Người Mới Tức Giận - Chương 46

Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh

Trải qua chuyện lần này anh liền hiểu rõ, chuyện kết hôn không thể kéo dài nữa, cho dù là Trần Thanh Đằng cũng vậy, hay Hoạt Tích Niên đều cũng thế đều nhìn vào bọn họ quá nhiều, chắc chắn không phải chuyện tốt, nghĩ vậy lòng anh cảm thấy hoảng sợ: “Tiểu Điểu, lần này em phải nghe lời anh, lần này trở về nhà anh cùng ba mẹ anh thương lượng , nhân dịp cuối năm chúng ta kết hôn đi”.
Cô đang nằm ngủ chợt nghe lời anh nói liền hoảng sợ, thức tỉnh: “Anh điên rồi sao?”.
“Nếu mọi việc không được như ý nguyện , như vậy anh mới bị điên đó”.
Lần đầu trong đời anh có cảm giác không an toàn, anh mong trong bụng Tiểu Điểu có con của anh. Người đã có quyết định, tâm mới định được. Nếu không gió thổi cỏ lay làm đảo loạn cả hồ nước, ai cũng không thể sống yên ổn. Nói một cách khác, Thái Niễu dù gì cũng còn trẻ tuổi, hôm nay có một Hoạt Tích Niên, ai biết ngày mai sẽ là người nào đến nữa. Phó thị trưởng Trương cảm thấy nguy cơ trước mắt.
Anh ôm Tiểu Điểu càng thêm chặt: “Lần này nghe lời anh, chuyện thuyết phục ba em để cho ba anh làm đi, ba em không phải luôn nghe theo chỉ thị của lãnh đạo sao, lúc này trực tiếp kêu ba anh ra chỉ thị, xem ba em có làm theo hay không”.
Anh đã sớm nghĩ đến chuyện này, mỗi người đều có xương sườn mềm của mình, nếu Thái Lam Thiên luôn mở miệng nói về quy cũ, anh không ngại dùng quy cũ để đối phó với ông ấy.
Cô cảm thấy lo lắng, chỉ sợ chuyện làm không khéo sẽ làm xấu đi, chỉ là nhìn thấy anh niềm tin tràn đầy, cô không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể nghe lời anh.
Hai người đều có ý định như vậy, đều tìm đường lui cho mình, nhưng lại không biết chuyện lần này, đem hai người lên trên đỉnh đầu của sóng gió.
Trên đời không có tường nào không có lọt gió, chuyện kiểm tra khách sạn , phó thị trưởng bị bắt nhầm đã lan ra. Cảnh sát cùng phóng viên đều có việc của mình, nên e ngại không dám mở miệng, nhưng các nhân viên phục vụ tại khách sạn lại không có gì là cố kỵ, liền dùng điện thoại chụp vài tấm rồi bán cho các tòa soạn báo. Các tờ báo liền đưa tin tức này, cho dù Bạch Kỳ Trấn có thể dìm xuống nhưng cũng không thể chặn lại toàn bộ được, tin tức cũng bị truyền ra ngoài, mặc dù những lời đồn đại cũng chưa đến mức lan hết ra ngoài, nhưng cũng gây không ít ảnh hưởng.
Anh đi vào thị chính, các nhân viên tuy lễ phép chào hỏi anh, nhưng ánh mắt nhìn anh rất kỳ quái, anh mặt lạnh ứng đối, vào phòng làm việc, chưa kịp phát tác thì Bạch Kỳ Trấn nhịn không được liền cười lên.
“Buồn cười lắm sao”, anh hí mắt nhìn anh ta.
Bạch Kỳ Trấn nào dám gật đầu, nín cười nói: “Lãnh đạo, chuyện khách sạn tôi đã xử lý xong, chỉ là dường như thị trưởng Tề cũng đã biết được, sáng sớm thư ký của ngài ấy gọi điện đến nói chờ ngài đến, kêu ngài đến phòng làm việc của thị trưởng Tề một chuyến”.
Anh liền đứng dậy, vừa ra khỏi cửa, bên trong truyền đến tiếng cười, lần này không phải chỉ là của một Bạch Kỳ Trấn. Anh liền xoay người đẩy cửa, nhìn toàn bộ phòng thư ký đang giả bộ nghiêm chỉnh, mặt nghiêm túc nói: “Tôi muốn xem tài liệu về mục lục xây dựng trong tám năm, còn có bảng biểu báo cáo tài chính trong ba năm, trước giờ cơm trưa mang toàn bộ tài liệu đến cho tôi”. Nói xong đóng cửa lại, dứt khoát bước đi, mọi người khóc không ra nước mắt, quay đầu lại nhìn Bạch Kỳ Trấn, những tài liệu này nếu muốn làm, thì ít nhất cũng phải mất năm ba ngày, trước bữa ăn không phải là muốn mọi người tìm đường ૮ɦếƭ sao?.
Anh vào phòng làm việc của thị trưởng Tề, nhìn thấy ông ấy đang pha trà, hương trà lan tỏa trong phòng khiến mọi người tinh thần phấn chấn hẳn lên, anh nhìn bức tranh thư pháp treo trên tường, cũng không phải của nghệ nhân nổi tiếng nào làm, chữ nhỏ viết kèm với cảnh nông thôn.
Thị trưởng Tề cũng nhìn sang, liền cười nói: “Tôi yêu bức tranh của cha anh, thật có khí chất mạnh”.
Anh cười nói: “Bức ảnh này là lễ mừng thọ bảy mưởi tuổi mới viết, mấy năm này cũng có viết, thời điểm đầu năm về nhà giúp đỡ ông cụ tùy tiện luyện chữ, bị ông cụ bắt luyện một ngày, lần sau không dám cùng ông luyện chữ nữa”.
“Ông cụ làm gì đều làm rất nghiêm túc” thị trưởng Tề nói xong, ra ý bảo anh ngồi xuống, hương trà thơm lừng, hai người ngồi đối diện, không khí cũng không giống như đang nói chuyện công việc.
Anh biết ông ấy gọi anh đến phòng làm việc là có mục đíc gì, uống hai ly trà hai người liền đi thẳng vào vấn đề, “Cảnh Trí, ta năm nay sẽ nghỉ hưu, cậu cũng có tên trong danh sách đề cử, trong thời điểm mấu chốt này ngàn vạn lần đừng để xuất hiện sự cố, đến lúc đó đừng nói ông cụ nhà cậu đánh cậu, mà ta cũng sẽ là người đầu tiên đánh cậu đó”. Lời này tuy đùa giỡn nhưng cũng là nghiêm túc.
Chỉ là anh cảm thấy thật oan uổng, “Lãnh đạo, người biết con lâu năm rồi, con là người như vậy sao”, ông ta bật cười lên: “Chuyện khách sạn là đúng đi, nhưng cũng không phải là chiêu trò đi, ta cùng khách sạn đó có quen biết”, giải thích chân tướng rõ ràng cho anh, nhìn anh từ kinh ngạc sau đó là chê cười, anh hơi quẫn bách một chút, nhưng cũng không nói được gì.
Anh tuy bị người ta nói xấu nhưng uy tín anh vẫn còn, nên không ai dám đứng ra nói này nói kia, nhưng bên Thái Niễu lại ngược lại, bên cạnh Lưu Ly cũng làm cho cô không chịu nổi rồi.
“Tiểu Điểu, kích thích sao?”.
“Tiểu Điểu, đây là lần đầu tiên cậu đi khách sạ sao?”.
“Tiểu Điểu, phó thị trưởng Trương cũng thật keo kiệt rồi, cư nhiên dẫn cậu đi khách sạn nghèo nàn đó”.
“Tiểu Điểu, cậu cũng thật xui xẻo rồi, đi khách sạn cư nhiên gặp phải đợt càn quét tội phạm”.
“Tiểu Điểu…”.
Cô bịt lỗ tai, cảm giác mình sắp điên rồi, nếu mặt đất có lỗ, cô nhất định chui xuống ngay, như vậy không phải đối mặt với đùa giỡn của Lưu Ly. Chỉ là Lưu Ly cũng không có ý định bỏ qua cho cô, mọi người trong phòng cũng cùng nhau trêu đùa cô.
cô im lặng, chỉ cảm thấy mình chọn nhầm bạn tốt.
đang lúc cô khổ nảo, điện thoại liền vang lên. cô vừa nhìn điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của người nhà, cô vừa mừng vừa lo. Bởi vì cô không chịu nghỉ việc về nhà, trong nhà đã không liên lạc với cô hơn hai tháng rồi.
Ra dấu kêu Lưu Ly im lặng, cô liền bắt máy: “Alo…”
“Thái Điểu, ngay bây giờ, con lập tức quay về nhà cho ba.” Tiếng nói qua điện thoại đang rất tức giận như một trận lũ bất ngờ kéo qua, cô bị rống một tiếng liền cup điện thoại.
Lưu Ly thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô, đẩy đẩy cô nói: “đã xảy ra chuyện gì vậy?”
cô vẫn giữ dáng vẻ ngu ngốc, lắc lắc đầu nói: “Mình cũng không biết, không lẽ…” Dự cảm xấu xuất hiện trong đầu cô, cô không dám nghĩ tới khả năng đó.
Điện thoại di động lần nữa reo lên, lần này là của Trương Cảnh Trí.
“Tiểu Điểu, chị hai không biết từ đâu nghe được tin tức về khách sạn nên nói với người nhà rồi.”
“Cái gì.”
Đây là trời muốn diệt mình sao.
