“ Bố... bố...”
“ Con ngồi xuống trước đi.”
Vẻ mặt bố rất nghiêm túc, hình như đang chịu đựng chuyện gì. Tôi cẩn trọng ngồi vào cái ghế cạnh bố.
Lúc này, viện trưởng lên tiếng.
“ Ưm... Vì là người quen với chủ tịch, tôi mới thông báo ngài đến đây một chuyến. Tôi không làm mất thời gian của ngài chứ?”
“ Không có. Xin ngài nói về tình trạng của Ngân Hách đi.”
Chuyện ...chuyện này rốt cuộc là sao? Bố và viện trưởng bệnh viện quen nhau? Hơn nữa, chuyện họ nói về Ngân Hách rốt cuộc là gì?
“Sức chịu đựng của Ngân Hách quả thật rất lớn. Theo phim X-quang chúng tôi chụp, cơ cánh tay của anh ta sắp đứt. Đây là tình trạng rất nguy hiểm, hơn nữa, cánh tay đó đã mất quá nhiều máy, tình hình rất khẩn cấp. Nhưng phẫu thuật cơ tay rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể dùng dược vật lý trị liệu thôi.”
Lời nói của viện trưởng như hình thành cơn lốc trong não tôi, tai tôi ù ù.
“ Ông nói là ý gì? Sau này, sẽ không thể... dùng cánh tay đó được nữa, phải không?”
“ Chúng tôi cũng không loại trừ khả năng này. Tình trạng cậu ấy nghiêm trọng hơn những bệnh án khác : mất nhiều máu, xương có vết nứt, lại them cơ tay sắp đứt. Cánh tay có thể còn gắn trên người đã là một kỳ tích. Hơn nữa sức chịu đựng của Ngân Hách rất lớn, thật khiến người ta khâm phục. Cho dù chúng tôi dùng bao nhiêu mũi thuốc giảm đau, cũng rất khó tỏ ra thản nhiên như thế.”
Nói không loại trừ khả năng này, không phải là nói, có khả năng cánh tay sẽ tàn phế sao? Tôi từ từ ngẩng lên nhìn bố, quả thật không đoán ra, bố đang nghĩ gì.
Bố nhìn viện trưởng, hỏi : “ Thế, phải làm sao?”
“ Bởi vì vết đứt của cơ tay Ngân Hách ở vị trí rất nguy hiểm, với điều kiện hiện nay ở trong nước, chúng tôi không dám mổ. Cho nên, tốt nhất nên đi ra bệnh viện lớn ở nước ngoài thì tốt hơn. Nếu phẫu thuật thành công, cũng phải trị liệu cho hồi phục. Để hoàn toàn hồi phục, cần ít nhất cũng phải 2 năm.
Trời ơi, ngay đến nằm mơ, tôi cũng không ngờ đến. Tôi cứ tưởng, lúc Ngân Hách mở mắt ra, tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết. Bây giờ, tôi nên bắt tay từ đâu đây?
“Đối với tình trạng của Ngân Hách, bệnh viện ở nước ngoài chữa trị càng có hiệu quả và khả năng cũng cao hơn.”
Ngân Hách phải ra nước ngoài?
“ Càng sớm càng tốt phải không? “
“ Vâng, câu hỏi của ngài cũng là câu trả lời ạ.”
Bước ra khỏi phòng viện trưởng, tôi ngồi xuống ghế dài ở hành lang bệnh viện. Bố cũng ngồi xuống. Tôi đã quên hết những chuyện định hỏi bố.
“ Con không muốn biết tại sao bố lại đến bệnh viện à?”
“ Bố, cánh tay Ngân Hách... sẽ không sao chứ?”
“ Bệnh viện bỗng gọi điện cho bố. Bố đến xem mới biết, con đưa Ngân Hách nhập viện, người giám hộ lại biết tên bố. Nếu không quen viện trưởng ở đây, bố nằm mơ cũng không ngờ, con lại làm ra chuyện này."
