Trình Gia DươngCùng thời điểm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tôi bắt đầu thực tập tại ban phiên dịch cao cấp trong Bộ Ngoại giao. Vì là người mới nên mỗi tuần tôi phải tham gia tập huấn ít nhất hai ngày. Nội dung tập huấn tôi đã nắm rất rõ, dịch đối chiếu Hán - Pháp những từ chuyên ngành trong mọi lĩnh vực xã hội, luyện tập ghi tốc ký bằng chữ nước ngoài, dịch cabin… Mặc dù cơ sở kiến thức của tôi rất tốt thêm vào đó là kinh nghiệm du học tại đại học Trois Paris, nhưng đây vẫn là nghề đòi hỏi người theo nghề phải không ngừng tu dưỡng để nâng cao trình độ của mình, do vậy trong ngành này sự cạnh tranh và đào thải rất khốc liệt.
Anh trai vẫn không về nhà, bố mẹ dường như còn bận rộn hơn cả tổng thống Mỹ.
Tôi vẫn sống lặng lẽ qua ngày. Một hôm không thể kìm nén lâu hơn nữa, tôi gọi điện thoại cho Minh Phương, nói với bà giúp việc đang nghe điện là tôi tìm cô ấy. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân cô ấy tới gần đột nhiên tôi mất hết dũng khí dập máy luôn.
Hôm đó, Húc Đông dẫn tôi tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, hộp đêm Khuynh thành. Đây đúng là chốn “tiên cảnh” mê đắm lòng người. Nhưng trong đám người hỗn tạp đó, linh hồn của một người làng càng trở nên cô đơn. Tôi trốn ra ngoài hút thuốc nhưng vẫn bị Húc Đông phát hiện và bị đẩy về chỗ cũ. Tôi càng càng uống nhiều rượu, càng gào lên hát, không hiểu do tác dụng gây tê liệt của hành động nào mà tôi chợt cảm thấy thích thú chốn này.
Cuộc sống hai mặt này cứ câm lặng tiếp diễn.
Tháng Sáu, cảnh sắc mùa hè tràn ngập, hoa phù dung nở rộ trong khuôn viên trường.
Húc Đông cuối cùng đã nhớ ra một chuyện, một hôm khi đang ăn cơm cùng tôi anh hỏi: “Lần trước anh nhờ chú tìm cho cô gái đó, thế nào rồi?”
Người mà anh ấy nói chính là Kiều Phi.
Tôi trả lời: “Không tìm thấy.”
Sau đó tôi đưa miếng sườn bò sốt tái vào miệng, thấy Húc Đông đang chăm chú nhìn mình, tôi bèn nhắc lại:
“Em chưa tìm thấy, tìm người chẳng đơn giản chút nào.”
Thế nhưng thực tế thì cách đây một ngày, tôi với tư cách là đại diện học sinh ưu tú vừa mới trao bằng khen và giấy chứng nhận đạt giải ba cuộc thi Tiếng Pháp toàn quốc cho cô ấy.
Biểu hiện của Phi khác hẳn mọi người, cô cười rồi nhận bằng khen từ tay tôi, sau đó phát biểu trước đông đảo mọi người tới dự: “Xin cảm ơn Học viện, cảm ơn bố mẹ tôi, cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim, đã giúp tôi giành được giải Oscar’s. Tôi yêu các bạn.”
Sau đó đưa tay đặt lên иgự¢, trông điệu bộ như cố kìm nén cảm xúc nhưng cũng khó tránh khỏi xúc động. Trăm phần trăm là phong cách của các cô đào khi đoạt giải Oscar
Trời đất, cô học trò này đúng là một người chuyên gây cười. Tôi chắc chắn cô nàng đã chuẩn bị từ trước, cô nàng biết mình sẽ giành được thành tích như vậy. Các bạn học cười ngặt nghẽo, các thầy cô giáo cũng rất khoan dung với sự hài hước của cô học trò ưu tú này.
Tôi nhớ lại những hành động gây cười của cô trước đây, đúng là rất hiếu kỳ, không hiểu cô xuất thân trong gia đình như thế nào nhỉ?
Húc Đông khua khua tay trước mặt tôi hỏi: “Chú đang nghĩ gì vậy?”
“Đâu có.”
Anh ta nhìn tôi nói: “Anh có chút việc muốn nhờ chú.”
“Anh nói đi, sao lại khách sáo với em thế.”
“Anh có hồ sơ đấu thầu muốn dịch sang tiếng Pháp, anh chẳng tin được ai, chú giúp anh vụ này nhé.”
Anh lôi từ trong cặp ra một tệp hồ sơ, tôi đỡ lấy, đó là tập hồ sơ đấu thầu của công ty Húc Đông về việc nhận thầu xây dựng công trình cầu cống với nhà nước Mali - Châu Phi.
