An: An mờ cả mắt rồi, đoạn cuối chưa beta lại, có thời gian nhất định beta lại, bjo phải đi ngủ đã :v
Phó thị Trưởng tự mình chào hỏi, vị trí trưởng khoa của Từ Lương Cẩm đi lên tốt đẹp. Ngày Từ Lương Cẩm thăng chức, cả người đều tốt đẹp giống như được sinh ra một lần nữa, ngược lại với bộ dáng chán chường sau đám cưới, nét mặt sán lạn, tinh thần sáng láng.
Lúc anh ta ra cửa, đẩy đẩy Tô Diệu Âm đang ngủ nướng, “Qua hôm nay tôi chính là trưởng khoa Từ, Tô Diệu Âm, tôi hoàn toàn không cần nhà họ Tô các người.”
Tô Diệu Âm mặc kệ anh ta, lật người ngủ tiếp.
Từ Lương Cẩm nhìn cô ta da thịt trắng lõa lồ, chán ghét bĩu môi một csai, trong bụng buồn nôn. Đàn bà như vậy, ban đầu anh ta đúng là thua thiệt, ở trên giường, cái dạng chiêu thức gì cũng đã phục vụ qua, hôm nay suy nghĩ lại, thật đúng là muốn phun ra. Chỉ là cũng may anh ta hôm nay âm dương tốt.
Siết chặt giấy cam đoan trong tay, Từ Lương Cẩm cảm giác tương lai bừng sáng.
Thái Niểu nghe theo lời phân phó của Trương Cảnh Trí không có bất kỳ tiếp xúc gì với Từ Lương Cẩm, tháng sáu các trường đại học đều bắt đầu tổ chức thi tuyển giáo viên, cô vừa muốn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vừa muốn chuẩn bị thi công chức, đều vội vàng tới bể đầu sứt trán. Căn bản cũng không có thời gia để ý tới tên Từ Lương Cẩm đó.
Bạch Kỳ Trấn chủ động liên lạc với Từ Lương Cẩm, nói thẳng, “Trưởng khoa Từ, anh lấy được điều anh muốn, có phải cũng nên thứ không thuộc về anh trả lại hay không?”
Từ Lương Cẩm nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn, có chút nơm nớp lo sợ, lập tức đồng ý, hẹn địa điểm, hai người gặp mặt.
Bạch Kỳ Trấn nhìn anh ta đem toàn bộ ảnh thủ tiêu, mặt không gợn sóng, “Hi vọng loại hình ảnh thế này sẽ không còn nữa.” Mười phần ý vị cảnh cáo.
“Bí thư Bạch yên tâm, ngài cầm giấy cam đoan của tôi, tôi nào còn dám!” Từ Lương Cẩm khách khí.
Bạch Kỳ Trấn nghĩ thầm Tiểu Điểu trước đây thật đúng là mắt bị mù, lại để ý tên đàn ông như vậy. Không rảnh để ý anh ta, trực tiếp đứng dậy rời đi. Trở lại tòa thị chính, đem giấy cam đoan giao cho Trương Cảnh Trí, Trương Cảnh Trí liếc mắt nhìn, cầm điện thoại lên, chỉ nỏi hai chữ “Hành động.”
Gọn gàng linh hoạt, không có chút suy tính nào. Mà hai chữ cũng không chỉ nhằm vào một mình Từ Lương Cẩm.
Ba ngày sau, sảnh lao động phó Bộ trưởng Tô Chinh chính thức được tiếp thụ điều tra, con gái ông ta Tô Diệu Âm bởi vì tụ tập hít thuốc phiện nên bị bắt nhốt, con rể Từ Lương Cẩm bởi vì uy Hi*p lường gạt bị chính thức cách chức.
Khi tất cả đều kết thúc, qua tờ báo Đại Phúc Độ đăng tin “Một quan chức bị cách chức” thì Thái Niểu mới biết nhà họ Tô cứ như vậy mà sụp đổ.
“Cậu út, cậu biết không?” Cô đem tờ báo đưa tới.