Anh khuyên bảo cô mấy câu, để cho cô yên tâm, nói anh nhất định sẽ giải quyết chuyện này, nhưng cô vẫn cảm thấy rối loạn, bộ dáng có bao nhiêu ủy khuất thì bấy nhiêu ủy khuất, người nào gặp phải chuyện này, cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn. Lưu Ly an ủi cô, nhưng giờ phút này cũng không biết nói gì.
Trương Cảnh Trí cũng nhận được điện thoại của ba mình, nhưng ông ấy không có rống lên, chỉ là bình thản hỏi anh có tính toán gì không. Anh chỉ nói hai chữ “kết hôn”, ông liền hiểu con trai mình đã quyết tâm làm vậy, ông thông minh không tỏ vẻ gì.
Tối về nhà, cô lo lắng không thôi, chờ anh về nhà liền hỏi phản ứng của người nhà như thế nào. Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của cô, anh liền bật cười, kéo cô ngồi xuống: “Mất ngựa lần nữa không biết phúc hay hạo, lúc trước không phải trong nhà đều giả bộ không biết chúng ta ở chung một chỗ sao, giờ thì hay rồi, phóng viên cũng đã truyền ra xem họ còn giả vờ được nữa không?”
“Cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” cô cũng không nghĩ sâu xa đến như vậy.
Anh cười rộ lên, Ϧóþ nhẹ mũi cô, căn bản là cô không có sợ hãi chuyện này.
thật ra thì lúc nhận được điện thoại của người trong nhà, anh đã nghĩ tương kế tựu kế, dù gì chuyện cũng đã phát sinh rồi, anh liền làm lớn chuyện lên, làm cho mọi người đều biết, xem ai còn dám ngăn cản anh cùng Tiểu Điểu kết hôn. Sau khi cưới, lời đồn đãi tự sẽ mất. Nếu không cưới, đường sự nghệp của anh bị trì hoãn lại, là Thái gia hay nhà mình đều khó ăn nói.
Trong lòng anh tính toán như vậy, nhưng lại không đem chuyện này nói cho cô biết, nha đầu này là người thành thật, da mặt mỏng, đối với người nhà Thái gia sẽ không tính toán thiệt hơn, anh chị hai nhà mình thì khó nói, nếu như có người nào lúc này nói này nói kia với cô, vài ba lời là có thể đem mọi chuyện nói ra.
…..
Bạch Kỳ Trấn xử lý xong chuyện về báo chí thì đến học viện đón Lưu Ly tan tiệc về nhà. Hai người nhắc đến Tiểu Điểu đều không nhịn được cười. “Phó thị trưởng Trương lần này lại làm cái gì?” Tiểu Điểu là người hơi ngu ngốc, Lưu Ly không như vậy, chuyện này đâu phải dễ dàng thành chuyện lớn như vậy, có thể làm cũng có người đứng sau, rõ ràng là do có người bày mưu.
“Có thể làm gì. Tất nhiên là cùng người nhà đấu tranh.” Bạch Kỳ Trấn ϲởí áօ khoát, mặc đồ ở nhà. “Em cũng đừng nói bậy với Tiểu Điểu, lãnh đạo bên đó có sắp xếp.”
Lưu Ly bĩu môi, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi như vậy. Đem tây trang của Bạch Kỳ Trấn để sang một bên rồi níu lấy ống tay áo anh ta: “Lão Bạch đồng chí, lễ mừng năm mới năm nay anh ở Cảnh Giang hay là dẫn em về nhà anh.”
Bạch Kỳ Trấn cười, kéo cô ngồi xuống “Nóng vội rồi sao.”
Lưu Ly một chút cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ngồi lên đùi anh. Ngay lúc Bạch Kỳ Trấn muốn làm cô, thì cô chậm rãi mở miệng: “hiện tại em không vội, đợi bụng em lớn lên, thật sự là không kịp nữa rồi.”
Bụng.
Lớn!
Bạch Kỳ Trấn thân hình cứng đờ, lát sau mới trở lại bình thường, mừng như điên ôm lấy cô: “Em mang thai.”
Lưu Ly sờ bụng, nhếch môi cười, dường như không vui mừng lắm vì chuyện này, hơi bất đắc dĩ nói: “Cực kỳ chính xác, con trai của anh đã ở trong bụng em được sáu mươi ngày rồi.”
Đó là được hai tháng, Bạch Kỳ Trấn chỉ kém là cất tiếng hoan hô, ôm cô thật cẩn thận: “Anh phải nói cho lão Bạch, không không không, chúng ta phải đi lĩnh chứng trước, không được, thừa dịp bụng của em chưa lớn, chúng ta liền làm hôn lễ…”
Lưu Ly lần đầu nhìn thấy anh nói chuyện không mạch lạc như vậy, trong tim rất vui vẻ, cuối cùng trực tiếp sử dụng môi của mình để ngăn anh không nói thầm nữa: “Lão Bạch, gặp được anh thật tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc