"Lúc nãy, cậu ẩu quá".
"Đó cũng là cách giải quyết của tớ".
"Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?".
"Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau."
"Cậu?...Cậu".
Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, thì mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng.
Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế nệm mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ thờ ơ. Nếu nói với hắn : ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời : vậy thì "chôm" một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành.
Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôi còn có thể mong gì ở hắn ? Ông trời ơi, cầu xin người kiếp sau hãy dạy cho Hạ Ngân Hách biết, cái gì là "đạo lí luân thường", để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự việc như thế nào !
Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Các chữ cái trên giấy trắng đang nhẩy một điệu múa mà tôi không tài nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề.
Không biết qua bao lâu thời gian.
Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước.
"Cậu đang làm gì thế ?". Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi.
"Xem truyền hình, cậu cũng lại xem đi".
"Thôi được, dù sao tớ cũng mệt rồi... Nhưng cậu không học bài à?".
Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kinh CNN, vừa trả lời : "Tớ đang họ đấy thôi, vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh." Đây cũng là tài năng của Ngân Hách.
"Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ." Tôi xoay cái cổ cúng đơ qua trái, qua phải.
"Cổ đau à? Có cần tớ xoa Ϧóþ cho cậu không ?".
"Ừ, cám ơn cậu."
Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa Ϧóþ cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kì, không bao lâu sau, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng.
Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy cái điều khiển, chuyển qua kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh hai diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển đài khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lên lớn tiếng, tiếng động làm người ta đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm.
"A!".
Tôi tắt ti vi, bầu không khí yên lặng bao trùm.
Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng.
"Ngân...Hách..."
"Sao thế?".
Ngân hách hỏi, tiếp tục xoa Ϧóþ cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi.
"Có gì mà ngượng?".
"Hả? Không...phải..., chỉ là...".
"Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa. Cậu không thích, tôi còn có thể thế nao?". Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa, nói :
"Không phải, tớ không phải không thích!". Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở ti vi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi.
Tuy tôi rất ngượng, nhưng cảm thấy nên nói rõ : "Không phảu như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau, mà là cảm thấy rất ngại...Tóm lại là, không phải không thích."
"Thế thì là gì?".
"Chính là...chính là...cảm thấy xấu hổ."
"...?".
"Cho...cho nên, cậu đừng hiểu lầm!".
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân Hách, cho nên cứ nhìn xuống đất, tôi giống như đang độc thoại vậy. Tôi chưa nói xong, Ngân Hách đã nâng cằm tôi lên...hôn tôi. Đến lúc tinh thần tôi sắp mơ màng vì thiếu oxy, môi Ngân Hách mới rời khỏi tôi.
"Hơ hơ...hơ .hơ....Ngân Hách...". Tôi chưa định lại thần hồn, há to miệng thở, gọi tên Ngân Hách.
Ngân Hách mỉm cười, nói : "Hôm nay tới đây thôi, thấy cậu sắp ૮ɦếƭ rồi."
"Cậu...hơ hơ.... bỗng nhiên...".
"Không phải không thích, đấy là do cậu nói đấy!". Ngân Hách cười rang mãnh, hình dáng đó làm tôi nghi ngờ, đây có phải là Ngân Hách mà tôi đã quên không?.
Hắn nhìn tôi đang ngơ ngáo, nói tiếp : " Cậu nghĩ xem, phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn là do tớ tặng cậu, còn có muốn tặng nụ hôn của tớ hay không là do tớ quyết định, phải không?".
Quả nhiên đã trở về bản chất của Hạ Ngân Hách.
Tôi cười cởi mở, Ngân Hách cũng cười theo.
"Thôi, không nói nữa, tớ..tớ muốn đi uống nước." Tôi viện cớ đi uống nước, đứng dậy, nhưng có thể là vì quá căng thẳng, hai chân tôi mêm nhũn ra. Lúc tôi lắc lỡ, lấy Ngân Hách làm vật chống đỡ để đứng dậy thì lại suýt ngồi bâej xuống đất!...
Người mặt ửng đỏ và đang mỉm cười này là.....
"Dì!"
"Ơ, ơ, hả?"
"Dì... không phải là..."
"Không sao, không sao! Đang lúc yêu thương say đắm mà. dù sao cũng không chỉ một, hai lần."
Người khác nghe được, sẽ hiểu lầm đấy! Cái gì gọi là không phỉa chỉ một, hai lần?
Tôi cố nén cơn giận, nói với giọng dịu dàng nhất: "Dì, dì sẽ giữ bí mật cho con chứ?"
"Chuyện đó... chuyện đó...tất nhiên rồi..."
"Con thật sự có thể tin dì chứ?"
"Tất nhiên rồi...Con yên tâm đi! Ha ha! Nào, xuống ăn cơm đi! Ha ha ha!"
Bất an, bất an, vẫn bất an. Tôi quả thật không cách nào kí thác sự tin tưởng vào di. Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt bất an, Ngân Hách hình như cũng nghĩ giống tôi.
Tôi và Ngân Hách xuống lầu. Bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Ăn cơm cùng dì giống như ôm quả bom nổ chậm, làm tôi đã bât an lại nguy hiểm.
"À, chủ tịch...nghe nói Đổng sự trưởng của tập đoàn đã ly hôn rồi?"
"Ừ...tin tức đã lam truyền tới đây rồi àh?" Bố gật đầu.
"Đó hoàn toàn là vì không hợp tuổi! Nếu không, sao có thể ly hôn nhanh như vậy? Cho nên, nhất định phải xem tuổi! Không phải chỉ xem tính cách có hợp không, mà còn phải xem là có phát tài không. Để con chau sau này thành công thì cần phải tính đến chuyện đó...là xem chuyện đó có hợp hay không!"
Khụ khụ! Tôi sắp nôn ra tất cả mọi thứ trong miệng. Cái gì gọi là cái đó có hợp hay không chứ? Nhưng câu nói tiếp theo càng làm tôi sững sờ.
"Xem ra chủ tịch không cần lo lắng. Ngân Hách và Huệ Bân, vừa nhìn đã biết là một đôi trời sinh rất hợp nhau."