Người Phiên Dịch - Chương 38

Tác giả: Kỷ Viện Viện

Trình Gia Dương
Tiểu Hoa là người thuộc chòm sao Xử Nữ, đầu tháng Chín, tiết trời hơi se lạnh, cô ấy hẹn một vài người bạn cùng ra biển dự sinh nhật. Phần lớn đều là người lạ, Tiểu hoa giới thiệu tôi với mọi người: “Đây là Gia Dương, bạn trai của tôi”.
Nào là bắt tay, nói chuyện, uống rượu, kể chuyện cười, câu cá... Nói chung tôi là cố hết sức để tiếp đón bọn họ.
Bọn họ phần lớn là người trong giới truyền thông, nói chuyện phiếm được một lát thì bắt đầu bàn về tin tức trong các ngành khác nhau. Đại loại như: Nhân vật nào cũng có đường dây của mình, hoặc là ai đó đạo văn bị tố cáo và kiện lên tóa án hoặc ai đó đang lên kế hoạch tới vùng Vịnh để phỏng vấn.
Tiểu Hoa hỏi: “Anh nói gì cơ? Anh Triệu muốn tới vùng Vịnh hả?”.
Một người đáp: “Không phải là tin đồn đâu, bây giờ em mới biết à? Gần đây em ở ẩn, không theo kịp thời thế rồi. Thế nào em có hứng thú đi không, Tiểu Hoa?”
“Anh nói gì cơ?”
Tiểu Hoa rót sâm panh, uống một ngụm trông rất nho nhả, rồi nói: “Sinh mạng là thứ quý giá nhất”.
Tôi cũng rót rượu, vẫn cảm thấy lời nói hôm đó của cô văng vẳng bên tai. Cô nói rằng: Thích đến những nơi nguy hiểm nhất để phỏng vấn, thích làm những việc mà người khác không làm được.
“Có điều, anh triệu làm như vậy, cũng không có gì bất ngờ cả”. Tiểu Hoa phân tích, “Anh ấy ly hôn, con cái thì vợ nuôi, không có gì ràng buộc, cũng chẳng có gánh nặng gì cả. Nào chúng ta hãy cùng cạn chén vì anh Triệu”.
Trời đã tối đen như mực, tôi lái du thuyền về.
Gió biển rất mát, Tiểu Hoa ôm tôi từ phía sau.
“Chờ một lát, tìm cớ đẩy họ về để chỉ còn hai chúng ta”. Giọng cô vừa nhỏ nhẹ vừa ngọt ngào.
“Em mà cư như vậy anh không đảm bảo sẽ lái thuyền an toàn đâu đấy”.
“Vậy thì anh tìm một tảng đá ngầm rồi đâm thuyền vào, như vậy cả hai chúng ta sẽ không cần về nữa. Chúng mình sẽ sống trên đảo hoang, trở thành vợ chồng Robinson được không, Gia Dương?”
Tôi cười phá lên: “Em có thấy mình xấu xa không vậy? Thế còn bạn của em thì phải làm sao?”
“Họ đều là những tay bơi lội cự phách, để bọn họ tự bơi về”.
Tàu chúng tôi cập cảng. Chia tay với bạn của cô, tôi và Tiểu Hoa đi ăn hải sản Quảng Đông, món ăm mà cô thích nhất.
Gọi được vài món, tôi liền nói với người phục vụ: “Tôi muốn một đĩa khoai tây xào cà. Anh có biết món đó không? Món ăn vùng Đông Bắc, bên trên có rắc một chút hành hoa thái nhỏ”.
“Sao anh lại ăn loại đồ ăn này chứ?”
“Ngon lắm. Lát nữa em cũng nếm thử xem”.
Món ăn được đưa lên, mỗi món Tiểu Hoa chỉ nếm một miếng, khi nếm tới món khoai tây xào cà, cô ăn tới hai miếng rồi kêu no. sau đó còn khen, Gia Dương à, những món anh gọi thật là ngon.
Tôi đưa cô về nhà nhưng lại bị cô giữ lại.
Nói chuyện một hồi lâu, uống thêm chút rượu, cô nũng nịu nép vào lòng tôi. Những lúc này cũng nên làm việc gì đó, tôi liền hôn cô.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi ℓàм тìин. Sau đó Tiểu Hoa đi tắm còn tôi ra phòng khách bật ti vi lên.
Trên ti vi đang chiếu phim Hồng nhung và hồng bạch. Tôi bị thu hút bởi một tình tiết trong phim, người phụ nữ thích ăn tương lạc nói với người đàn ông: “Tôi là người thô lỗ nên rất thích ăn những đồ ăn thô”.
Chhi tiết này trên phim khiến tôi có cảm giác rất giống với một người.
Tôi nghe thấy tiếng nước vẫn chảy tí tách trong phòng tắm, yên tâm ngồi khóc một mình.
Kiều Phi
Đã lâu tôi không nằm mơ thế nhưng hôm nay bỗng nhiên tôi lại mơ thấy Trình gia Dương.
Trong mơ tôi đang làm phiên dịch cabin cho cuộc họp cấp cao Á- Âu. Người tôi đầm đìa mồ hôi, lực bất tòng tâm, tôi quay sang cầu cứu anh. Tôi muốn hỏi anh tại sao lại không giúp tôi. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, anh liền nói: “Em bảo anh phải giúp em thế nào đây? Những thứ anh có anh đều đã cho em cả rồi. Em thấy không, bây giờ đầu óc anh trống rỗng”. Tôi bừng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Tôi nằm trên giường, rất lâu sau vẫn không chợp mắt được liền bế chú chó con lên ôm, mãi mới cảm thấy yên tâm một chút.
