Trình Gia Dương
Lúc tôi gọi điện cho Phi, tôi đang ở nhà người khác.
Tôi vừa giúp cô ấy thay quần áo và uống nước ấm. Giờ cô đang nằm trên giường trông như cái xác không hồn, sắc mặt xanh xao.
Văn Tiểu Hoa vốn khỏe mạnh, kiên cường là vậy, thế mà dáng vẻ lúc này của cô khiến ai cũng phải động lòng trắc ẩn.
Bầu trời mùa hạ đã bắt đầu chuyển sang màu trắng như bụng cá, trước đó là cả một đêm dài hỗn loạn.
Buổi tối đầu tiên tôi hẹn Húc Đông tới quán bar uống rượu, kể từ sau đám cưới của anh ấy. Anh phàn nàn dạo này công việc làm ăn của mình không được thuận lợi lắm. Cuộc sống vẫn như cũ thiếu sự mới mẻ, cô vợ mới cưới làm trong lãnh vực bảo tồn và phục hồi các văn vật chẳng quan tâm chút nào tới anh cũng như gia đình anh. Khuôn mặt cô lúc nào cũng giống như Cố Cung- đáng giá ngàn vàng, rất đoan trang cao quý, có điều lại vô hồn như xác ૮ɦếƭ vậy.
Tôi bảo anh nói như vậy là hơi quá lời rồi. Anh kể cho tôi nghe rằng đã lâu họ không ℓàм тìин với nhau, nói trắng ra là không muốn, người đàn bà đó khiến anh mất hết cảm hứng.
Anh hỏi về Kiều Phi, tôi cũng bất ngờ là sao anh lại nhớ rõ tên của cô ấy như vậy.
Tôi nói, uống rượu đi.
Anh liền thở dài một tiếng, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Lúc Văn Tiểu Hoa vào, bên cạnh cô ấy còn có hai, ba người đàn ông khác. Một nhóm người tuy rất bóng bẩy, nhưng lại hung hăng càn rỡ.
Chắc cô ấy nhìn thấy tôi nên liền chọn bàn cạnh bàn tôi và Húc Đông đang ngồi. Cô gọi rất nhiều rượu rồi cười nói vô tư.
Tôi bảo Húc Đông: “Về thôi”
Anh kéo tay tôi, chắc do đã uống khá nhiều nên giọng đã lè nhè: “Đừng ngại, chú em ngồi thêm với anh một lát nữa đi. Chú bảo anh phải về đâu bây giờ hả?”>
tôi đành phải tiếp tục ngồi lại, rượu cũng không uống được nữa, tôi hí hoáy tiêu khiển bằng điện thoại. Phát hiện thấy tin nhắn của tổng đài thông báo số điện thoại ở Pháp của Kiều Phi, tôi cứ xem đi xem lại số điện thoại đó.
Tôi nghe thấy tiếng của Văn Tiểu Hoa hỏi mấy người đàn ông quanh cô: “Anh vừa nói gì cơ? Anh tên gì vậy? Kiệt Sâm à?”
“Anh ta không phải là Kiệt Sâm, anh mới là Kiệt Sâm. Phạt em phải uống rượu.”
“Được, được, được”.
Tiểu Hoa phấn khích khen: “Rượu ngon!”
Húc Đông bỗng nổi hứng hát một đoạn: “Hãy để đôi ta cùng khua mái chèo, con thuyền nhỏ rẽ sóng lướt đi...”
Tôi bỗng cảm thấy đau đầu, khó chịu.
Cuối cùng cũng có người quyết định rời khỏi quán bar, Văn Tiểu Hoa dẫn đám đàn ông kia tới chỗ khác uống tiếp. Một lúc lâu sau thì cô ấy vội vàng quay lại, hóa ra cô quên túi xách ở đây.
Chúng tôi lại vô tình giáp mặt nhau lần nữa, cô cười rồi chỉ vào tôi hỏi: “Là Kiệt Sâm hả?”.
Tôi nhìn cô ấy.
Một người đàn ông trong nhóm quay lại dìu cô ra ngoài: “Tới đâu cũng gọi Kiệt Sâm, Kiệt Sâm ở đây”.
Tôi vỗ vai Húc Đông hỏi: “Anh à, anh đỡ chút nào chưa? Em đưa anh về nhà nhé!”.
“Không cần cậu đưa về”. Bỗng dưng, anh đứng bật dậy, giọng rất rõ ràng. Thế nhưng nói chưa hết lời, anh lại ngồi phịch xuống ghế, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm: “Đưa về ư, đừng đưa về nhà”.
Có những người uống rượu say tới mức hồ đồ, không biết mình đang ở đâu và cũng chẳng biết đêm nay là đêm nào nữa.
Đúng lúc tôi dìu Húc Đông tới cửa quán bar thì một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào. Cô gái đó lại chính là người đã lâu không gặp- Ngô Gia Nghi. Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Húc Đông, anh lúng túng cố đứng thẳng lên.
Ngô Gia Nghi chào: “Hi!”.
Tôi đáp lại: “Hi!”.
Húc Đông nói: “Gia Nghi!”.
Sau đó thì bật khóc.
Tôi về một mình, đi lang thang vòng quanh con đường nhỏ bên ngoài quán bar để hít thở không khí, sau đó mới quay lại lấy xe. Tôi nghĩ thầm, cô gái này tới cứu Húc Đông đúng lúc, rồi đưa anh đi, chắc chắn là không phải về nhà.
Đúng lúc tôi đang định tiến vào bãi đỗ xe, thì bất ngờ một chiếc xe lắc lư lao tới, phanh “kít” một tiếng chiếc xe dừng lại cách mũi chân tôi chỉ ba xen ti mét.
Lái xe ngó đầu ra từ vô lăng, đó là Văn Tiểu Hoa, cô đã say mèm.
Đã uống say tới mức này rồi vậy mà vẫn lái xe lụa đến vậy, có dịp tôi nhất định sẽ nhờ cô dạy cho mới được.
Cô cứ ngồi trong xe nhìn tôi.
Ai có thể nói cho tôi biết nên xử trí tình huống này như thế nào đây?
Cô bắt đầu nôn thốc nôn tháo trong xe.
Tôi đành phải tiến tới, mở cửa xe ra rồi kéo cô ra ngoài. Không ngờ cô gái quý tộc này cũng có lúc trở nên thảm hại như vậy.
Tôi đưa Văn Tiểu Hoa về nhà. Trên đường, cô cứ ௱ôЛƓ lung, mãi mới nói ra được địa chỉ nhà mình.
Về tới nhà, tôi giúp cô thay đồ sạch sẽ, rồi cho cô uống nước, cuối cùng cũng dỗ được cô ngủ.
Sau đó tôi lên sân thượng nhà cô hút thuốc và gọi điện cho Phi.
Nghe giọng cô ấy rất vui, thành tích học tập lại tốt, chắc hẳn cô rất thích cuộc sống ở Pháp. Từ trước tới giờ cô luôn biết cách tự chăm sóc bản thân, luôn tìm được niềm vui bất tận trong cuộc sống giản đơn. Điều này khiến tôi vừa yên tâm lại vừa ghen tỵ.
Lúc tôi trở về phòng của Văn Tiểu Hoa thì cô đã tỉnh. Cô lặng lẽ nhìn tôi, khuôn mặt như phờ phạc thật đáng thương.
“Anh phải đi làm đây”. Tôi nói.
Cô cúi đầu, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Tôi tiến về phía cô, nắm chặt tay cô khuyên nhủ: “Cảm thấy buồn trong người thì không nên đem bản thân mình ra trút giận. Đó là hành động rất ấu trĩ”.
Nước mắt cô lã chã tuôn rơi.
Rất lâu sau đó, tôi không còn thấy chương trình của Văn Tiểu Hoa trên trên truyền hình nữa. Tôi gọi điện cho đồng nghiệp của cô thì được biết lý do là đang điều chỉnh lại chương trình. Sau khi tôi nói mình là bạn của Văn Tiểu Hoa, họ mới nói thật rằng biên tập viên kiêm dẫn chương trình Tiểu Hoa đang nghỉ dưỡng bệnh.
Như vậy sự việc đã nghiêm trọng hơn rất nhiều rồi.
Tôi biết cô là người rất giống tôi, cọ thể bỏ lỡ việc gì chứ không thể để lỡ công việc. Tôi gọi di động cho cô, rồi lại gọi tới nhà nhưng đều không liên lạc được.
Sau khi đi công tác Quảng Châu về, tôi liền gọi lại cho cô một lần nữa.
Cuối cùng đã tìm được cô, lúc này cô đang ở nhà.
“Em đã đi đâu vậy?” Tôi hỏi, “Làm anh lo quá, cứ tưởng em bị mất tích”.
“Chuyện đâu tới mức nghiêm trọng đến thế?” Cô phân bua, “Em đi du lịch, nếu không lại không được nghỉ”.
Trong giây lát, chúng tôi cùng không nói gì.
“Gia Dương à, anh có rảnh không vậy? Bây giờ qua chỗ em một lát được không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Được”.
Lúc tôi tới nơi, Tiểu Hoa đang mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời trông rất kì lạ. Quả thực lúc này tôi thấy thần sắc của cô rất tốt, dường như trông cô xinh đẹp hơn.
