Người tình bá đạo – Chap 72

Tác giả: Tô Niệm Tình

Lạc Mạc nhìn tôi và Lạc Thanh từ trên cao, tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh ta:”Lạc Thanh, chúng ta về đi, thấy anh nghịch cát hình như anh trai anh không vui.”
Lạc thanh không quay đầu lại nói”Anh, anh đến chỗ này làm gì?”
“Tô Thiển Thiển phải về công ty với anh một chuyến, có người tìm cô ấy.”
Tôi quay đầu lại, thấy ánh mắt Lạc Mạc đang nhìn tôi.
Có người tìm tôi, sẽ không phải là cha của Lạc Thanh đấy chứ, tôi không đi:”Tôi không đi, ở Mộ Phong này tôi chỉ quen hai người, sẽ không có ai tìm tôi.”
Lạc Mạc ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau:”Người đó là bạn trai bốn năm trước của em, nhưng quan hệ hiện tại của hai người như thế nào tôi không biết, quan trọng là tôi không cho phép em trong lúc đang qua lại với người khác lại có quan hệ không rõ ràng với em trai tôi, hoặc em phải cắt đứt với hắn, hoặc là phải rời khỏi Lạc Thanh, nên chọn thế nào em tự nghĩ đi.”
Trong lòng chấn động, là hắn, sao có thể tìm đến như như vậy được, hôm qua mới gọi điện thoại, hôm nay đã đích thân đến, tốc độ nhanh như vậy là sợ tôi chạy trốn hay là sợ không thể đả kích tôi?
Lạc Thanh nhéo lên tay tôi một cái:”Tiểu nha đầu, chúng ta về công ty, quăng tên bạn trai đó của cô đi, sau này ở với lão đại.”
Hắn ta và tôi không có chút quan hệ nào, đi thì biết phải làm sao:”Tôi không muốn đi, anh ta không phải là bạn trai tôi.”
Lạc Mạc nghiêm túc nói:”Quan hệ giữa em và anh ta tôi không rõ, nhưng anh ta đã nói với cha tôi em là bạn gái của anh ta, còn nói tôi đã làm gì, bây giờ cha tôi và anh ta đang ở công ty, bắt tôi đưa em về để hỏi cho rõ. Tô Thiển Thiển, chuyện của em và Lạc Thanh mẹ tôi đã ngầm đồng ý, nhưng cửa của cha tôi em vẫn chưa qua, nếu muốn tiếp tục với Lạc Thanh, em nhất định phải đối mặt với cha tôi, nhất định phải nói rõ ràng với người đó. Bây giờ cha tôi hiểu lầm tôi đã làm gì em rồi, thanh danh của tôi bị em hủy sạch rồi đấy.”
Xem ra tôi đã khiến Lạc Mạc phải khổ lây:”Lạc Mạc, anh cứ về trước đi, chúng tôi sẽ về sau.”
Lạc Mạc liếc tôi một cái, sau đó lại nhìn Lạc Thanh, quay người, rời đi.
Sau khi bóng dang Lạc Mạc biến mất, Lạc Thanh hé mắt nhìn tôi:”Cô đã gây ra họa gì thế? Người đó đuổi từ Thẩm Phong đến tận Mộ Phong.”
Tôi đứng dậy, phủi sạch cát trên người, vươn tay về phía anh ta:”Tối hôm qua đã diễn kịch cho anh, hôm nay anh cũng phải diễn kịch cho tôi, cố gắng làm ra vẻ mờ ám một chút. Dù sao cha anh cũng ở đó, lừa được mẹ anh rồi chẳng nhẽ lại không lừa được cha anh.”
Trong mắt Lạc Thanh đầy ý cười:”Được, cô giúp tôi lừa cha mẹ tôi, đến lúc nào đó tôi sẽ giúp cô lừa cha mẹ cô.”
Anh ta đưa tay cho tôi, tôi giúp anh ta đứng dậy.
Đạp xe về, còn chưa về đến nhà mưa đã trút xuống, Lạc Thanh vứt xe đạp sang một bên, cúi người xuống:”Lại đây, tôi cõng cô.”
Tôi trèo lên lưng anh ta, vòng tay ôm lấy cổ anh ta:”Lạc Thanh, còn bao xa?”
Lạc Thanh không tốn chút sức nào nâng tôi lên:”Đi theo con đường này rồi quẹo trái, không tới hai phút sẽ đến.”
Mấy phút sau, tôi và Lạc Thanh cả người ướt đẫm đứng trước cửa công ty, trên tóc vẫn còn vương vài giọt nước, anh ta không thả tôi xuống mà đi vào thang máy luôn, tôi quay đầu lại, trong thang máy vẫn còn một người, đó chính là người đã nhìn thấy tôi trong phòng vệ sinh nam, người đàn ông đó quái dị nhìn tôi, mặt tôi nóng bừng, vùi đầu vào trong cổ Lạc Thanh.
Thang máy đến tầng 32 thì dừng lại, người đàn ông kia ra khỏi thang máy, tôi hỏi:”Lạc Thanh, cha anh có nói nhiều không? Để tôi chuẩn bị tâm lí một chút.”
“Phải xem có việc gì cần giải quyết không đã, cho dù tôi thấy cả cha và mẹ tôi đều rất phiền.”
Đến tầng 43, một người hơn ba mươi tuổi mỉm cười nhìn Lạc Thanh, đưa tôi và anh ta vào một căn phòng.
Đến phòng làm việc lại không thấy Hạ Mộc Lạo đâu, chỉ thấy mỗi mình Lạc Mạc. Lạc Thanh hỏi:” Anh, không phải anh nói cha đến à? Đâu rồi?”
Lạc Mạc chỉ vào một cánh cửa:”Ở đó, hai người tự cẩn thận, tôi không giúp được đâu.”
Tôi ở phía sau Lạc Thanh từng bước từng bước tiến gần cánh cửa nhỏ đó, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, có cảm giác như đang đi lên đoạn đầu đài:”Lạc Thanh, một mình anh đi đi.”
“Không sao, chúng ta sẽ đi nhanh thôi, không cần phải nói nhiều với bọn họ, có việc gì phải cố gắng giải quyết nhanh, nếu không thì gọi trợ giúp.”
Cửa được mở ra, ánh mắt Hạ Mộc lạo sắc bén nhìn chằm chằm về phía tôi , tôi sợ hãi nắm chặt tay Lạc Thanh.
Không ngờ hắn ở ngay cửa, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bị hắn dọa một mạng.
Cha Lạc Thanh nghiêm túc nhìn tôi và Lạc Thanh, tôi biết ánh mắt của Hạ Mộc Lạo vẫn luôn dõi theo tôi, nhưng tôi không muốn nhìn hắn ta, cũng không muốn phải đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, trọng giọng Lạc Thanh mang theo chút mệt mỏi, còn có chút không kiên nhẫn:”Cha, có chuyện gì thì nói luôn đi, con sợ bạn gái con sẽ bị ốm.”
Ánh mắt cha Lạc Thanh hướng thẳng về phía tôi, Lạc Thanh đáng ૮ɦếƭ, đưa tôi ra làm gì, cái thái độ nghiêm túc của cha anh sao có thể để chúng ta dễ dàng qua cửa được hả?
“Lạc Thanh, sau lưng chính là bạn gái hiện tại của con đúng không?”
Lạc Thanh không kiên nhẫn nói:”Không phải bạn gái chẳng lẽ lại là người con thuận tay nhặt từ đường về à? Cha cũng không phải không biết từ trước đến nay con không thích phụ nữ đến gần.”
“Lạc Thanh, tôi là cha anh đấy, thái độ gì đây hả?”
“Hôm qua con đã đáp ứng mẹ giờ này năm sau sẽ có cháu cho mẹ bế rồi, mắc bệnh thì làm sao sinh con được nữa.”
Lạc Thanh ૮ɦếƭ tiệt, dám đẩy mọi thứ lên đầu tôi, sau khi về anh phải trả phí bồi thường về mặt tinh thần và danh dự bị hao tổn của tôi.
Tầm mắt cha Lạc Thanh chuyển qua Hạ Mộc Lạo, ánh mắt sâu không thấy đáy, không mảy may có chút tinh thần:”Hạ tổng, người mà cậu nói là bạn gái của con trai tôi sao? Phải nhìn cho rõ, đứa con này của tôi trước giờ đều rất nghe lời, nhưng cũng rất cố chấp, nếu là của nó người khác không thể đoạt được, nếu không phải là của nó nó sẽ không cần.”
Tiếng bước chân ngày càng tiếng gần về phía tôi, không cần nhìn cũng biết là Hạ Mộc Lạo bước đến, cái bóng dài phủ lên người tôi, đúng lúc cái bóng đó chạm vào mặt tôi tay Lạc thanh đã đẩy ra ngay lập tức:”Đây là bạn gái của tôi, ngoài tôi ra, không ai được phép chạm vào mặt cô ấy.”
Ngữ khí của anh ta vô cùng kiên định, nếu không phải tôi đã biết chuyện này từ trước, có khi cũng bị cảm động cũng nên.
Tiếng Hạ Mộc Lạo truyền vào trong tai:”Thiển Thiển, anh đến đón em, chúng ta cùng về Thẩm Phong.”
Tiếng Hạ Mộc Lạo vừa trầm vừa thấp, làm người nghe cảm thấy đau lòng, nhưng thế cũng không thể làm tôi quyết định về cùng hắn ta.
Lanh lùng nhả ra một câu:”Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”
“Thiển Thiển, về cùng anh, cho anh một cơ hội bù đắp cho em.”
Bây giờ bù đắp cho tôi còn có tác dụng sao? Anh sẽ bù đắp cho tôi như thế nào? Đây, lại là một cái bẫy nữa sao? Một lần làm kẻ ngốc đã đủ rồi, có những chuyện tôi không muốn nó xảy ra hai lần. Tôi đã bỏ đi rồi, anh vẫn không chịu buông ta cho tôi, sẽ có một ngày tôi trả lại tất cả, sẽ có một ngày tôi đến trả thù anh. Hạ Mộc Lạo, anh đợi đi, rồi sẽ có một ngày anh sẽ biết tôi không phải là con ngốc, những vết thương anh đã gây ra cho tôi tôi sẽ trả lại toàn bộ. “Xem anh ăn mặc đứng đắn như thế này, không ngờ mặt lại dày như vậy, tôi đã nói không quen biết anh, anh còn nói bù đắp cái gì.”
“Thiển Thiển, chúng ta bình tĩnh nói chuyện không được sao? Anh biết lúc trước là anh không tốt, em nghe anh giải thích được không?”
Giải thích, sau khi đã làm người ta bị tổn thương còn giải thích làm gì? Chỉ có thể làm tôi thấy đau thêm một lần nữa thôi, Tô Thiển Thiển hiện tại sẽ không để mặc người khác tổn thương nữa. “Lạc Thanh, chúng ta về nhà đi, người em bị ướt hết rồi.”
Lạc Thanh nói:”Cha, chúng con về trước.” Nói xong, ôm lấy tôi đi ra ngoài.
Tiếng Hạ Mộc Lạo từ phía sau vọng lại:”Thiển Thiển, thực sự không có cơ hội bù đắp sao?”
Cơ hội bù đắp thì có đấy, đó chính là ngày tôi tìm anh trả thù. Sự trốn chạy của tôi đã chứng minh sự yếu đuối của tôi, sẽ có một ngày tôi tìm các người trả thù, tất cả những gì tôi đã phải chịu các người cũng phải chịu. Tôi không quay đầu, cũng không nói gì, chỉ nắm tay Lạc Thanh thật chặt, vùi mặt vào trong иgự¢ anh ta.
Về đến nhà, Lạc Thanh nói:”Tiểu nha đầu, sao có không chút khách khí gì với người đẹp trai thế, ánh mắt anh ta mê đắm nhìn cô như vậy, chỉ muốn nuôt chửng cô thôi.”
Ánh mắt mê đắm của hắn ta phải phải làm vậy mới vui, thái độ của tôi đối với hắn ta cũng giống những gì anh ta đã làm với tôi trong quá khứ thôi:”Sau này tôi sẽ dùng thái độ này đối xử với anh trong công ty, mấy bà cô sắc nữ kia nhất định sẽ rất vui, anh tin không?”
Lạc Thanh trừng mắt nhìn tôi:”Cô dám dùng thái độ ấy đối xử với tôi, tôi sẽ bỏ đói cô một ngày, nhốt cô trong nhà một tháng, bắt cô ngày ngày phải đối mặt với tôi.”
Tôi ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào anh ta, cười nhẹ ra tiếng:”Được thôi, vậy mai không đi làm nữa, vui ơi là vui ý, hơn nữa ngày nào cũng có mĩ nam cho tôi nhìn.”
Lạc Thanh đưa mặt lại gần, chóp mũi của anh ta chạm vào chóp mũi tôi, tôi lùi ra đằng sau:”Sao thế, anh không tin vào sức quyến rũ của mình?”
“Tôi nhớ đã có người nào đó nói có sức miễn dịch với mĩ nam, không biết nếu ở chung một tháng không biết người đó liệu có yêu thương nhung nhớ tôi không nhỉ?”
Lạc Thanh cười tươi rói.
Không có chuyện yêu thương nhung nhớ đâu nhá. Tôi nhiều lắm chỉ là ngắm mĩ nam thôi, vẫn chưa có muốn xúc động đi yêu thương nhung nhớ gì cả :”Ý của anh là chúng ta một tháng không cần phải đi làm? Để anh dụ dỗ tôi?”
Trên trán Lạc Thanh bỗng nổi lên mấy đường đen sì:”Có cần phải nói là dụ dỗ không? Chỉ muốn quyến rũ cô thôi mà. Mau đi tắm đi, bị cảm thì trích tiền lương ra trả phí thuốc men.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc