Người Săn Ác Quỷ - Chương 74

Tác giả: Lý Thảo Nhã

“ Thế à? Cậu ở đây à?”

“ Ừ.”

Cậu bé nghe cô bé trả lời chắc như đinh đóng cột thì im lặng và nhìn những bông hoa trong sân, như là không có gì để hỏi nữa. Cô bé nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác, rồi có thể là vì cảm thấy cậu không nguy hiểm, cô mới không cảnh giác nữa.

Cậu bé hỏi: “ Tớ muốn ở đây một lát rồi đi, được không?”

“ ... “

“ Không được thì thôi đi. Bởi vì lâu rồi, tớ không được chơi, cho nên...”

“ Được, chỉ cần cậu đừng làm phiền tớ.”

“ Làm phiền?”

“ Đây không phải là sân nhà tớ mà là nơi tớ luyện tập.”

“ Luyện tập? Cậu luyện tập kỹ thuật làm vườn à?”

Nghe cậu bé nói, cô bé lửa giận tới đầu. Không biết từ lúc nào, cô đã cầm một cây gậy và kề vào cổ cậu bé: “ Không phải, là luyện tập cái này.”

Cậu bé không biết nói gì, cậu từng cố hết sức tập qua cái này cho đến khi không muốn thấy nữa mới trốn đến đây. Nhưng, ở đây cũng có luyện tập cái này.

Thấy cậu bé không nói gì, chỉ đứng im lặng, cô bé cho rằng cậu sợ rồi nên lấy cây gậy ra khỏi cổ cậu. Sau đó, để cậu bé một bên, cô vung cây gậy đánh vào không khí.

Trong mắt cậu bé đã học qua kỹ thuật tấn công, động tác và tư thế của cô bé chẳng qua là vùng vẫy loạn xạ. Nhưng mắt cô bé ánh lên, cô bé lấy gậy làm kiếm đánh vào không khí, cứ như đang cảnh cáo kẻ thù trước mặt vậy.

✓út!

Còn có thể phát ra âm thanh khi múa trong không khí.

“ Động tác đó không phải như thế.”

“ Cậu nói gì?” Cô bé dừng lại nhìn, cậu bé đang ngồi dưới đất liền đứng dậy và sửa thế tay cầm gậy cho cô.

“ Tay này cao một chút, tay này thấp một chút. Thế này cầm gậy mới thoải mái, tấn công cũng dễ.”

“ Hừ!”

Cô bé vung gậy như không hài lòng về hành động của cậu, nhưng chẳng bao lâu, đã chứng thực được những gì cậu bé nói là sự thật, hơn nữa, như thế còn tiện tấn công một tay.

“ Ồ, cái này cậu học ở đâu?” Cô bé hỏi, làm cậu sững người.

“ À...tớ...Chú tớ biết đánh võ. Ha ha... Tớ thấy chú tập nên học được.”

“ Thế à? Thế thì cậu đánh cho tớ xem một lần đi.” Cô bé quăng cây gậy đang cầm lại, cậu bé cầm lấy. Khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, lại phải thị phạm ở đây!

“ Nhất định phải đánh sao?”

“ Đánh đi. Cậu không phải muốn chơi ở đây sao?”

“ Thôi được. Nếu đó là cái giá của việc chơi ở đây.”

Cuộc nói chuyện thành thục của họ, nếu ai nghe thấy có thể cho là cuộc nói chuyện của hai người già. Một người là vì từ nhỏ đã được dạy dỗ, đọc nhiều sách, một người là do môi trường lớn lên khiến phải như vậy.

“ Nào, bắt đầu đi.”

Cậu bé nắm chặt cây gậy, đánh nhanh nhẹn và dứt khoát vào không khí. Nếu có một ai đó trước mặt, người này nhất định là sẽ bị đánh tơi tả. Chẳng ai tin, đó là cậu bé 10 tuổi đánh gậy.

Cậu bé đánh vài động tác đơn giản rồi dừng lại, sắc mặt vẫn bình thường, với cậu đây là bài tập thể dục đơn giản.

“ Oa...”

Lúc cậu bé trả gậy lại, cô bé khen tấm tắc và cười. Lúc nãy còn nhìn hầm hầm, mặt lạnh tanh, nhưng bây giờ, cô cười như tìm được ốc đảo giữa sa mạc vậy. Cười rất dễ thương, cô bé đẩy cây gậy về phía cậu bé.

“ Cho tớ xem một lần nữa đi.”