“ ...”
Tôi im lặng không trả lời. Bố nói tiếng, tôi chỉ im lặng nghe. Chi phí điều trị là Tóc Xám trả....nhưng người giám hộ lại điền tên bố. Chuyện này bị bố phát hiện rồi.
“ Con không muốn nói gì với bố à?”
“...”
“ Bố hỏi lại lần nữa, con có gì muốn nói gì với bố không?”
“ Bố đang nói gì? “
“ Về chuyện Ngân Hách bị thương, con không muốn giải thích với bố à?”
“...”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố. Đó không phải vẻ mặt quở trách tôi vì tôi gây ra chuyện, lại không nói với bố. Đó là vẻ mặt nghiêm trọng, cố nén cơn giận sau khi biết được sự việc
“ Bố....”
“ Bố luôn tin tưởng con! Cho dù con đánh nhau, bố cũng định tha thứ cho con lần này. Nếu Ngân Hách là hạng người đó, con nên sớm nói cho bố biết chứ!”
“ ... “
“ Huống hồ, hắn còn là người của tổ chức xã hội đen.”
“ Bố....”
“ Không thương lượng với bố, con đã tự đi khiêu chiến với tổ chức xã hội đen? Con định giấu tới khi nào?”
Cảm giác thế giới này rời xa tôi có lẽ là thế này? Đầu óc mù tịt, tai ù ù, cả người run rẩy.
Sao bố biết chứ?
“ Bố...bố!”
“ Con im đi! Con làm bố rất thất vọng.”
Bố đứng dậy, bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Tôi lập tức đi theo, nhưng bố như cố thoát khỏi tôi .
Từ sau khi mẹ mất, cho dù tôi phạm tội lớn thế nào, bố chỉ là dí dí ngón tay vào trán tôi. Vẻ mặt và hành động kỳ lạ lần này của bố khiến tôi biết rõ, lần này tôi làm tổn thương rất nhiều người.
“ Bố!”
Tôi lại đi đến gần bố. Bố chợt hất cằm về phía chiếc xe: “ Lên xe!”
“ Bố, Ngân Hách đang ở trên đó...”
“ Hắn không có liên quan gì đến bố nữa!”
Bố, sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế.
“ Lên xe, trước khi bố kéo con đi!”
“ Con không thể đi.”
“ Lên xe ngay !”
“ Không!”
“ Con nha đầu này!”
Tôi biết rõ tội mình đang phạm là tôi tày trời. Trả thù – Tình yêu - Chữ hiếu , ba điều này đan xen vào nhau, phức tạp. Cuối cùng tôi như không tìm được gì cả.
Ngân Hách thế nào cũng không can hệ gì à?
“ Bố!... Bạn bè Ngân Hách đã thanh toán tất cả tiền điều trị cho anh ấy.
Tóc Xám từng nói, sẽ trả tiền chữa trị của Ngân Hách, cho nên, về chuyện này không cần lo lắng.”
“ Cho dù là bạn bè, chẳng qua cũng chỉ là một bọn lưu manh thôi.”
“ Bố!”
“ Ai lại muốn gánh vác số tiền lớn như thế cho bạn mình chứ?”
“ ! “
Tôi cắn chặt môi dưới, cúi đầu, nhìn tấm gạch nền dưới đất. Tôi còn phải lên lầu gọt trái cây cho Ngân Hách; chuẩn bị cơm cho anh; còn phải cho anh uống thuốc. Việc phải làm cho Ngân Hách thật sự rất nhiều, rất nhiều!
“ Là con gây ra. Bố, là con...là con gây ra. Là con gái bố làm Ngân Hách thành như thế. Con không mong được bố tha thứ. Cho nên, bố bỏ qua... bỏ qua cho Ngân Hách đi.”
“ Câm miêng! Con có biết máu đang chảy trong người nó là máu của ai không?”
“ Con biết! Con quá biết. Con biết, người con muốn tìm mấy năm nay là Ngân Hách. Nhưng... Đó không phải là chuyện Ngân Hách muốn. Anh ấy không biết gì cả phải không? Sinh ra ở đó cũng không phải lỗi của anh ấy. Không phải anh ấy muốn trở thành như thế, phải không? Đó là chuyện xảy ra khi Ngân Hách còn nhỏ. Ngân Hách mới biết chuyện này cách đây không lâu.
“ Con vừa thi xong đại học, nó đã trở về tổ chức rồi.”
“ Cậu ấy vì ghét tổ chức nên mới rời khỏi đó. Là vì con muốn tìm người trả thù, nên đẩy cậu ấy vào cuộc. Là con bảo cậu ấy trở về.”
“. . ..”
“ Là con làm cậu ấy thành như thế. Vì con muốn trả thù, nên để con được toại nguyện, cậu ấy để con đánh một cách vô điều kiện. Kết quả mới thành như thế. Nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận con, quý trọng con... Điều này, bố có lẽ rõ hơn con chứ.?”
“ Chính vì như thế, bố càng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con.”
“ Bố...”
“ Đừng làm ra vẻ mặt như thế. Hắn vào nhà chúng ta để bảo về con với cơ thể dơ bẩn như thế. Chuyện này vốn đã là chuyện không thể tha thứ được rồi!”
“ Bố !”
“ Quả thật là dẫn sói về nhà.”
“ Bố!”
“ Lên xe!”
“ Không!”
Tôi quay lưng chạy về bệnh viện.
Nhìn thấy tôi hốt hoảng chạy vào phòng. Ngân Hách hỏi xảy ra chuyện gì. Chuyện tôi có thể làm chỉ là ngăn không cho nước mắt chảy ra, tuy tôi cố hết sức, nhưng nước mắt vẫn đầm đìa.
“ Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy cánh tay đang bó bột của Ngân Hách, tim tôi lại đau. Tôi nhắm nghiền mắt.
“ Sao thế? Cậu rốt cuộc sao thế?”
Tôi đang đứng ở cửa phòng, Ngân Hách chạy lại trước mặt tôi, dịu dàng lau nước mắt.
“ Ngân Hách, Ngân Hách. Xin lỗi...xin lỗi...hu hu... đều tại tớ....cánh tay cậu....ko chừng sẽ tàn phế...”
“ ...?”
Tôi mong cậu nổi giận, mong cậu oán trách tôi .
Nhưng....
“ Cánh tay này à? Tớ biết rồi.”
“ Sao cơ?”
“ Thật ra, tớ đã cảm nhận được.”
Ngân Hách chạm vào cái ngón tay bị thương.
“ Không chút cảm giác nào.”
“ Làm thế nào....làm thế nào bây giờ .... Tại sao chỉ có cậu chịu khổ! Người có tội là tôi, nhưng tại sao mỗi lần đều là cậu chịu tôi! Hu....hu hu...hu...”
Thượng đế ơi, con đã chịu đủ rồi, có thể không chịu khổ nữa được không? Ông muốn xé toạc vết thương đang lành của con để hút máu ra phải không? Có thể đừng ђàภђ ђạ con nữa được không? Lẽ nào, con là đứa con bị ông bỏ rơi ?
“ Đừng khóc.” Ngân Hách buồn rầu nói nhỏ.
“ Ngốc lắm, cậu phải nổi giận chứ! Hu...hu hu...hu...nổi giận chứ. Mắng tôi là sao chỗi, huh u... bảo tôi xéo đi. Cậu hãy mắng tôi một trận đi chứ! Tại sao?”
“ Đừng khóc. Khóc nữa, ông già Noel sẽ không tặng quà cho cậu đâu. Sắp lễ Noel rồi, đừng khóc nữa, ngoan. Tớ không sao....giống như lúc trứơc vậy.”
Nụ cười ௱ôЛƓ lung và bi thương của Ngân Hách giống như con dao nhọn đâm vào tim tôi.