Buổi sáng, tôi tỉnh dậy thấy mắt mình sưng húp, quầng mắt thâm đen, trông thật xấu xí.
Tôi mặc váy rồi xuống tầng mua đồ ăn sáng. ZuZu Ferrandi ngồi trên xe máy bấm còi về phía tôi khiến tôi sợ hết hồn.
Tôi tiến về phía cậu ta, đưa tay che mắt rồi hỏi: “Sớm như thế này, cậu tới đây làm gì vậy?”
“Chẳng làm gì cả. Tôi chỉ muốn báo cho cô biết đã mua được vé tàu rồi, tối thứ Sáu sẽ khởi hành. Sao cô lại che mắt thế?”
“Cậu gọi điện thoại tới là được mà. À mà bao nhiêu tiền thế ZuZu? Đợi lát nữa tôi lên phòng sẽ đưa cho cậu”.
“Sao cô lại che mắt?”
“Nắng gắt quá, tôi bị chói mắt”.
Tôi cùng cậu tới nàh ăn, đúng là khách không mời mà đến, tôi chỉ xuống mua đồ ăn sáng lại phải bao thêm suất của cậu ta.
Tôi rầu rĩ ăn, không cẩn thận để cậu ta phát hiện ra mắt tôi thâm đen.
Cậu ta không ăn nữa, nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi gặp ác mộng, mơ thấy một người. Anh ấy đã cho tôi rất nhiều thứ, đến bản thân anh ấy cũng chẳng còn gì nữa”.
“Thật đáng sợ!”
“Đúng vậy”.
“Tôi cũng gặp ác mộng đấy”.
“Cái gì?”. Tôi lườm cậu ta, rồi đoán cậu ta lại định giở trò gì đây.
“Tôi mơ thấy mình đang làm luận văn, rõ ràng là viết tiếng Pháp thế mà cả trang giấy bị đánh dấu sai be bét. Tôi nhìn vào bài thì nhận ra cô là giáo viên hướng dẫn”.
Tôi bật cười: “Tôi sẵn sàng cho cậu trượt”.
ZuZu đưa cho tôi vé tàu: “Đây là vé của cô, nhớ giữ cẩn thận đấy. Thứ Sáu tôi sẽ đến đón”.
Tôi nhìn vé, hai mươi euro. “Chờ tôi một lát, tôi lên phòng lấy tiền trả cậu”.
“Cô định làm gì vậy? Có nhiều lắm đâu”.
Nhưng tôi biết người nước ngoài rất sòng phẳng, cho dù có quen thân tới mức nào đi nữa. Không những thế lại là hai mươi euro, tôi nhẩm tính rồi đổi ra nhân dân tệ, nhận thấy đó là một khoản tiền không nhỏ.
“Không được. Làm gì có lý đó chứ?”
Cậu ta nhìn tôi nói: “Phi, tôi cảm thấy rất lạ”
“Cái gì cơ?”
“Từ trước tới giờ tôi cảm thấy con gái TQ đều rất dịu dàng vâng lời thế nhưng tôi thấy cô lại bướng bỉnh, cứng đầu giống như đàn ông vậy”.
“Cậu không phải là người đầu tiên nói tôi như vậy đâu”.
Tôi không muốn bị người khác coi thường vì chuyện tiền bạc, do vậy tôi liền nhạy cảm với nó.
Tôi không nói gì nữa, ZuZu nhìn tôi rồi lấy một chiếc 乃út từ trong иgự¢ áo ra. Cậu ta viết một loạt phép tính trên giấy ăn rồi liến thoắng: “Vậy thì chúng ta sẽ tính toán rõ ràng với nhau. Tôi sẽ tính xem chúng ta mỗi người đã chi mất bao nhiêu tiền”.
“Cô đã ăn cơm tại nhà tôi, theo giá của tiệm là hai mươi lăm euro một suất”.
“Tôi đã ăn cơm rang, sa lát, và bia ở nàh cô, theo giá của nhà hàng TQ chắc củng khoảng mười lăm euro”.
“Tôi nhờ cô nuôi chó, mỗi ngày cô phải mua mười euro đồ ăn cho nó, bây giờ đã mười ngày rồi, vậy thì tôi nợ cô một trăm euro”.
“Lại còn bữa sáng này nữa là hai euro bảy mươi lăm xu.
Vậy thì, tổng cộng tôi nợ cô chín mươi bảy euro và hai mươi lăm xu, nếu trừ tiền vé tàu, tôi vẫn phải trả cô bảy mươi bảy euro hai mươi lăm xu”.
“Ô la la, tôi cứ tưởng làm bạn với nhau, không cần phải tính toán kỹ như vậy”.
ZuZu nói rồi lấy tiền ra đặt trước mặt tôi.
Tôi cầm tiền trả lại cho cậu ta, bàn tay tôi đột nhiên bị cậu nắm chặt.
ZuZu không ngẩng đầu nhìn tôi ấp úng: “Con người cô sao vậy, việc gì phải khổ như thế chứ?”.
Tôi gắng sức gạt tay cậu ta ra, rồi chạy ra ngoài.
Tôi vừa ôm chó vừa chạy về kí túc xá, sau đó ngồi bên cửa sổ hút thuốc.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của tôi bây giờ vẫn còn lưu lại hơi ấm của chàng thanh niên trẻ.
Tôi rất thích những chàng trai cao lớn với thân thể cường tráng khỏe mạnh, những chàng trai có hơi thở thơm tho, sạch sẽ, tôi còn thích sự ᴆụng chạm da thịt. Thế nhưng trong đầu tôi lúc này lại là khuôn mặt của một người khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc