đỏ, tôi khàn giọng nói:’Thiển Thiển, ở trong này, đây là máu của cô ấy. Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cô ấy đã bị sảy thai.”
“Trước khi đến đây anh có thấy cô ấy đi cùng với ai không?”
“Có, Hạ Mộc Lạo. Sau đó có một người phụ nữ trung niên đá vào bụng Thiển Thiển, quần cô ấy và tôi đều bị thấm đẫm máu.” Màu quần tôi càng ngày càng sẫm lại, nhìn không ra cái gì.
Trong mắt Tử Kiềm tràn đầy lửa giận:” Một người phụ nữ trung niên? Nhất định là bà ta.”
“Ai?”
“Vợ của bí thư tỉnh ủy Tô Bắc Sinh.”
Tử Kiềm lập tức gọi điện thoại cho Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo cũng thừa nhận đứa bé là của anh ta, Thiển Thiển quả nhiên bị sảy thai, một người mang thai sao có thể chịu được cú đá như vậy? Không sảy thai mới là chuyện lạ.
Cứ như vậy xảy ra một chuỗi các sự kiện không thể ngờ đến, con gái bí thư tỉnh ủy bị bắt cóc, phu nhân bí thư tỉnh ủy tự sát, bí thư tỉnh ủy lại thờ ơ, không lúc nào không đến bệnh viện thăm Thiển Thiển.
Qua vài ngày, sau khi Thiển Thiển tỉnh lại không còn giống như hồi trước nữa, cả người không có lấy một chút sinh khí, tất cả mọi người nói chuyện với cô ấy cô ấy đều không phản ứng, ánh mắt đã mất đi những tia sáng của ngày nào.
Mười ngay sau, tôi chỉ rời khỏi phòng bệnh vài phút, lúc quay lại cô ấy đã biến mất rồi.
Tôi vội vàng đuổi theo ra khỏi bệnh viện đã thấy bên ngoài một đám đông người đều ngửa đầu nhìn về phía đỉnh lầu, khi tôi nhìn rõ bóng dáng yêu kiều nhỏ xíu đó, tim co chặt lại.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô ấy, mẹ cô ấy nói sẽ đến thật nhanh.
Vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy hai chiếc xe phóng tới, chúng tôi cùng đi lên đỉnh lầu, Thiển Thiển đang đứng bên cạnh lan can, cái chân nhỏ cứ đưa đi đưa lại, tựa như một bé gái không hiểu chuyện.
Theo tôi thấy, Hạ Mộc Lạo chắc hẳn cũng yêu cô ấy, trong những ngày cô ấy hôn mê, Hạ Mộc Lạo mỗi ngày đều nắm tay cô nói rất nhiều, dù rằng biết cô ấy không nghe thấy, nhưng anh ta mỗi ngày vẫn nói.
Sau khi Thiển Thiển nhảy lầu, Hạ Mộc Lạo quỳ xuống đất đau đớn khóc không thành tiếng, nếu cha anh ta không ngăn lại, chỉ sợ anh ta đã nhảy xuống rồi.
Hoa Thần tuy không kích động như Hạ Mộc Lạo, nhưng trên má hắn cũng có hai hàng nước mắt, mắt hắn rất đỏ đỏ vô cùng, cả người hồn phách thất lạc. Còn chị Thiển Thiển lại ôm chặt lấy Hoa Thần, khóc to thành tiếng.
Cha mẹ Thiển Thiển ôm nhau khóc, Tô Bắc Sinh và Hạ Vô Xá cũng lặng lẽ lau khóe mắt, dù sao mỗi người đi lên đỉnh lầu đều rất đau khổ, cho đến khi ở bệnh viện nghe bác sĩ nói đầu Thiển Thiển bị thương quá nặng, có lẽ rất khó tỉnh lại.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy, Thiển Thiển vẫn chưa có một dấu hiện sẽ tỉnh lại, mọi người đều rất lo lắng.
Tôi theo thói quen loát loát tóc cô ấy, mắt cô ấy đột nhiên mở ra, dọa tôi nhảy lên một cái.
Ánh mắt của cô ấy lại khôi phục sự thanh thuần của ngày xưa, cứ im lặng nhìn tôi như vậy, tôi thật cẩn thận hỏi:”Tiểu nha đầu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Cô ấy há hốc mồm, không nói gì.
Tầm mắt dừng lại trên người tôi, qua hơn mười giây, cô dè dặt hỏi:”Anh là, chồng của em à?”
Tôi ngây ngốc đứng đó, không biết nên trả lời thế nào, may mà bây giờ trong phòng bệnh không có ai khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc