Người Săn Ác Quỷ - Chương 37

Tác giả: Lý Thảo Nhã

Sáng hôm sau, Ngân Hách đã ra ngoài từ tờ mờ sáng. Lúc này, tôi mới hơi yên tâm và cùng lớp phó trải qua những ngày cuối tuần quí báu. Chịu khó hai tiếng nữa, lớp phó sẽ về nhà rồi, một ngày vất vả rồi cũng sẽ qua đi.

"Ôi... chỉ còn hai tiếng nữa? Cậu có luyến tiếc gì không?" LỚp phó cắc cớ hỏi.

"Không, mau đi đi."

"Chi bằng xem đĩa đi?"

Bảo lớp phó đi, cậu ấy dứt khoát không đi, bảo đợi hai tiếng nữa để gặp em họ tôi. Em họ không hề tồn tại, tôi tìm đâu ra một đúa em họ chứ?

Tôi và lớp phó cùng ngồi trên ghế nệm ở phòng khách lầu 1. Bỗng nhiên, dưới lầu rất ồn ào, sau đó, có tiếng bước chân đang lên lầu.

"Chị!"

Đây tuyệt đối không phải là sự thật! Xin đấy, cầu xin đấy, rốt cuộc, muốn lấy đi mấy năm tuổi thọ của tôi?

"Chị, em nhớ chị quá!" Là Thành Huân, tôi hy vọng biết bao đây chỉ là ảo ảnh. Lớp phó mắt láo liên, lẽ nào, cậu thích chú chim non này sao?

"Em là... em...họ... Huệ Bân?" Lớp phó thẹn thùng hỏi Thành Huân, nhưng Thành Huân lại hỏi ngược lại: "Ai thế?"

"Là bạn chị, làm quen nhau đi. Nhưng em có chuyện gì à?" Tôi đẩy Thành Huân đang nắm chặt tay tôi ra, nhưng nó vẫn nắm lấy.

"Chị,. thằng đó đâu rồi? Cái thằng xen giữa em và chị?"

"Này,này! Nhỏ tiếng chút đi."

"Em nhất định sẽ đánh một chận. Vì chị, em sẽ đánh với hắn một trận! Trong phòng này phải không? Chị không thể thích hắn. hắn không thể lấy lý do cùng sống chung nhà, coa hơn em và học giỏi hơn em mà...đối với chị... đối với chị... Không thể tha thứ được!"

Khốn kiếp, mới sáng sớm lại có con chó con chạy lên lầu sủa on sòm? Tôi bịt miệng hắn lại, nhìn hắn, hàm ý bảo hắn đừng nói nữa.

Nhưng...

"hắn đi đâu rồi! Hạ Ngân Hách?" Thành Huân đẩy tay tôi ra và kêu tên Ngân Hách vang dội cả lầu.

Tôi đã không còn tự tin thu dọn tàn cuộc, từ từ quay người lại. Đập vào mắt tôi là hình ảnh của lớp phó, có thể nhận thấy nụ cười kinh ngạc, sững sờ, nham hiểm. Nụ cười đó như bộc lộ ra bộ mặt thứ hai.

"Ngân Hách! Tên đáng ghét, ngươi ra đây!"

"Thành Huân! Đừng qua đó, đừng qua đó!"

Bỗng lớp phó nói: "Cậu nhóc đẹp trai...? Chị sẽ cho em hình của Huệ Bân."

Xem con khốn kia?! Tôi định ngăn Thành Huân lại, nhưng đã quá trễ, lớp phó đã dẫn nó vào phòng tôi.

Một lúc sau.

MỘt giây trước khi tôi biến thành xác ૮ɦếƭ, hai người xuất hiện trước mặt tôi. Thành Huân cầm hai tấm hình tôi mà cười hì hì, lớp phó cũng nở nụ cười nham hiểm, xảo trá.

Hai tiếng đồng hồ là đủ rồi. Chịu đựng 2 tiếng đồng hồ là đủ rồi. Vì 2 tiếng này, Ngân Hách đã phải chịu khổ 24 tiếng, thật có lỗi với cậu ấy.

"Chị... chị?"

