Buổi chiều mùa đông, ấm áp dễ chịu, mấy ngày liên tục Cố Thẩm Đóa đến trường học, mới vừa ra khỏi cổng trường, hiển nhiên đã thấy một người phụ nữ đặc biệt chờ mình.
Nhan sắc hoàn mỹ, vóc người đẹp, dù là bề ngoài, gia thế hay trên năng lực làm việc, Uông Hân Dư cũng tuyệt đối là đối tượng đàn ông ưu tiên chọn làm bạn đời.
Tất cả mọi người đều cho là như thế, cho nên Uông Hân Dư cũng tự cho mình như thế, mặc dù nhà họ Uông lại hơi kém nhà dì dượng, nhưng cũng là dòng dõi trí thức, ba là giáo sư đại học nổi tiếng, mẹ cũng là con cháu xuất thân danh môn. . . . .. Như vậy có đủ điều kiện xứng với vị biểu thiếu gia nhà họ Quan kia không?
Không đủ.
Chị họ âm thầm nói cho cô biết, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư âm thầm ái mộ Nguyên Thánh Thành, miễn bàn việc anh là cháu ngoại duy nhất của lão gia, một mình anh sở hữu Cẩm Lan Uyển cũng là ước mơ của biết bao cô gái rồi?
Cho nên Uông Hân Dư quyết định, tương lai không chỉ muốn làm phu nhân của anh còn phải trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh trong công việc.
Cô vận dụng quan hệ nhà họ Phương, vào công ty nhà họ Quan, đi theo anh đến Hồng Kông, bởi vì Quan Chi Hà bất ngờ qua đời nên tạm trông nom công ty, sau lại cùng anh trở về ngân hàng Anh Hoa.
Thân là thế hệ sau của hào môn, cô tin tưởng Nguyên Thánh Thành tuyệt đối là hiếm thấy, trong cuộc sống riêng tư tương đối hạn chế tiếp xúc người khác giới, mặc dù nghe nói trước kia anh ở nước ngoài đã từng có mấy người bạn gái, nhưng từ lúc trở về từ Đức, đến Đài Loan đến Hongkong lại trở lại Đài Loan, anh chưa bao giờ có tin đồn với minh tinh nào, cô thậm chí chưa từng thấy anh mập mờ với người phụ nữ nào.
Như vậy, người xuất hiện thường xuyên bên cạnh anh nhất, cũng chỉ có mình.
Uông Hân Dư khó tránh khỏi ảo tưởng tự cho là vị trí phu nhân kia, một ngày nào đó sẽ là của cô. \\laml3qujd0n|
Vì vậy nhà họ Quan, nhà họ Phương, nhà họ Uông cũng rất ăn ý tác hợp hai người thành một đôi, chỉ là bọn họ quên mất, người kia không giống những người khác mà là trừ lão gia, không ai có thể lay động được Nguyên Thánh Thành.
Cho nên, khi cô nghe chị mình khó khăn tự nói với mình, một năm trước anh đã âm thầm kết hôn, điều này đối với cô ta mà nói, đơn giản giống như sấm sét giữa trời quang.
Đúng, nhất định là cô gái họ Cố kia, khi cô gái đó xuất hiện trong phòng làm việc, cô đã có cảm giác phòng bị.
Chẳng qua cô ta không hiểu, cô bé kia trừ trẻ tuổi một chút, cũng xinh đẹp nhưng chỗ nào có thể so sánh được với mình chứ?
Nguyên Thánh Thành lại cưới cô ấy!
Dù thế nào Uông Hân Dư cũng không cam lòng, vì vậy vẻ đoan trang tri thức từ trước đến nay, đã trở thành ảm đạm đứng trước mặt Cố Thẩm Đóa.
"Tiểu thư." Cô ta mở miệng nói: "Nói chuyện với cô một chút, có được không?"
"Được." Thấy Cố Thẩm Đóa hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, "Khúc cua bên kia có một quán cà phê, đến đó ngồi chút đi.”
Hai người một trước một sau đi tới quán cà phê, đẩy cửa, không gian bày trí thoải mái dễ chịu, hương cà phê tràn ngập cả phòng, âm nhạc du dương chảy xuôi trong quán.
Họ lựa chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai ly cà phê được phục vụ bưng đến trước mặt, Cố Thẩm Đóa dùng muỗng khuấy từ từ, nhẹ nhàng khuấy động lớp bọt sữa, lại cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi thơm mê người trong ly.
Mà Uông Hân Dư không có bất kỳ động tác nào, hai tay ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt thân ly, mà hiện ra màu sắc trắng bệch.
"Cô và Nguyên Thánh Thành. . . . . . Đã kết hôn rồi?"
"Anh ấy chưa bao giờ nói qua."
"Ừ, trong ngân hàng Anh Hoa, có lẽ chỉ có Minh Triết biết."
Uông Hân Dư khẽ run rẩy, mở to mắt, "Cô thấy mình xứng với Nguyên Thánh Thành sao?”
Cố Thẩm đóa cười cười, "Trong hôn nhân, không tồn tại xứng hay không, chỉ có thích hợp hay không."
"Có phải cô thấy rất hả hê?" Uông Hân Dư nhìn cô bé đối diện, cười rộ lên giống như bọt trong ly Cappuccino, ngọt ngào mà mát mẻ, lại làm cô ta cảm thấy hết sức chói mắt. =lam.l3qujd0n=
Cố Thẩm Đóa lắc đầu, khẽ nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận như tơ lụa xẹt qua đầu lưỡi, thỏa mãn nói: "Tôi không có hả hê gì cả, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại rất yên tâm, rất vui vẻ, vậy đủ rồi.”
"Tôi khuyên cô không nên vui mừng quá sớm, " Uông Hân Dư cười lạnh nói: "Thật ra thì trong lòng Nguyên Thánh Thành, vẫn có người. . . . . ."
Cố Thẩm Đóa ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt trong veo nhìn Uông Hân Dư.
"Cô không tin cứ xem ví tiền của anh ta, bên trong có một tấm hình, lần trước anh ta phải truyền nước biển nên tôi giúp anh ta làm thủ tục, tình cờ thấy được.”
Uông Hân Dư buông cái ly trong tay, đứng lên, "Có lẽ anh ấy cũng chỉ muốn tìm một người thế thân, có lẽ cô vĩnh viễn không phải người trong lòng anh ta, ai biết được?”
Cố Thẩm Đóa nhìn bóng dáng cô ta rời đi, lại cầm ly uống một hớp, mặc dù có hơi đắng, nhưng ngay lúc đó thay vào một hương thơm và ngọt ngào, giống như một cổ nhiệt tràn vào toàn thân, cuối cùng sẽ hoàn toàn ấm lòng.
Giống như một người, khi anh ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn, bạn sẽ không tự chủ được mà đến gần, đến gần anh ấy, cho đến không bao giờ…có thể tách ra nữa.
Đối với Cố Thẩm Đóa mà nói, lời Uông Hân Dư nói, thật ra thì cũng không khiến cô quá chấn động, Nguyên Thánh Thành từng nói với cô, anh yêu cô, như vậy cô rất tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng là phụ nữ, luôn có chút tò mò trong lòng.
Đã từng có người nói, hình một người trong ví tiền phản ánh trong lòng người đó, đối với mọi người mà nói, nơi đó là nơi quan trọng nhất, dù đối với bạn hay đối với người thích bạn. d-d-l-q-d
Vì vậy cô rất muốn xem thử rốt cuộc trong ví tiền của Nguyên Thánh Thành cất giấu bí mật gì.
Đêm khuya yên tĩnh, những ánh sao lấp lánh, ánh trăng lờ mờ soi sáng khắp nơi.