“ Không. Tớ mệt rồi.”

“ Cậu thật lợi hại! Thật sự đều là nhìn thấy mà học được à?”

“ Hử? Ừ.”

“ Thế cậu có thể dạy tớ không?”

“ Hả?” Cậu bé không dám tin, hỏi lại.

“ Tớ muốn trở nên khoẻ mạnh. Nếu muốn tớ khoẻ mạnh, cậu nên dạy tớ. Thế nào?”

“ ... ”

“ Cậu có thể mỗi ngày đến đây chơi, muốn chơi bao lâu cũng được, bởi vì không ai dạy võ cho tớ cả.”

Chả trách sao nhiều sơ hở như thế, hoá ra là tự học. Cậu bé nghĩ, rồi cậu thấy cô bé cười dễ thương như thế thì gật đầu. “ Nhưng tớ không dám hứa, mỗi lần đều tuân thủ thoả thuận. Bởi vì, tớ rất khó ra ngoài.”

Nghe cậu bé nói, cô bé gật đầu, mỉm cười.

Cậu bé cười hì hì, hỏi :” Cậu tên gì?”

“ Tớ?” Cô bé cười, rồi nói : “ Lý Huệ Bân, tớ tên Lý Huệ Bân.”

“ Được, xin chiếu cố nhiều hơn, Lý Huệ Bân.”

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Hai người, ai cũng không nhớ lần gặp nhau đầu tiền, lần đầu tiên giống như ngẫu nhiên gặp nhau.

“ Thiếu gia, hôm nay sao lại chăm chỉ thế?”

“ Tập xong bài tập này, 5 giờ, tôi có thể ra ngoài chơi không?”

“ Không được, thiếu gia. Cậu đã ra ngoài chơi mấy ngày liền rồi.”

“ Thế thì tôi không tập nữa.” Cậu bé vứt cây gậy mà lúc nãy cậu còn chăm chỉ tập luyện xuống đất, không chút lưu luyến. Sư phụ dạy cậu rất sốt ruột, vài ngày nữa, đại ca sẽ kiểm tra thực lực .... Nhưng nếu không để cậu ra ngoài chơi, cậu sẽ võ không luyện, cơm không ăn. Thế thì làm sao?

“ Được...thôi được.”

Là nhân vật thứ ba cạnh đại ca, nghe nói, ông đáng sợ như vuốt hổ. Nhưng trước mặt cậu bé, người đàn ông này đành bó tay. Nếu chuyện này bị bọn thuộc hạ nhìn tháy nhất định sẽ cười vỡ bụng.

“ Được. Thế tôi sẽ luyện tập chăm chỉ đến 5 giờ . Đến 5 giờ, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

“ Ừ...”

“ Ở trường đã dạy, đàn ông đã hứa thì phải chắc như đinh đóng cột. Chú đừng quên đấy.”

Người đàn ông sững người.

Luyện tập đến 5 giờ, cậu bé chạy ra ngoài, chui vào cái cổng bí mật đó.

“ Tớ đang đợi cậu .”

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cậu bé. Chỉ cần chui qua con đường bí mật đó, mình sẽ thành người quan trọng và tự do, hơn nữa, thời gian ở cùng cô bé là lúc vui vẻ, dễ chịu nhất.

Cô bé mỉm cười: “ Cây gậy của cậu này.”

“ Cám ơn.”

Cậu bé đem tất cả những gì hoc được, lần lượt dạy hết cho cô bé, cô tiếp thu rất nhanh. Suy cho cùng cũng là đứa trẻ, tập được 30 phút là đã thở phù phù rồi. Không, nói chính xác là chỉ có cô bé như thế, cậu bé có cơ thể khoẻ mạnh không thua người lớn. Hơn nữa, cậu còn nhanh nhẹn sắc bén hơn bất cứ người nào.

“ Cậu sao không mệt chút nào?” Cô bé ngồi bệt xuống cạnh cậu bé.

“ Bởi vì, tớ là con trai.”

“ Dẹp, chỉ cần là con trai thì mạnh thế sao?”

“ Không phải sao? Nếu không thì là vì bẩm sinh tớ đã lợi hại như thế.”

Ngay cả dáng vẻ cô bé dẩu môi, cậu bé cũng thấy rất dễ thương. Cô bé nằm giữa sân, cậu cũng nằm xuống.

“ Tớ thật ngưỡng mộ cậu . Nếu tớ sinh ra cũng lợi hại như cậu thì tốt biết mấy.”

“ Tại sao?”