Tôi túm chặt cổ áo Thành Huân và kéo nó như kéo chổi lau sàn, rồi vứt hắn ra ngoài cửa. "em đừng có đến đây nữa! Người chẳng có ích gì cho đời!" Tôi giận lắm rồi! Vừa nghĩ đến ảnh hưởng của việc này, tôi lạnh cả sống lưng, mắt tối sầm. Thành Huân kinh ngạc nhìn, tôi đóng cửa cái rầm!

Lớp phó vẫn ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế nệm ở phòng khách tầng 1. Lẽ nào tôi là phạm nhân?

"Lớp phó, giữ bí mật giúp tớ nhé! Hả? Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ rất phiền phức!"

"Là bồ bịch à?"

"Không phải, điên à? Không việc gì thì bồ bịch chi? Không phải thế, thật ra, nó giúp bố tớ làm việc nhà. Vì không có nơi nào thích hợp để quản lý nó nên mới để ở nhà tớ."

"Chà? Sau đó thì phải lòng nhau. Thế thì phòng mà cậu bảo là phòng em họ là phòng Ngân Hách à?"

Tôi đỏ mặt là ý gì?

LỚp phó mỉm cười: "Tốc độ tiến triển tình cảm, không nhìn cũng biết là nhanh như tàu cao tốc TGV?"

"Chẳng có gì cả!"

"Cái gì? Lẽ nào cậu không có sức hấp dẫn?"

Này, này, tớ đang thương lượng với cậu mà. "Lớp phó, cậu đừng nói lung tung được không? Tớ tại sao lại trở nên thấp kém như thế? Cái giá cậu ngủ lại nhà tớ một đêm là không được nói gì, biết chưa?"

"Ừ, tất nhiên! Tình bạn chúng ta sẽ càng thêm thân thiết."

Đồng ý nhanh thế, tôi cảm thấy bất an...

"Có thể mời tớ đi căng tin một tuần?" Lớp phó lộ bộ mặt thật.

"Một tuần? Ừm... tất nhiên!" Tôi vẫn cảm thấy bất an, sao không phải một tháng?

"Còn nữa, tớ còn một điều kiện."

Ra thế.

"Gì nữa?"

LỚp phó đỏ mặt: "Người vừa mới đi ra... Cậu có thể giới thiệu người tên Thành Huân đó cho tớ không?..."

*****

"Bị phát hiện rồi à?"

"Không phải tại tớ, đều tại tên Thành Huân đó xông vào, sau đó, hắn làm hỏng hết mọi chuyện. À, cậu đi đâu thế?"

"Ra ngoài cho khâu khoả." Ngân Hách ngồi xuống ghế rồi vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình, tôi đi lại, ngồi xuống. Ngày chủ nhật quí báu, việc nên làm lẽ ra là nghỉ ngơi, xem sách thì hai vị khách không mời mà đến đã làm tôi quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Ôi, thật là... Làm sao bây giờ?"

"Chẳng phải lớp phó nói sẽ giữ bí mật sao?" Ngân hách hỏi.

"Bởi vì, tớ không tin tưởng cậu ấy. Cho dù là tin tưởng đựoc, cậu ấy cũng sẽ nhìn tớ với ánh mắt kỳ lạ. Hơn nữa, cậu bị nhốt trong tủ lâu như thế mà không thu được kết quả gì." Tôi bất bình, Ngân Hách khoác tay lên vai tôi...

"Tớ thấy trong lòng khó chịu quá, tớ đã nổi giận với Thành Huân. Sau này, hắn có thể gây khó chịu, tớ hơi ngại. Tóm lại, phiền phức quá!"

Nhìn tôi lắc mạnh đầu, Ngân Hách cũng chỉ biết gật đầu.

"Cậu không nghĩ gì sao?" Tôi hỏi.

"Không."

\'\'Tại sao?"

"Tớ đã có kế hoạch, mặc nó có truyền ra ngoài hay không."

"Kế hoạch?"

Ngân Hách nở nụ cười kì cục, hắn kề mặt vào sát chóp mũi tôi, hôn lên môi tôi nhẹ nhàng, tồi lấy môi ra ngay. Đầu tôi kêu o o, thời gian ngừng lại, tim tôi cũng ngừng đập. Thế này... Môi tôi và môi Ngân Hách chạm vào nhau nhu hôn môi gì đó sao?

Nhìn tôi đang sững sờ, Ngân Hách trở về phòng.

Này Ngân Hách, cái giá của việc ngoan ngoãn nấp trong tủ là thế này, xem như, tôi nhường cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc