Kết thúc.
Câu chuyện kết hôn.
“ Này, em mau lại xem chừng con này.”
“ Ngân Hách, anh lại chăm con trước đi.”
“ Này! A, ôi!”
Hạ Ngân Hách cũng chịu không nổi bị ђàภђ ђạ. Chẳng qua là con gái nhổ của anh ta mấy sợi tóc, anh ta đã la lên như Gi*t người vậy.
“ Anh như thế thì sao làm chủ tịch được?”
“ Làm chủ tịch và trông con có quan hệ gì? A, con bé này, không biết giống ai mà mạnh như thế.?”
Ngân Hách xịu mặt, cứ như da đầu sắp tróc ra vậy. Tôi trừng mắt nhìn anh,
Nhân Duyên là kết tinh tình yêu của chúng tôi.
“ Ai da, Nhân Duyên, bố con quả thật biết giả đò, phải không?”
“ Oan quá.”
“ Ai da, Nhân Duyên, xem bố con kìa.”
“ Sao lại nói với con những lời như thế. Em cứ nói tiếp đi, dù sao con cũng không hiểu.”
“ Ái chà, Nhân Duyên. Thật là phải kìm bố lại, phải không?”
Ngân Hách trở thành chỉ tịch công ty chúng tôi, đây là di chúc của bố. Nhìn thấy tôi cứ nhớ Ngân Hách, không thể yêu ai được nữa, bố bỏ đi định kiến của mình mà chọn tình yêu của con gái.
“ Em mau cho con ngủ trước đi.”
“ Nhân Duyên không muốn ngủ.”
“ Không biết rốt cuộc giống ai?”
Ngân Hách nhìn Nhân Duyên với ánh mắt nài nỉ.
“ Giống ai? Em nghĩ tớ nghĩ lui, Nhân Duyên là giống anh, Hạ - Ngân – Hách.”
“ Đương nhiên rồi, Nhân Duyên là con anh mà, tất nhiên, nó phải giống anh. Nhưng tính cách sao lại giống em.”
“ Cái gì? Có liên quan gì đến em?”
“ Tính tình nó giống em như in.”
“ Giống em điểm nào? Điểm nào?”
“ Sức mạnh. Em biết nó đã nhổ của anh bao nhiêu sợi tóc rồi không?”
“ Em mạnh thì sao?”
“ Anh ăn xong rồi. Anh dọn dẹp phải không?”
“ Ừ. Em đang trông con, anh dọn đi. Nhưng, em mạnh thì sao?”
“ Bây giờ lại không ngăn anh dọn bàn ăn nữa. Chán thật.”
So với 8 năm trước, tôi đã thay đổi rất nhiều. Sau khi có Nhân Duyên, Ngân Hách thường xuyên giúp tôi làm vịêc nhà. Làm chủ tịch công ty, anh đã bận lắm rồi, về nhà, anh còn phải bận việc nhà.
“ Làm chủ tịch vất vả lắm hả?”
“ Sao?”
“ Nếu làm chủ tịch vất vả, anh nhường chỗ cho em đi. Anh về chăm sóc Nhân Duyên.”
“ Anh thà cả đời làm chủ tịch.”
“ Bởi vì anh kiếm nhiều tiền như thế, em tha cho anh.”
Nghe tôi nói, Ngân Hách bật cười, bọn bàn ăn, còn tôi dỗ Nhân Duyên ngủ. Sau đó, Ngân Hách ngồi cạnh bên tôi.
“ Nhân Duyên, ngủ đi nha.”
Ngân Hách nói với Nhân Duyên. Nhân Duyên còn rất nhỏ, nó kêu lên sung sướng và huơ huơ đôi tay nhỏ xíu.
“ Thật dễ thương, phải không? Sao lại đáng yêu thế này.?”
“ Sau này lớn lên, con đừng làm quá nhiều đàn ông quì dưới chân con.”
“ Thật là. Anh mới là đừng để quá nhiều đàn bà quì dưới chân anh đấy.”