“ Tớ muốn báo thù, báo thù...”

“ Báo thù? Đợi sau khi lớn lên hãy nói với tớ, tớ sẽ thay cậu báo thù.”

Cậu bé có lòng tin. Cậu tin mình có thể thay cô bé báo thì, bởi vì sau khi lớn lên, cậu sẽ kế thừa tổ chức của bố. Nếu như thế, cậu sẽ càng mạnh hơn bất kỳ ai.

“ Cậu thay tớ báo thù á?”

“ Ừ... Sau khi lớn lên, cậu đến tìm tớ. Cậu nhất định sẽ giật mình.”

“ Thế à? Biết rồi. Những tớ sẽ mạnh lên, nhất định...”

“ Đúng. Nhất định sẽ mạnh lên.” Hai đứa bé cùng nhìn bầu trời và cười.

Mấy ngày sau. Đến 5 giờ chiều, lúc cậu bé muốn ra ngoài chơi thì bị ngăn lại.

“ Làm gì thế? Tôi muốn ra ngoài.”

“ Đại ca đến rồi.”

“ Bố? Bảo ông ấy lát nữa hãy đến.”

“ Thiếu gia!”

“ Tôi rất bận.”

“ Xin đi theo tôi .”

Người đàn ông bất đắc dĩ phải ôm ngang hông cậu bé và ẵm cậu lên.

“ Thả tôi xuống. Bỏ tôi ra. Ông bỏ tôi ra không!”

Suy cho cùng cũng chỉ là cậu bé 10 tuổi, người đàn ông không hề hấn gì trước sự phản kháng của cậu bé. Trước mặt cha mình, cậu bé mới được thả xuống đất.

“ Có tiến bộ không?”

Cậu bé cảm nhận được rồi. Cách xa như thế, cậu có thể ngửi được mùi tanh của máu người, xa như khoảng cách giữa cậu và cha. Nhưng cậu cũng biết, cậu sẽ rút ngắn khoảng cách này, có một ngày, cậu sẽ chiếm cứ vị trí đó.

“ Dạ.”

“ Thế thì cho bố xem đi.”

“ Bố.”

“ Chuyện gì?”

Vẻ mặt bố khi hỏi thật đáng sợ. Ánh mắt như nói, cho dù cả thế giới này đều là kẻ thù cũng không sợ. Vết sẹo vắt trên mặt bố hình như đang kể lại cuộc đời của bố.

Cậu bé muốn nói rằng, mình bây giờ có chuyện phải ra ngoài một chút, rằng có một cô bé đang đợi cậu. Nhưng đứng trước ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của bố, cậu cuối cùng cũng không thể nói.

Tối hôm đó, trời mưa như trút nước, cơn mưa mùa thu lạnh giống như mưa đá và rơi trên người đau buốt.

Hôm sau, sau khi từ trường về nhà, cậu bé vội cầm lấy cây gậy. Cậu muốn nhanh chóng tập xong để ra ngoài chơi. Bỗng nhiên, người đàn ông bảo cậu bé bỏ gậy xuống và nói: “ Thiếu gia, bắt đầu từ bây giờ, cậu nên nghe rõ những gì tôi nói.”

“ Nói gì?”

“ Thiếu gia, cậu phải dẫn dắt tổ chức này tiến tới.”

“ Thế thì sao?”

“ Nếu muốn dẫn dắt tổ chức này, từ bây giờ, cậu phải mang ký hiệu của tổ chức. Có thể sẽ rất đau, rất đau khổ. Nhưng, chỉ cần chịu qua được nghi lễ sắp tổ chức bây giờ, cậu mới trở thành giống như đại ca. Tức là, cậu sẽ mạnh hơn bố cậu, cậu mới có thể dẫn dắt tổ chức tiến lên.”

“ Bây giờ phải làm gì?”

“ Khắc xăm hình chữ thập lên bả vai.”

“ Chỉ có như thế, tôi mới có thể trở thành người giống như bố à?”

“ Phải.”

“ Đau lắm à?”

“ Ừ.”

Cậu bé suy nghĩ rất lâu, nhưng cậu đã nói với cô bé rồi, cậu phải thay cô bé trả thì bọn người đã ăn Hi*p cô bé. Nếu muốn thực hiện lời hứa này, cậu phải có sức mạnh như bố.

“ Được, con làm.”

“ Cậu có chịu nổi không?”

“ Cho dù con chịu không nổi, cũng phải làm, phải không?”

“ ...”