Trong phòng cô bày biện rất nhiều bình vại, có cái cao cổ, có cái miệng tròn lại có cái cong cong, chúng đều có hoa văn cổ trên bề mặt. Trên tường treo một tấm thảm, trên tấm thảm là hình một cô gái che mạng cưỡi lạc đà.
“Em đi du lịch ở đâu vậy? Sao thần thái thay đổi nhanh thế?” Tôi hỏi.
“Thổ Nhỗ Kì”.
“Một nơi đẹp đấy”
“Anh ăn cái này đi”
Tôi nếm thử thứ cô đưa cho, đó là một bát chè dầu thơm phưng phức.
Tôi cười cười hỏi: “Chắc em cảm thấy rất thích thú cới chuyến du lịch này. Em thậm chí còn vứt bỏ cả khán giả của mình nữa”.
Cô đang ngồi trên tấm nệm gần tôi, nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt long lanh: “Vui lắm anh ạ. Ngày nào em cũng đi cầu nguyện cùng người dân bản địa năm lần. Bởi họ nói với em rằng, chúa trời biết hết mọi việc. Em thường ngồi trong đền hỏi thánh Ala rằng: “Thánh Ala, ngài biết hết mọi chuyện phải không? Vậy ngài có biết con rất thích Trình gia Dương không? Ngài có biết anh ấy nghĩ gì về con không?”.
Tôi không biết phải nói gì nữa, ánh mắt tôi vô tình chìm đắm trong ánh mắt cô.
Môi của Tiểu Hoa in lên môi tôi, thật mất và cũng thật mềm.
Chúng tôi tách nhau ra một chút, khuôn mặt kề bên nhau, tôi nhìn thấy vẻ mãn nguyện hiện rõ trong mắt cô.
Tôi lắp bắp nói: “Tiểu Hoa à, em sẽ hối hận đấy, bởi anh không xứng với em đâu”.
“Nói linh tinh”.
Cô ôm lấy tôi rồi tiếp tục hôn.
Kiều Phi
Chú chó ZuZu nằm trong chiếc vali gỗ nhỏ đặt dưới giường tôi. Tôi ăn bất cứ cái gì cũng đều cho nó một ít. Lúc học bài, mặc dù rất nóng nhưng tôi vẫn đặt nó lên chân mình. Ngày nào tôi cũng tắm cho nó, sau đó còn ôm nó lên giường chơi một lúc. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, thấy áo phông của mình dính đầy lông chó.
Thỉnh thoảng tôi dắt nó ra quảng trường chơi. Tôi mua ba chiếc sandwich rồi chia cho nó một nửa. Ăn no xong, cu cậu liền chạy cuống cuồng cùng những con chó khác. Con chó này thường ngày ở nhà rất ngoan, không hay làm ồn. Thế mà lúc này nó đang sủa ầm lên trong quảng trường, thậm chí sủa to tới mức khiến những con chó khác phải sợ.
Cuối cùng cũng có người đi tới nhắc nhở: “Con chó của cô sủa to quá, ảnh hưởng tới giao thông”.
Tôi đang ngồi đọc báo trên ghế, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười thân thiện với họ, thì ra người đó chính là ZuZu Ferrandi. Nụ cười trên môi tắt ngúm, tôi nghiêm mặt nói: “Người có nhân quyền, chó có chó quyền. Tôi không đồng ý với mỗi tiếng sủa của nó, nhưng tôi sẽ thề ૮ɦếƭ để bảo vệ quyền được sủa của nó”.
ZuZu ngồi xuống bên cạnh tôi chăm chú nhìn rồi nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi, chắc chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là cô sẽ nói tiếng Pháp giỏi hơn tôi đấy”.
Tôi cười hì hì nói: “Cậu quá khen rồi, cậu xem này, vừa hay tôi đọc tới đoạn này”.
Trong sách là đoạn nhân vật Voltare chau mày nói: Tôi không đồng ý với từng chữ anh nói, nhưng tôi thề ૮ɦếƭ bảo vệ quyền được nói của anh.
“Tôi phải về rồi”. Tôi nói với ZuZu.
ZuZu ở đằng sau nói với theo: “Phi à, cuối tuần này chúng ta đi Avignon chơi nhé. Đó là thành phố cổ, chắc chắn cô sẽ rất thích”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, trước khi bắt đầu học kì mới, tôi còn một tuần nghỉ ngơi. Avignon là thành phố cổ nổi tiếng mà tôi ngưỡng mộ từ lâu. Tôi quay lại nói: “Được thôi. Chúng ta cùng đi nhé”.
“Thế thì hay quá! Chờ điện thoại của tôi nhé”.