Tôi đáp lại: “Chắc cũng phải mất một tuần đấy anh à.”
“Được thôi, quá tốt rồi! Anh lại cứ sợ chú bận không nhận lời giúp anh.” Nói rồi anh rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt trước mặt tôi: “Chú nhận cho anh chút lòng thành này nhé!”
“Vớ vẩn thật đấy!” Tôi trả lại thẻ cho anh rồi nói tiếp: “Sao anh lại làm thế này với em chứ?”
“Thôi được.”
Húc Đông lấy lại thẻ: “Chú không thiếu tiền, anh cũng không làm khó chú nữa, nếu như trúng thầu, anh sẽ đền đáp chú tới nơi tới chốn.”
Nội dung của hồ sơ dự thầu không nhiều lắm, nhưng do tính chất thương nghiệp đặc thù nên yêu cầu rất gắt gao về việc chọn lựa từ ngữ. Cả một tuần dài, tôi cặm cụi bên hồ sơ dự thầu của Húc Đông. Lúc dịch xong, cũng là lúc tôi chấm dứt cuộc đời sinh viên của mình, tôi chính thức bắt đầu làm việc trong phòng Phiên dịch cao cấp của Bộ Ngoại Giao với tấm bằng thạc sĩ.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi hy vọng có thể nhìn thấy Minh Phương. Tôi tới giảng đường của khoa Anh để tìm cô. Tôi nhìn thấy cô đang coi thi trong phòng học ở cuối hành lang.
Hai tháng không gặp, có lẽ do phải chuẩn bị vô số công việc cho đám cưới nên Minh Phương gầy hơn trước, thế nhưng trong chiếc váy màu trắng ngà trông cô vẫn đẹp đến nao lòng. Tôi chợt nhớ tới thời niên thiếu vừa ăn hoa quả trong sân nhà Minh Phương vừa liếc mắt nhìn cô đang xem sách trên xích đu. Chốc chốc Minh Phương lại cười rồi nói với tôi: “Gia Dương, cậu ăn dâu tây dính cả lên mũi rồi kìa”.
Tôi thở dài rồi rời khỏi nơi đó.
Tâm trạng kiểu này cứ lặp đi lặp lại khiến người ta phiền lòng, tôi muốn quên cô ấy.
Vừa bắt đầu làm việc tôi đã phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. Giới chính trị Pháp sắp cử người sang thăm, Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị tiếp đón, tôi được phái đi làm phiên dịch. Những nhân vật quan trọng tới Trung Quốc đều đã hơn tám mươi tuổi, tuy tư duy của họ vẫn sáng suốt nhưng giọng nói không còn rõ ràng, hơn nữa chất giọng Địa Trung Hải đặc sệt khiến tôi phải rất khó khăn để dịch được những câu ban đầu. Nhưng dần dần tôi đã làm chủ được tình thế, cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ.
Sau khi kết thúc buổi hội kiến, phó Chủ tịch nhìn tôi nói: “Cháu là Tiểu Trình phải không?”.
“Vâng ạ.” Tôi mỉm cười đáp lại.
“Bố cháu có khỏe không?”
“Vẫn bình thường bác ạ. Hiện giờ bố cháu đang dẫn phái đoàn sang thăm Bắc Mỹ.”
“Thế là cháu kế nghiệp bố rồi, phải không?”
“Vâng ạ. Cháu cũng làm trong phòng Phiên dịch cao cấp.”
“Cháu dịch tốt lắm. Cố gắng lên nhé!”
Ông vỗ vỗ vai tôi như muốn nói nhiệm vụ nặng nề đấy.
Trưởng phòng Cục Ngoại vụ Hội nghị Hiệp thương Chính trị phụ trách toàn bộ kế hoạch tiếp đón, anh ta chào tôi, gọi cả họ lẫn tên: “Trình Gia Dương”. Không ngờ tôi lại gặp anh ta trong hoàn cảnh này.
Tôi gật gật đầu, quan sát người này: Trên dưới ba mươi tuổi, dáng dấp bậc trung, khuôn mặt chữ điền.
“Tôi là Chu Nam.”
Chẳng có ấn tượng gì cả.
“Tôi là vị phu của Phó Minh Phương.”
Thì ra là vậy.
Bất luận thế nào thì chúng tôi cũng là bạn thế giao với nhà họ Phó. Tôi nên gọi một tiếng “anh rể” mới phải đạo chứ nhỉ? Hình như phải vậy.
Tôi bắt tay anh ta, siết chặt biểu thị sự thân thiết: “Anh rể, đáng ra chị Minh Phương phải sớm giới thiệu anh em mình với nhau rồi”
KIỀU PHI
Khi trong tay tôi đã có đủ tiền học phí cho kỳ sau thì cũng sắp đến hè. Tôi hi vọng có thể tìm được một việc làm thêm khác. Tôi dự định rời khỏi hộp đêm Khuynh Thành.
Tôi không xác định được người tôi nhìn thấy hôm đó tại Khuynh Thành có phải là Trình Gia Dương hay không, sau đó tôi gặp lại anh tại buổi công bố kết quả thi tiếng Pháp toàn quốc. Trông anh thật nho nhã khi phát giấy khen và bằng chứng nhận cho tôi, thật khó có thể tìm được điểm chung giữa anh lúc này và người đàn ông say mèm hôm đó. Nhưng ai có thể nói chắc chắn được, ai có thể nhìn thấu tâm hồn ẩn giấu dưới khuôn mặt kia. Ý nghĩ này khiến tôi hoảng hốt, thời gian tôi ở Khuynh Thành quả thật rất lâu rồi, không thể để xảy ra trường hợp vô tình gặp người quen được, đặc biệt là không thể chạm mặt anh.
Đang ngồi chống cằm với suy nghĩ đó thì một người đàn ông đến bên cạnh tôi, tay phải đặt cốc rượu xuống rồi gõ nhẹ vào mu bàn tay tôi: “Em à, nói chuyện một chút được không?”.
Dù chỉ làm hòa thượng một ngày cũng phải biết gõ chuông cả ngày đó cho nên hồn. Huống hồ cách gọi của người này thật nho nhã, không những thế lại có bàn tay đẹp tới vậy, tôi quay đầu, đang định chào thì sững người lại.
Là Trình Gia Dương.
Lúc này anh đã ngấm hơi men, ánh mắt lờ đờ, tóc xòa trước mặt, trong ánh đèn mờ ảo, mặt anh tái lại. Sự việc đã xảy ra rất nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tôi vẫn phải thừa nhận rằng, đối với Trình Gia Dương tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc. Mặc dù gặp anh trong bộ dạng này, thật suy đồi, thật phóng túng, thật xanh xao, thật tuyệt vọng, nhưng trong mắt tôi anh vẫn rất tuấn tú, hấp dẫn vẫn khiến trái tim tôi không thể không rung động.
“Em này, hình như anh đã gặp em ở đâu rồi thì phải.” Anh vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt tôi. Trái lại tôi không hề sợ hãi, bởi người say tới mức này rồi, chắc chắn đã quên mất thế giới của mình.
“Trong mơ phải không, anh giai?”
Anh bật cười: “Muốn uống rượu gì?”.
“Loại đắt nhất ấy.”
“Không thành vấn đề.” Anh vẫy vẫy tay. Bồi rượu mang tới một chai whisky đen, Trình Gia Dương rót nửa ly cho tôi, rồi ấn nhẹ tay lên môi tôi. Anh ghé sát mặt lại, hơi thở phả trên mặt tôi: “Nhưng phải hôn một cái đã”. Sau đó đôi môi mỏng của anh áp chặt vào môi tôi.
Đây là thế giới gì vậy? Ban ngày, hoàng tử nho nhã cao quý là thế, nhưng khi màn đêm buông xuống lại biến thành một ma vương hôn kỹ nữ ư?
Sự kỳ quái của con người này là thật. Đôi môi lạnh lẽo như băng kia là thật. Tôi đưa lưỡi, dò xét từng đường nét vừa quen lại vừa lạ kia với mong muốn làm ấm đôi môi lạnh lẽo này và thưởng thức mùi vị của anh. Lưỡi của anh tiến sâu vào miệng tôi, mang theo mùi rượu thơm nồng. Chúng tôi мơи тяớи nhẹ nhàng, tôi hiếu kỳ tại sao cái miệng này lại có thể nói ra thứ tiếng Pháp dễ đi vào lòng người đến vậy.
Anh ôm tôi, bàn tay không cầm ly rượu vòng qua eo. Anh đáp lại nụ hôn nồng cháy của tôi bằng một tiếng “ọe” khe khẽ.
Đầu mũi chúng tôi kề sát nhau, anh có mùi giống như sô cô la nhân rượu của Nga. Tôi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh khẽ cười, không hiểu ai đang kiếm chác ai?
“Em… em, có đi khách không?”
“Xem tình huống thế nào đã.”
“Đi với anh được không?”
Khi nói chuyện chúng tôi vẫn không ngừng hôn, quấn quýt lấy nhau. Tôi mơ hồ nghĩ thầm, có lẽ tôi đã tạo kỷ lục hôn tại Khuynh Thành. Khi anh đề nghị đi khách, đó dường như là một sự cám dỗ lớn.
Tôi hổn hển: “Cầu xin em đi!”.
“Xin em…” Anh nhíu mày, càng ôm chặt tôi.
Tôi mở cờ trong bụng. Anh nhanh chóng thanh toán, sau đó khoác chiếc áo ngoài lên bờ vai trần của tôi. Chúng tôi ôm nhau gấp gáp rời khỏi Khuynh Thành.