“ Đi thôi.”

Nhìn thấy cậu bé bước đi ung dung, người đàn ông vừa cảm thấy thanh thản, vừa hơi lo lắng.

Cậu bé để lộ bả vai mình và nằm xuống, tay cậu bị cột chặt, miệng được nhét một hòn đá. Tiếp theo là tiếng da thịt bị đốt cháy, sự đau đớn mà cậu không nghĩ tới khiến cậu hét lên thảm thiết.

“ A!”

Cơn đau như xẻ thịt làm cậu bé rơi nước mắt, đau đớn. Không ai ra mặt để ngăn lại, những người xung quanh đều làm như không thấy cậu, cho dù có đau lòng đi nữa, họ cũng chỉ quay mặt đi. Vị sư phụ đưa cậu bé đến, tức là người thứ 3 cạnh bố cậu cũng quay mặt đi. Biểu hiện của người đàn ông làm xung quanh hơi nhốn nháo, bố cậu tát người đàn ông một cái.

“Ông cho tôi xem.”

“ Dạ, đại ca.”

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu bé, gương mặt bố cậu không chút biểu hiện gì. Ông ung dung, khoanh tay đứng nhìn nghi thức của cậu bé.

Sau khi nghi thức kết thúc, cậu bé ngất đi. Hai ngày sau, cậu mới tỉnh dậy.

“ Ơ... a...”

“ Cậu tỉnh rồi?”

“ A...”

Chỗ vết xăm rất đau.

“ Đau quá...”

“ Đây là chuyện rất bình thường.”

Cậu bé nhìn miếng vải trắng quấn trên vai mình.

“ Hôm nay là ngày mấy? Con đã không đi học.”

“ Tôi đã xin nghỉ bệnh ở trường rồi, cậu đi đâu?”

“ Con phải ra ngoài, con có việc.”

“ Bây giờ, cậu chưa hồi phục, cậu muốn đi đâu với bả vai trong tình trạng như thế?”

“Con có một nơi phải đi. Chú đừng ra ngoài.”

Lúc cậu bé biết đã đến 5 giờ chiều, cậu mặc áo ngủ và chạy ra ngoài. Bả vai lại đau, nhưng cậu bé vẫn chạy rất nhanh. Sau đó, cậu nhìn xung quanh rồi chui vào con đường bí mật.

Cốp!

“ A!...”

Bỗng nhiên có một cái cây đánh vào đầu cậu, cậu nhíu mày và đi vào, thấy cô bé đang nhìn mình mà nước mắt lưng tròng.

“ Cậu đã 3 ngày không giữ lời rồi.”

“ Tớ muốn đến! Tớ muốn đến.... Nhưng tớ bị thương, không thể đến được.”

“ Bị thương à? Chỗ nào.?”

Cậu bé vội ϲởí áօ cho cô bé thấy miếng vải băng trên vai. “ Cậu xem, nhìn thấy chưa?”

“ Bị thương ở đâu?”

“ Bả vai.”

“ Bả vai? Cho nên mới không thể đến?”

“ Ừ. Cho nên mới không thể đến. Xin lỗi.”

“ ... “

“ Cậu lo cho tớ à? Hôm nay, tớ dạy cho cậu tất cả những gì trước đây chưa dạy.”

“ Được, cậu phải dạy kỹ cho tớ.”

Cậu bé tận tình chỉ cho cô bé, cô đã nắm vững các kỹ thuật sử dụng gậy. Chẳng bao lâu, cậu bé đổ mồ hôi đầy mặt, chỗ đau trên bả vai đang ђàภђ ђạ cậu. Nhưng, cậu không thể dừng lại. Cái này không giống sự chịu đựng của đứa trẻ, cũng là học từ tổ chức.

“ Cậu nực à? Đổ nhiều mồ hôi như thế.”

“ Ừ, có hơi nóng.”

“ Thế, chúng ta nghỉ một chút đi.”

“ Thôi được...” Cậu bé ngồi bệt xuống đất. Hai người đối mặt với nhau và từ từ thở.

“ Nhưng cậu sao lại bị thương ở vai?”

“ Thật ra, không phải bị thương...”

“ Gì cơ? Cậu nói dối à?” Cô bé cầm cây gậy cạnh mình lên.

“ Không, cậu nghe tớ nói.” Cậu bé vội giải thích.

“ Vai tớ bị xăm hình.”

“ Xăm hình?”

“ Ừ.”

“ Cho tớ xem, tớ sẽ tin cậu .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay