Trương Cảnh Trí vừa về tới nhà, liền bị mọi người cười nhạo.
“Ta nói cậu út này, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, chỉ xa nhau có một chút xíu vừa về nhanh chóng chạy đi gặp thím nhỏ rồi.” Trương Ngọc Thành đi qua anh rồi ngồi xuống salon, tất cả mọi người đều cười nhìn anh.
Trương Cảnh Trí hừ lạnh, “Các người câm miệng lại.”
Trương Thành Ngọc không sợ, “Anh chỉ muốn nói cho em biết, mới vừa rồi ông hỏi anh đâu, mọi người trong nhà không ai biết, làm ông rất bực.”
Vừa dứt lời, liền có tiếng truyền đến, “Tiểu út, con đi đâu mới về hả?”
“Con đi thăm cậu Thái.” Trương Cảnh Trí trả lời.
Ai mà tin anh người đó nhất định ᴆụng quỷ. Trương Thành Ngọc rất muốn cười, liền bị Trương Cảnh Trí trừng, lập tức nén lại. Trương Cảnh Diệu và Trương Cảnh Tin nhìn em trai im lặng lắc đầu, lời nói dối này, kỹ thuật đúng là quá thắp mà.
Trương Cảnh Trí vô cùng thản nhiên, ông cụ nhìn anh hai giây cũng không nói gì. Trương Cảnh Trí từ nhỏ đã như vậy, cho dù lời nói dối của anh bị vạch trần, cũng có thể thản nhiên, cái khí thế này, so vối mấy anh của Trương Cảnh Trí vô cùng mạnh mẽ.
Lúc ông cụ nói điểm này, từng bị Trương Cảnh Diệu châm chọc, “Cái gì mà khí khái, đó rõ ràng mặt dày, bị đâm một nhát mà máu còn không chảy.”
Trương phu nhân và hai con dâu cùng nhau xuống lầu đúng lúc ông cụ cũng muốn dẫn mọi người đi đố xuân, Trương gia tụ tập đông đủ, câu đố xuân đểu do những người lớn tuổi viết ra, còn những người nhỏ tuổi thì giúp những việc lặt vặt.
Đầu năm không ai được vào bếp, cho nên, ba mươi rất bận rộn, trong nhà người làm hai con dâu cùng trương phu nhân vào bếp, bật lửa lên để chảo nóng rồi bỏ cá vào rán, nếu ai hỏi nơi nào náo nhiệt nhất, thì đó chính là nhà bếp.
Mấy ông cụ cùng nhau chơi mạt trượt, còn những người nhỏ thì chơi tú-lơ-khơ chơi cờ, Trương Cảnh Trí không có hứng thú với mạt trượt, gặp Trương Ngọc Thành vẫy tay gọi anh lại, anh chỉ đơn giản đứng dậy tăng cho hắn true đùa. Chính mình đi vào phòng bếp, tìm chút gì ăn.
Lý Băng thấy anh, cười nói: “Sang năm chúng ta không thể vào bếp được.”
“Mẹ, thật muốn năm nay cả nhà Tiểu Điểu lại nhà đón tết.”
“Mẹ, bọn họ tới sẽ không được tự nhiên, cô Vu nhất định sẽ xuống bếp giúp, đến lúc đó vừa không được tự nhiên lại vừa mệt.” Trương Cảnh Trí phân tích cho Trương phu nhân hiểu.
Lý Băng nhịn không được muốn nôn, “Nhìn này, cái này còn chưa kết hôn nha, đã bắt nghĩ cho cha mẹ vợ rồi. Trước kia đều nói con gái sinh ra là con của người ta, bây giờ thì ngược lại, con trai là do người ta sinh. Chúng ta thật là không có phúc mà, không sinh được một đứa con gái.”
Tất cả mọi người ở phòng bếp đều bật cười, Trương phu nhân nói tiếp, “Tiểu út, con và Tiểu Điểu không được chịu thua chị dâu con, mau sinh cho mẹ một bé gái.”
Phan Dương Niên giơ tay lấy đồ nói: “Tiểu Điểu nếu sinh một bé gái, còn có để cho….tôi và chị hai ở lại giúp.”
Lý Băng cũng nói theo, “Còn muốn giúp cái gì, sợ mọi người đều ngại.”
“Hai người các ngươi thật không có lương tâm mà, tôi bạc đãi mọi người à!” Trương phu nhân cười làm bộ muốn đánh hai người con dâu, làm cho cả phòng bếp một lần nữa cười ồ lên.
Ngoài phòng khách đều không nói, Trương Ngọc Thành lên tiếng ai oán, “Ông nội, bà nội, thật bất công mà mọi người lại so sánh vợ con với Tiểu Điểu về cháu của người kìa.”
Trương Cần nâng mắt lên, thanh âm trầm thấp nói, “Con cho dù không muốn, nhưng ít nhất bà nội của con cũng không nỡ Ϧóþ ૮ɦếƭ con.”
Ngach? (mình cũng không biết nó là nghĩa gì nữa, trong QT để là bộ trán, sai thì các bạn góp ý nhé)
Trương Cảnh Diệu cuối đầu buồn cười, nhớ lúc mẹ sinh Trương Cảnh Trí khóc thét, lúc đó anh rất sợ mẹ Ϧóþ ૮ɦếƭ tiểu út, liền nhanh chóng ôm tiểu út tự mình nuôi dưỡng.
Việc này Trương Cảnh Tín cũng có ấn tượng, liền giải thích, “Khí đó bà nội con mang thai tiểu út, bởi vì tuổi đã lớn, nên không nghĩ sẽ sinh. Sau đó đi siêu âm, bác sĩ nói đó là con gái, cho nên bà nội con liểu mạng dù có ૮ɦếƭ cũng phải sinh cho được. Kết quả, khi tiểu út được sinh ra, bà nội con vừa nhìn thấy là con trai, sắc mặt liền thay đổi, nói y tá ôm sai, ý tá nói không có ôm nhầm, bà nội con liền khóc ầm lên. Cho nên tiểu út ngay cả một ngũm sữa cũng không được uống, đến khi tiểu út trưởng thành, mẹ lại cảm thấy có lỗi với tiểu út, cho nên luôn thiên vị một chút.”
Trương Ngọc Thành không nghĩ đến lúc nhỏ cậu út lại bị ghét bỏ, nên có chút thông cảm.
Đến lúc ăn cơm tối, tất cả mọi người ở phóng khách đón giao thừa, qua mười hai giờ, ông bà nội đi ngủ. Trương Ngọc Thành cùng ba người em ra ngoài đốt pháo, Trương Cảnh Trí đứng ở lầu một được một chút, cũng mặc áo khoát đi ra ngoài, lấy pháo hoa từ Trương Ngọc Thành rồi đi ra ngoài.
Thái Niểu và Thái Bằng đang ở dưới lầu đốt pháo, gặp Trương Cảnh Trí đi tới, Thái Bằng cười hì hì né tránh, Trương Cảnh Trí đưa đem pháo ra, đưa cho Thái Niểu, nói: “Cậu Thái đúng là cả đời không thay đổi.”
Thái Niểu không nói gì, chính là sợ ba mình cả đời này đều như vậy, năm mới trong nhà đều vang lên tiếng pháo tiếng vui đùa, nhưng mà cô lại khác. Lúc trước, Thái Niểu thấy nhà người khác đều chơi đùa, liền hâm mộ, nhưng ba ba mặc kệ cô thích cài gì.
Trương Cành Trí đem pháo hoa để ở trên đất trống, quay trở lại phái sao Thái Niểu, vuôn tay từ phía sau ôm cô.
Khói lửa tận trời, ở trên bầu trời giống như trăm hoa đua nở,bắn đầy trời.
“Thật đẹp.” Thái Niểu ngửa đầu nói.
Trương Cảnh Trí dán lên tai cô nói, “Em vẫn đẹp hơn.” Bốn chữ này làm cho mặt Thái Niểu đỏ lên, thẹn thùng cho anh một ánh mắt xem thường.
Trương Cảnh Trí cười ngây ngô, ôm cô càng chặt hơn, cảm thán “không nghĩ đến anh đã từng tuổi này rồi mà còn phải đem pháo hoa đi dỗ một đứa bé”.
“Ai bảo anh trâu già gặm cỏ non”. Thái Niểu đắc ý cười ha ha. Trương Cảnh Trí cắn vào vành tai cô, chất vấn cô “Anh rất già sao? Anh rất già sao?”
Thái Niểu bị chọc cười khanh khách, làm sao dám đùa anh, cứng rắn nói “không già không già, vừa đúng lúc vừa đúng lúc”.
Mọi nhà đều đốt pháo, ở sân nhà đều là khói lửa, mấy đứa nhỏ mặc áo ấm cùng nhau đùa giỡn, pháo bông không ngừng bắn lên trời trở thành những đóa hoa xinh đẹp, đêm nay tất cả mọi người đều vui đùa ầm ĩ, nhìn những đứa trẻ đó đang cầm pháo đùa giỡn, liền nhớ lại lúc trước.
Trước đây anh và một nhóm nhóc cùng nhau đốt pháo hoa đùa giỡn, Chu Toàn thấy Thái Niểu, kéo góc áo anh chỉ chỉ Thái Niểu “Cậu út, cậu xem Tiểu Điểu cứ đứng nhìn, cùng với ba ba nhìn nhười ta đùa giỡn”.
“Con đưa cô bé vài pháo hoa đi”. Trương Cảnh Trí phân phó. Trương Ngọc Thành xua tay “cô ấy sẽ không lấy, năm trước con có đưa cho cô bé, cô nói ba Thái không cho”.