Trương Cảnh Trí nhìn một cái, gật đầu một cái. Bưng cà phê lên uống một hớp, dang tay ý bảo cô vào trên chân mình. Thái Niểu ngoan ngoãn đi tới, ôm cổ anh, tròng mắt hơi híp lại. “Không phải là anh ra tay đấy chứ?”
“Chuyện như vậy, đâu cần anh tự ra tay, anh chỉ là thả ra tin tức, sẽ có rất nhiều người tình nguyện làm như vậy.” Đẩy người ngã ngựa cũng là một chiến công, người muốn lập công có cả khối người.
Thái Niểu bĩu môi, anh không gật đầu, ai dám. “Có phải là quá ác độc hay không.”
Trương Cảnh Trí thở dài, cốc nhẹ lên đầu nhỏ của cô một cái, “Em đừng suy nghĩ mấy thứ không đáng thế này, không phải nói thời gian ôn tập không đủ hay sao? Thế nào lại còn có thời gian suy nghĩ chuyện này!”
“Nhưng….”
Trương Cảnh Trí sờ nên hốc mắt có chút thâm đen của cô, bỗng đau lòng nói: “Thời gian ngủ của được so với anh còn ít hơn, vợ à, đừng thi nữa, mấy ngày trước Chu Hưng còn nói vị trí đã sớm giữ lại cho em rồi.”
“Không cần.” Thái Niểu lập tức cự tuyệt, chu miệng, “Anh không phải tin vào năng lực của em có thể tự thi đậu hay sao?”
“Tin tưởng.” Cô từ nhỏ tới giờ đều học rất tốt, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.
“Vậy là được rồi, tự mình có thể thi đậu thì cần gì đi cửa sau.” Cô tràn đầy tự tin.
Trương Cảnh Trí nhìn bộ dáng nhỏ của cô lúc này, thật không đành lòng dội vào gáo nước lạnh. Đừng bảo là Chu Dưng đang làm ở bộ phận nhân sự Bộ Giáo Dục, cho dù là không có bạn học như vậy ở đây, người có lòng nhất định có thể nhận ra cô là vợ của ai, muốn dùng thực lực thật sự cũng khó mà thực hiện nổi.
Chỉ là lời nói này, đoán chừng sẽ chạm tới tự ái của cô gái bướng bỉnh này, thay vì để cho cô khổ não, không bằng liền nói dối! Ôm cô hôn một cái, đầy cưng chiều, “Được được được, để cho em tự mình thi, nhưng em phải đồng ý với anh, không thể quá cực khổ có biết không?”
Thái Niểu bật cười, cũng hôn lại anh một cái, “Cậu út tốt nhất.”
Câu này giống như trăm lần đều là chiêu linh nghiệm số một, nghe cô nói câu này, bắt anh làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện. bởi vì anh muốn là người tốt nhất trong cảm nhận của cô.
Cuối tháng năm, Trương Cảnh Trí chính thức trở thành thị trưởng Cảnh Giang, bởi vì trên đầu có danh hiệu thị trưởng đẹp trai nhất cả nước, nên rất được sự quan tâm của giới truyền thông. Tự nhiên, vợ anh cũng trở thành đối tượng được quan tâm. Ảnh chính diện hay chỉ cần là một bóng lưng, đột nhiên được truyền bá rộng rãi trên mạng. Ngay cả bản thảo phỏng vấn chung vợ chồng bọn họ đợt trước giải thích để lấy lại hình tượng ngày đó cũng bị lật lại đăng lên lần nữa. Người dân đối với câu chuyện tình yêu của anh và Thái Niểu càng ngày càng cảm thấy lãng mạn, Bạch Kỳ Trấn nhàn hạ xem các bình luận để lại, cơ hồ cười phun ra.
Có người nói đây là “Hồ ly bắt cóc Lolita”, còn có người nói đây là “Chú cháu giả”, còn có người post một tiêu đề điên cuồng gào thét, “Em gái anh ở nơi này là thật, đây là Tiểu Ngôn, khẩu vị nặng Tiểu Ngôn a!”
Trương Cảnh Trí sau khi nghe nói cũng chỉ cười cười, căn bản không để trong lòng.
Giữa tháng sáu, cuộc thi tuyển giáo viên bắt đầu, cuộc thi ngày đó Thái Niểu vẫn còn có chút khẩn trương, Trương Cảnh Trí sáng sớm đã mua chocolate cho cô, nhưng cô còn chưa hài lòng. “Không phải loại này, muốn chocolate trắng.”
“Đây không phải loại em thích ăn nhất sao?” Trương Cảnh Trí kinh ngạc.
Chân mày Thái Niểu xoắn lại, “Em đổi khẩu vị không được sao?” Thái độ hoàn toàn là cố tình gây sự.
Trương Cảnh Trí lập tức thoải mái cười, bảo chị Linh mau tới đi mua chocolate trắng.
Chân mày Thái Niểu nhíu lại, “Em đổi khẩu vị không được à?” Thái độ chính là cố tình gây sự.
Trương Cảnh Trí lập tức cười làm lành, bảo chị Linh mau tới đi mua chocolate trắng. Ôm vợ dỗ dành, “Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đi thi.”
Bạch Kỳ Trấn ở một bên nhìn choáng váng, trong bụng thầm cảm thán, phụ nữ thật không thể nói lý. Đang Suy nghĩ, không biết vợ mình có đỡ hơn không thì lập tức có điện thoại gọi tới, vừa đứng lên nghe máy đã nghe thấy tiếng rống công phu của sư tử Hà Đông. “Bach Kỳ Trấn, em mua quần áo cho tiểu Điểu để co ấy vượt qua kỳ thi sao anh không đưa cho cô ấy, lời nói của rm đều là gió thoảng bên tai sao?”
Hỏng bét, anh quên mất. Luôn miệng nhận sai, căn bản không có tác dụng. Bạch Kỳ Trấn nhìn lại thời gian, cảm thấy không kịp, lập tức nói ngay bây giờ về lấy, Lưu Ly mới cúp điện thoại.
Chào Trương Cảnh Trí, lập tức quay trở về nhà lấy món đồ ‘quần áo vượt kỳ thi’, thật ra thì chính là một cái váy liền màu đỏ.
Quần áo đưa tới, chocolate trắng cũng đã ăn, Thái Niểu đổi váy mà Lưu Ly gửi tới rốt cuộc hài lòng ra cửa, nhưng khi nhìn thấy Trương Cảnh Trí cũng muốn đi theo lên xe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống. “không cho phép anh đi lên.”
À?!
“Anh là người nổi tiếng thế nào anh không biết sao? Xung quanh trường thi nhất định sẽ có ký giả, anh vừa xuất hiện, em liền thật sự không cần thi.” cô hùng hồn nói.
Trương Cảnh Trí cư nhiên bị kỳ thị. Anh dở khóc dở cười, muốn tranh thủ một cái. “Vợ à, anh…”
“không cần nói, dù sao cũng không cho phép anh đi! Anh Trang, anh lái xe đi.” cô thúc giục.
Trang Tịch cũng không biết nên làm thế nào, cuối cùng vẫn là do Trương Cảnh Trí thỏa hiệp dặn dò một cách cẩn thận, đóng cửa xe lui về phía sau một bước. Nhìn xe lái đi, Trương Cảnh Trí không tiếng động thở dài. “Lo lắng trước kỳ thi.”
Bạch Kỳ Trấn cười lên. “Nhà tôi có phải cũng có triệu chứng lo âu giai đoạn mang thai?”
Hai người đàn ông bốn mươi tuổi đều là bất đắc dĩ cười, ai bảo bọn họ cưới cô vợ nhỏ đây! Chuyện này phải nhẫn!