“ Em rốt cuộc đang nói gì?”
Ngân Hách cắt ngang lời tôi, tôi trừng mắt nhìn anh. Ngân Hách đón lấy Nhân Duyên trên tay tôi, nói:” Nhân Duyên à, con mau ngủ đi thì mới có thể có em được.”
“ Này, anh ẵm con rồi nói gì thế?”
“ Muốn có em, con phải mau ngủ đi.”
“ Này, thật là. Hạ Ngân Hách, em thật chịu không nổi anh. Anh ẵm con rồi nói lung tung gì thế?”
“ Ngủ rồi, ngủ rồi.”
Có câu nói rất hay : Thành tâm ắt có linh nghiệm. Tôi nghe nói, con mà nằm trong lòng bố thì ngủ rất ngon, quả nhiên không sai. Cho dù tôi dỗ Nhân Duyên ngủ thế nào, nó vẫn không ngủ, nhưng Ngân Hách vừa ẵm không tới 10 phút, nó đã ngủ rồi.
Ngân Hách đặt con lên giường dành cho trẻ em cạnh bên giường chúng tôi.
“ Ái chà, anh thật biết dỗ trẻ con ngủ đấy.”
“ Có lẽ là anh bế nó, nó thấy dễ chịu hơn.”
“ Là vì con gái thích bố hơn.”
“ Có lẽ thế.”
“ Thật bực bội, nó là do em sinh ra mà.” Lúc tôi đang nhìn Nhân Duyên và lẩm bẩm một mình, Ngân Hách ôm chặt tôi từ phía sau rồi ôm tôi đến bên giường, nói : “ Đừng lo lắng, không phải còn có anh sao?”
“ Hì. Người em tin tưởng nhất chính là anh. Em đi tắm đây.”
“ A... này, đợi chút nữa hãy tắm.”
Vừa nói, Ngân Hách ôm ngang hông tôi và kéo ngã xuống giường. Tôi đè lên cánh tay Ngân Hách, nhưng tôi vẫn không nói gì mà nằm im. Ngân Hách xoa xoa bụng tôi, nói :
“ Sao em sinh con rồi mà không mập?”
“ Sao, anh muốn em mập lắm hả?”
“ Thật kỳ lạ.”
“ Này, nhột quá. Đừng xoa nữa.”
“ Thật thần kỳ.”
“ Này, này! Ngừng lại, ngừng lại!” Tôi vùng khỏi lòng Ngân Hách. “ Đừng xoa bụng em nữa.”
“ Tại sao? Cơ thể em cũng là cơ thể anh. Mau lại đây.”
“ Hì, không! Nói tới nói lui, chúng mình vẫn chưa trải qua cuộc sống tân hôn.”
“ Bây giờ không phải đang trải qua sao?”
“ Chúng mình có con nhanh như thế.... Em vốn định 3 năm sau mới có con.”
Nghe tôi nói, Ngân Hách kéo tôi nằm xuống giường. “ Không sao, vừa nuôi con, vừa sống cuộc sống tân hôn thì được rồi. Giống như bây giờ vậy.”
Ngân Hách muốn hôn tôi. Tôi ngăn lại. Ngân Hách hơi nhíu mày.
“ Xin anh, kiềm chế chút đi. Ngân Hách tiên sinh.”
“ Tại sao?”
“ Đã lâu rồi, chúng ta chưa đối thoại với nhau, không phải sao?”
“ Đối thoại? Được, thế thì bắt đầu đi.”
Thật là, bảo tôi nói, tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ nằm thừ người ra. “ Nghĩ kỹ lại, chúng mình chưa từng nói chuyện yêu đương.”
“ Lúc học cấp 3, không phải đã nói rồi sao?”
“ Lúc học cấp 3 .... lúc đó, cả hai chúng ta đều không biết đang muốn gì?”
Nghe tôi nói, Ngân Hách ôm chặt eo tôi.
“ Này, không biết lúc đó, em khóc biết bao nhiêu lần.”
“ Không phải chỉ mình em khóc, anh cũng khóc.”
Nghe Ngân Hách nói, tôi nhoẻn miệng cười. “ Phải, anh cũng khóc.”
“ Lúc đó, anh thật cảm thấy như thế giới này sắp đến ngày tận thế. Để chữa trị cánh tay anh, chúng mình đã chia tay. Chúng mình chia tay 2 lần phải không nhỉ?”
“ Ừ.”
“ Số lần nhiều rồi. Thế thì, để kỷ niệm chuyện này, chúng mình lại một lần nữa đi!”
“ Ái chà.... biến thái.”
“ Biến thái gì chứ, chúng mình là vợ chồng mà.”
“ Em đi tắm đây.”
“ Anh tắm rồi.”
“ Thế à. Bây giờ là em tắm.” Tôi đi vào phòng tắm.
Cuối tuần, Ngân Hách đưa tôi và Nhân Duyên vừa đi mua sắm, vừa đi bệnh viện mà không oán than một lời, anh chắc rất mệt. Tôi ngồi cạnh Ngân Hách và vuốt tóc anh.
Theo thói quen, Ngân Hách nắm chặt cổ tay tôi. Anh là người đàn ông rất nhạy, có lẽ là vì từ nhỏ, anh đã được rèn luyện thành như thế. Chỉ cần có người chạm nhẹ vào, anh đều sẽ nắm chặt cổ tay và quan sát tình hình chung quanh.
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm hình cưới của chúng tôi.
* * * * * *
“ Ái chà, lấy vợ rồi à?!”
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bạn bè Ngân Hách tràn vào. Tôi còn nhìn thấy vài người ngoại quốc có tóc vàng, mắt xanh, mấy người bạn này vì dự đám cưới Ngân Hách mà bay từ Mỹ qua. Cái kiểu Ngân Hách nói chuyện bằng tiếng Anh với những người đó khiến tôi thâý hơi lạ. Có vài người bạn Hàn Quốc trong đó.
“ Chúc mừng nhé! Hạ Ngân Hách!”
“ Chúng tôi đến phòng trang điểm xem mặt cô dâu rồi. Thật xinh đẹp.”
“ Cô ấy vốn dĩ rất đẹp.”
“ Ái chà. Thật là người sợ vợ.”
Đến lúc này, không khí vẫn yên lành, vui vẻ. Mọi người đều ngồi vào chỗ. Bên cô dâu khách đã ngồi đầy rồi, nhưng bên chú rể chỉ mới ngồi được một nửa. Bởi vì, Ngân Hách vẫn chưa kết giao được nhiều người Hàn Quốc, hơn nữa, anh cũng không có cơ hội kết giao, cho nên, tôi hơi lo lắng.
Nhưng, bỗng.....
“ Hạ Ngân Hách!”
Có một người gọi lớn tên Ngân Hách và đi đến, chính là Tóc Xám. Hắn không đến một mình, phía sau là một đám người. Quan trọng là, Tóc Xám không phải người bình thường. Gì thế? Mang theo nhiều đuôi thế làm gì? Là một nhóm người tôi lớn mặc đồ vest đen.
“ Đều là bạn tôi. Là đến chúc mừng cậu.”
“ Cậu tưởng đây là đám tang à? Mọi người đi thay quần áo đi rồi đến.”
“ Cậu tưởng cậu là anh Hai à?”
“ Câm miệng. Thế này không thể vào. Mau bảo bọn họ đi thay đồ rồi đến.”
“ À, tên Ngân Hách ngoan cố này.”
Tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Theo thời gian trôi đi, có vài thứ không ngừng thay đổi. Ngoài tình yêu của tôi và Ngân Hách dành cho nhau là mãi mãi.
“ Này, bọn bay đi thay quần áo rồi đến.”
“ Dạ, đại ca.”
Những người này đồng loạt cúi gập người, rồi biến mất. Một lát sau, họ đều thay quần áo bình thường, rồi ngồi phía bên chú rể. Uy lực của Ngân Hách thật khiến người ta kinh ngạc.
“ Nào, chú rể vào lễ đường.”
Ngân Hách đã đẹp trai đến thế, mặc bộ đồ chú rể thì càng đẹp hơn. Ngân Hách vừa đến chỗ hành lễ, tiếp theo là tôi. Tôi vốn không muốn đọc mấy lời cầu nguyện dài lê thê, thấy chán.
Thời gian cầu nguyện quá dài, kết quả xảy ra một chuyện: một người bạn Tóc Xám đưa đến vươn vai, ưỡn иgự¢. Như thế, lời cầu nguyện mới được rút ngắn, thật sự rất cảm ơn người này.
“ Này, không thể để họ đi như thế được....”
Một người bạn của Ngân Hách điều khiển buổi lễ, mặt hắn giống như trái dưa chuột, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hắn thích trò đùa như Ngân Hách. Nếu không phải là buổi lễ kết hôn, tôi đã Ϧóþ nát hắn.
“ Hoét...” Tiếng huýt sau vang lên xung quanh. Đây là đang làm gì?
“ Thế, đầu tiền, hôn nhẹ lên má một cái.”
Đây xem như là dợt thử, Ngân Hách hình như đợi câu nói này lâu lắm rồi, anh hôn nhẹ lên má tôi. Nhưng, đây chỉ là ải đầu tiên, chiếm phân nửa khách mời bên chú rể, những người bạn của Tóc Xám đương nhiên không để màn kịch hay kết thúc như thế. Bọn họ rất hưng phần và tích cực đưa ra ý kiến :” Hôn đi!Hôn đi!”
Chúng tôi hôn nhau, người điều khiển buổi lễ vẫn không tha chúng tôi.
Cuối cùng, Ngân Hách cũng lên tiếng:” Xem cậu làm sao khi kết hôn?”
“ Oa... Chú rể lại đe doạ người khác à? Thế thì hôn lại lần nữa để làm kỷ niệm.”
“ Được, tôi hôn đến khi rách môi mới thôi.” Nói rồi, Ngân Hách thật sự hôn tôi rất lâu.
Đây mà là lễ kết hôn gì chứ, chỉ là thi đấu “ võ miệng”!
Sau khi chúng tôi hôn nhau rất lâu, mọi người mới buông tha. Chúng tôi có thể thuận lợi thoát khỏi lễ đường.
* * * * * * *
“ Làm gì thế?”
Ngân Hách ngồi dậy trên giường hỏi, vậy mà, tôi tưởng anh ngủ rồi. Tỉnh rồi à? Tôi chưa làm gì cả đã tự tỉnh dậy rồi.
“ Không có gì, chỉ nghĩ lung tung....”
“ Đang nghĩ về anh hả?”
“ Ừ. Nghĩ về anh.”
“ Nếu nghĩ về anh.”
“ Nếu nghĩ về anh. Em có phải đang thầm mắng anh không?”
“ Anh tưởng em là anh à?”
Tôi đang sấy tóc, Ngân Hách bước tớ trước mặt tôi, ôm ngang hông tôi rồi đặt tôi lên giường.
“ Em phải sấy tóc.”
“ Anh chịu đưng lâu lắm rồi.”
“ Anh không phải ngủ rồi sao?”
“ Tóm lại, anh đợi lâu lắm rồi.”
Nghe Ngân Hách nói, tôi nhoẻn miệng cười.
“ Thế thì đợi em sấy khô tóc đi.”
“ Ngày mai, anh phải đi làm.”
Ngân Hách nhoẻn miệng cười, tôi vừa hé môi, định nói lý do thì Ngân Hách đã hôn môi tôi.
“ Này, sấy tóc...”
Lúc tôi lại định lên tiếng, Ngân Hách lại hôn môi tôi. Mỗi lúc tôi định nói, anh lại làm như thế. Nhìn thấy tôi không nói gì nữa, Ngân Hách toét miệng cười. “ Ngoan thật, sớm nghe lời thì có phải tốt hơn không?”
“ Anh...”
Tôi lấy tay che mặt, Ngân Hách hôn lên cổ tôi, nói :” Nhân Duyên, con đợi nhé. Bố mẹ sẽ sinh em cho con.”
Ba lần tình cờ gặp nhau.
“ Không! Không! Chú, con không muốn!”
Cậu bé 10 tuổi, đôi mắt sáng, tóc đen, đẩy chú thân hình to lớn, chạy ra ngoài.
Không thể đi đến nhà trẻ, vẽ như những đứa trẻ khác, lại phải đi theo bọn người mặc đồ vest đen đó học võ công như cách phòng thân v..v... Điều này làm cậu ghét và sợ hãi.
“ ૮ɦếƭ tiệt ...”
Những gì học được chỉ là những lời bọn họ chửi nhau. Nhìn thấy chú to lớn, cậu chạy thoát ra ngoài. Cậu chạy đến bên ngoài một kiến trúc đồ sộ. Ngày chạy trốn ra ngoài lại có mưa to. Cậu bé trốn bọn người to lớn đuổi theo mình, cố sức chạy.
“ Ngân Hách thiếu gia! Thiếu gia!”
Bọn người cao to, mặc đồ vest đen gọi lớn tên cậu bé và đuổi theo. Cậu bé chạy nấp vào một lỗ chó. Bọn người đuổi theo không tìm thấy cậu, họ tản ra, cố gắng tìm cậu. Cậu là người thừa kế tổ chức này, cũng là người có huyết thống duy nhất. Nếu không cẩn thận, để cậu bị thương, thế thì cái mạng nhỏ nhoi của họ khó giữ nổi. Cậu bé không hiểu tâm trạng sốt ruột của bọn người tìm cậu, chỉ cố nén hơi thở, mặt cậu hiện lên niềm vui được giải phóng và tự do.
Cậu bé nhìn xung quanh. Ở đây giống sân golf, vừa giống sân nhà, nhưng kỳ lạ là, không tìm ra cửa vào. Hơn nữa, từ chỗ nhìn thấy hoa ở khắp nơi cho thấy, đây không giống sân golf.
“ Là ai đó?”
“ Thế ngươi là ai?” Cậu bé nhìn xung quanh. Lúc ngẩng đầu lên, cậu mới biết có một bé gái đang nhìn mình. Khuôn mặt xinh đẹp, môi chúm chím, nhưng xem ra không phải cô bé có tính cách dịu dàng.
Cậu bé vội thừa nhận lỗi của mình:” À, xin lỗi. Mình bị người ta truy đuổi, cứ trốn cứ trốn, rốt cuộc chạy vào đây.”
“ Là vào từ cửa bí mật của tớ phải không?”
“ Ừ. Nếu thật sự là cửa bí mật mà cậu nói.”
“ Thế thì không dễ bị phát hiện đâu. Cậu lại có bản lĩnh vào đây?”
Cậu bé thừ người nhìn cô bé mau mồm mau miệng đó. Cô bé lại nhìn cậu với vẻ mặt già dặn:” Cậu đang nhìn gì thế?”
“ Không có gì. Hoa ở đây thật đẹp.”
“ Cậu thật biết điều.”
Nghe cô bé bất thình lình nói như thế, cậu bé nhoẻn miệng cười, nói:” Ở nơi tớ sống, nếu không biết điều, tớ chỉ có ૮ɦếƭ.”
“ Là ý gì?”
“ Đây là sân nhà à? Lớn thật đấy.!” Cậu bé vội đổi chủ đề.
Cô bé hình như không cảm thấy nên không hỏi tiếp, nói: “ Đây là sân sau. Nếu gọi là sân, thế thì cũng có thể nói là sân.”