Trương Cảnh Trí nhíu mày, lại nhìn Thái Niều, nhưng lại cảm nhận được cô bé này chân thật đến nỗi làm cho anh không thoải mái, nhìn mấy đứa nhỏ chọn ra vài đứa không ngoan hiền nói với Chu Toàn “cô bé không cần cậu phải cùng cô bé trao đổi”.
Trương Ngọc Thành cũng là người có tư chất, vừa nghe liền hiểu, bảo mấy đứa trẻ cùng mình chạy đến chỗ cô. Trương Cảnh Trí nhìn Thái Niểu thích thú nhìn pháo hoa, khóe miệng còn kéo ra một nụ cười, nụ cười này, phản chiếu vào trong đáy mắt anh, trái tim anh đập lỗi một nhịp.
Nhiều năm sau, anh mới biết thì ra đó là cảm giác rung động.
Trương Ngọc Thành bên kia đã chơi rất vui, nhưng vẫn không thấy cậu út về, bảo mấy em của mình về trước, anh đi về phía sau tìm. Vòng vo các góc nhà liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau, trời đầy pháo hoa, nam nhân ôm chặt cô gái vào trong lòng, còn cô gái trên mặt đều là nụ cười, rất hạnh phúc, rất đẹp.
Anh không đến gần, theo bản năng sờ sờ túi, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, từ từ hút. Cho đến khi hút xong một điếu, nhớ lại quá khứ, nhưng vẫn như cũ không đành lòng quấy rầy, xoay người rời đi.
Đầu năm, mùng một, Thái Lam Thiên dần theo một nhà già trẻ đi Trương gia chúc tết, hay vì chúc tết không bằng nói thông gia gặp nhau, hôn lễ được định ngày mười bốn tháng hai dương lịch, âm lịch cùng ngày với dương lịch, theo người phương Tây đây là ngày lễ tình nhân. Thái Niểu và Trương Cảnh Trí thích vô cùng, bọn họ sẽ làm giấy kết hôn trước nửa tháng, thời gian chuẩn bị đều rất thong thả.
Thái Lam thiên luôn nghe lệnh lãnh đạo, lãnh đạo định ngày, ba Thái liền bật cười tán thành. Bởi vì thân phận của Trương Cảnh Trí cho nên không thể làm yến tiệc được, vì vậy mọi người đều nhất trí, tiệc rượu sẽ được tổ chức ở khách sạn năm sao, nhưng chỉ hai mươi bàn, phần lớn đều là người thân bằng hữu.
Những việc này Thái Niểu đều không có ý kiến, đãi tiệc tại Cảnh Giang. Đều nghĩ giống nhau.
Phòng tân hôn chính là phòng Trương Cảnh Trí, Trương phu nhân muốn sửa lại một chút, Thái Niểu nói phòng còn tốt lắm không cần sửa, chỉ cần thay màn cùng ra giường là được rồi. Bà lưỡng lự thật ra là không đồng ý với ý kiến của Thái Niểu, cuối cùng vẫn là hỏi Trương Cảnh Trí “Trang trí cũng đã xong, ra giường và màn đơn giản quá, thay đổi một chút thử xem, sẽ tốt cho con, đồ vật đều phải đổi mới hết”.
“Đồng ý”.
“Được rồi”.
Mọi người đều vui mừng!
Hôn lễ được chuẩn bị đâu vào đấy, Trương phu nhân rất hài lòng vui mừng. Thái Niểu bảo ở lại nhà chơi, lại phát hiện mình cái gì cũng không cần làm, chỉ cần cho thợ may lấy số đo, sau đó cùng Trương phu nhân chọn các loại trang sức, vật dụng đem về nhà.
Giấy kết hôn ngày 12 tháng 2 là có, cô muốn nhìn một cái liền bị lấy lại, Trương Cảnh Trí nói “Em giữ nó cũng vô dụng”.
Thái Niểu thật muốn hỏi, anh cầm nó mới dùng được sao? Bất quá lời này cũng không giám nói, cho nên không nói gì với anh cả.
Lưu Ly đến dự hôn lễ, bụng đã muốn nhô ra, mang bộ đồ bầu cùng trang sức trên người nhìn vô cùng kỳ quái, loại đồ này nếu là Lưu Ly trước kia có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không mặc.
Thái Niểu cười cô, Lưu Ly giương nanh múa vuốt liền hướng cô muốn đánh, Bạch Kỳ Trấn ôm cô lại, trách cứ “Bà xã, em có thể tự giác được không? Em hiện tại không phải chỉ một người”.
Lưu Ly đành yên ổn không làm gì cả, lại quên cả chuyện mình đang mang thai. cô oán giận “Quần áo rất xấu”.
Bạch Kỳ Trấn bất đắc dĩ “Bà xã, anh đã nói, em không thể không mặc, tốt cho con, biết chưa”.
Lưu Ly càng thêm bất đắc dĩ “Đây là mẹ mua, hôm qua còn bắt em mặc thử nữa, em mà không mặc bọn họ sẽ giận!”
nói xong cô liền cười, Bạch Kỳ Trấn cũng cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.