Thái Niểu nhanh chóng cắn miếng chocolate trắng trước khi bước vào trường thi, sau khi ngồi xuống mới phát hiện nhịp tim đã ổn định, bài thi phát ra, nhìn đề trên giấy, đầu tiên là cười một tiếng sau đó mới đặt 乃út làm. Bài thi chia làm hai phần, một phần là khảo hạch kiến thức chuyên ngành, một phần là khảo hạch kiến thức nâng cao. Phần kiến thức chuyên ngành thì không cần nói, chỉ cần kiến thức Anh ngữ trung học phổ thông đã là quá đủ. Phần khảo ngạch kiến thức nâng cao thì càng dễ hơn, trước kỳ thi cô đã tập trung ôn tập vô cùng kỹ lưỡng, quyển một trăm đề đã làm hết.
Hai tiếng thi, Trang Tịch chờ ở cửa và Trương Cảnh Trí ở nhà chờ tin tức còn khẩn trương hơn Thái Niểu. Trang Tịch chỉ riêng nhận điện thoại của Trương Cảnh Trí đã nhận được bốn cuộc.
Cuộc thi kết thúc, lòng Thái Niểu tràn đầy vui vẻ ra khỏi trường thi, nhưng nhất thời bị chặn ở cửa địa điểm thi, tâm trạng nhất thời có chút khó coi.
“Xin chào tiểu thư, tôi là phóng viên nhật báo, cô là thí sinh có đúng hay không?” một nam một nữ bu lại chặn Thái Niểu, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cũng không thể quay đầu bỏ chạy, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện họ không nhận ra mình.
“Đúng vậy.”
“Xin hỏi cô đối với kỳ thi lần này có ý kiến gì không?”
“Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt cho tôi, mọi người đều phải dựa vào thực lực trong cuộc thi, người người ngang hàng.”
“Đề thi có khó không?”
“Thời gian tôi ôn tập tương đối lâu, đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên cảm thấy khá ổn.”
“Xem ra cô làm bài thi cũng không tệ lắm?”
“Rất tốt.” Thái Niểu nói rất tốt xong, liền muốn lui ra ngoài, nhưng vừa đúng lúc này, nữ ký giả bên cạnh nam ký giả mở miệng.
“Tôi nhìn cô rất quen.”
Thái Niểu cười khan. “Tôi còn có chuyện, hai người đi phỏng vấn người khác đi.” nói xong lập tức hướng Trang Tịch bên kia đi.
Trang Tịch không biết Thái Niểu đã bị ký giả theo dõi, thấy cô tới đây lập tức xuống xe mở cửa xe cho cô.
Nam ký giả từng đến tòa thị chính, vốn là không xác định nhưng vừa nhìn thấy Trang Tịch, lại nhận ra biển số xe, hung hăng vỗ đầu một cái, lên tiếng. “Khó trạch quen mắt như vậy, người vừa rồi chính là phu nhân Thị trưởng.”
Nữ ký giả vừa nghe xong, ánh mắt sáng lên, lôi kéo nam phóng viên đuổi theo.
Thái Niểu lên xe liền thúc giục Trang Tịch lái xe, mắt Trang Tịch nhìn quanh lập tức phát hiện có người xông tới bên này, vội vàng khởi động xe.
Nữ ký giả hướng về phía đuôi xe liên tiếp chụp hình, nam ký giả than thở, ảo não tại sao mình không nhận ra sớm một chút.
Thái Niểu quay đầu lại muốn nhìn xem một chút xem có ký giả đuổi theo hay không, nhưng đúng lúc thí sinh đi ra, tập trung quá nhiều người, căn bản nhìn không ra. cô an ủi bản thân, không có chuyện gì đâu, đâu có dễ dàng bị nhận ra như vậy, cô cũng không phải là minh tinh.
Có lẽ là an ủi hữu dụng, đến lúc nhìn thấy Lưu Ly bụng bự còn có Bạch Kỳ Trấn cùng Trương Cảnh Trí chờ ở nhà, chuyện ban nãy đã quên hoàn toàn, vuốt bụng Lưu Ly, Thái NIểu vui mừng không nén được. “Con nuôi tớ có làm cậu khó chịu không?”