Kiều PhiTrẻ sơ sinh mới chào đời đứa nào cũng giống nhau, đều trần trụi, quần áo trên người chỉ là làn da mỏng manh trong suốt, giống như đồng phục không phân đẳng cấp, không phân cao thấp sang hèn.
Thế nhưng sự bình đẳng này chỉ kéo dài trong nháy mắt. Số phận đã an bài, cuộc đời của một vài đứa trẻ ăn trắng mặc trơn, còn những đứa khác thì rách rưới khốn khổ.
Cậu quý tử Trình Gia Dương kia chỉ vì chút trắc trở trong chuyện tình cảm mà đã dày vò bản thân, đòi sống đòi ૮ɦếƭ, còn tôi lúc này đang rầu rĩ vì sinh kế, phải lên kế hoạch làm thế nào trong thời gian ngắn nhất có thể kiếm được một món tiền kha khá, để có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Tôi cũng chẳng quan tâm bằng cách nào mà chỉ cần nhanh nhất có thể.
May mà không chỉ mình tôi lâm vào thế bế tắc, chị Julia thần thông quảng đại của Khuynh Thành cũng đang sầu muộn, chỉ vì không cẩn thận một chút mà đám gái dưới tay đã bị hộp đêm khác mới khai trương câu mất. Chị vừa dũa lấy dũa để móng tay, vừa liếc mắt sang một bên, dữ dằn lẩm bẩm một mình: “Lời các cụ nói cấm có sai, con đĩ vô tình, con đào vô nghĩa”.
Tôi đang đứng cạnh quầy bar lĩnh phần trăm rượu, nước, vừa nhìn chị vừa nghĩ thầm, bà chị này đúng là giận quá mất khôn, tự dưng lại lôi cả bản thân mình ra để chửi.
Lúc tôi chuẩn bị đi chị ta gọi. “Phi Phi, dừng lại một chút, chị có chuyện muốn nói với em.”
Người ta thường thì không vô duyên vô cớ phạm lỗi trừ phi hoàn cảnh thích hợp cùng với sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa lại có một chút chất xúc tác để tăng tốc phản ứng. Những thứ trên dần dần kéo bạn tới vực sâu.
Những lời nói lúc này của chị Julia chính là chất xúc tác.
“Giúp chị tiếp một khách sộp nhé.”
Thì ra có người muốn mua bán đêm tân hôn
Đêm tân hôn của cô gái mười bảy, mười tám tuổi rõ ràng là món quà ngọt ngào, đẹp đẽ còn tôi thì đã qua cái tuổi mới lớn đẹp mê hồn đó rồi.
Thế nhưng…
“Đây là vấn đề chữ tín, chị không thể để họ nhìn thấy chuyện cười của chúng ta được. Em giúp chị, sáu mươi nghìn tệ là của em hết, chị một xu một hào cũng không xơ múi gì.”
Sáu mươi nghìn tệ.
Tôi chau mày, vì khoản tiền không lớn cũng không nhỏ này mà phấp phỏng lo sợ. Chị Julia hiểu nhầm ý tôi, lại tưởng tôi đang do dự. Chị nắm lấy tay tôi, loáng một cái nước mắt đã tuôn ra như mưa.
“Phi Phi, em nói xem từ khi em tới đây, chị có đối xử tệ với em không? Những khi em không muốn làm, chị đã bao giờ ép em chưa? Em còn nhớ lần em có kinh không, chị còn lấy băng vệ sinh của mình cho em dùng nữa.”
Tôi vội nói: “Xin chị đừng nói nữa. Được thôi, chuyện này em có thể làm, nhưng em có hai điều kiện”.
“Nói cho chị nghe đi.”
“Em muốn lấy tiền trước.”
“Chị đã sớm nhận ra em là đứa có triển vọng rồi. Không vấn đề gì, còn điều kiện thứ hai.”
“Chuyện đó ấy mà, em không rành lắm. Chị truyền cho em chút kỹ năng, kỹ xảo được không?”
Julia thấy tôi đồng ý, sự việc có thể nói đã được giải quyết, dường như trút bỏ được một gánh nặng vậy. Chị vuốt ve khuôn mặt tôi rồi mỉm cười nói: “Kỹ năng gì chứ? Cái màng trinh trong người em quan trọng hơn tất thảy mọi thứ. Những cảnh trong phim con heo chỉ là pha rẻ tiền, chẳng có giá trị thao tác thực tế chút nào. Thế nhưng chị vẫn phải dặn em hai điều Phi Phi à”. Nói tới đây, giọng của chị nhỏ dần, trông bộ dạng giống như thầy bói Di gan. “Thứ nhất, bất kể người đàn ông đó xấu trai tới cỡ nào, thì đối với em đêm hôm đó vẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đau đớn là điều khó tránh khỏi nhưng em cũng phải biết hưởng thụ nó. Em phải nhớ rằng tình dục đối với phụ nữ rất kỳ diệu. Còn nữa, em phải nhìn vào mắt của người đàn ông đó, nhìn không chớp mắt, khi họ tiến vào cơ thể em, em sẽ thấy mọi thứ trong mắt họ. Chắc chắn sẽ không thiệt đâu.”