Đều nói hồ ly có thể mê hoặc lòng người, mắt Thái Niểu nhìn Trương Cảnh Trí liền cảm thấy mình giống như bị hồ ly mê hoặc, áp lực, làm bạn cảm thấy thậm chí là mấy chục năm sau anh có thể đem mình ở lại trên đời đều không thể ngăn cản cô tưởng tượng viễn cảnh tương lai cùng anh.
Cả đời, dài ngắn bao nhiêu.
“Chị dâu nhìn thấy hành lý của em, cô ấy nói cho người trong nhà biết”. Trương Cảnh Trí bình tĩnh nói xong liền buông lỏng cô ra.
Thái Niểu chợt bừng tỉnh, “A” một tiếng ngồi dậy. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô lập tức xoay người cầm lấy điện thoại di động, “Ba em nhất định sẽ gọi em về nhà, phải làm thế nào, phải làm thế nào bây giờ.”
“Đừng sợ, bố mẹ em còn chưa biết, bây giờ chỉ có bố mẹ anh và anh hai chị dâu biết.”
Thái Niểu nhíu mày, dáng vẻ phiền muộn, “Em nên giải thích với bà nội Trương thế nào cho phải.”
Trương Cảnh Trí ôm cô thở dài, “Không cần giải thích, em chưa chồng anh chưa vợ, yêu thương nhau cũng không phải phạm pháp.”
“Nhưng…” Vẫn biết là như thế, nhưng cũng không phải đạo lý này.
“Không nhưng nhị gì hết.” Trương Cảnh Trí nâng mặt cô lên. “Tiểu Điểu, anh không phải là người tùy tiện, cho nên tin tưởng anh, mọi chuyện cứ để anh lo.” (An: Chị chỉ cần yêu anh ấy là đc!)
“Cậu út.” Thái Niểu nhếch khóe miệng, “Chúng ta cùng nhau đối mặt.” Một giây kia cả người cô tràn đầy dũng khí.
Trương Cảnh Trí bật cười, không kìm nén được nữa, đè lấy gáy cô, hung hăng hôn lên môi cô.
Tất cả tới quá nhanh rồi lại thuận nước đẩy thuyền, Thái Niểu không biết mình tiến vào phòng ngủ như thế nào, càng không biết sao mình lại nằm trên giường của anh, trí nhớ giống như bị mất đi, cho đến ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào nhà.
Cả cánh tay Trương Cảnh Trí như tê dại đi, cúi đầu nhìn Thái Niểu đang cuộn lại gối lên cánh tay trong lòng anh một chút, khóe miệng khẽ cong lên. Chăn đắp trên người cô, cánh tay cùng bắp chân đều lộ ra ngoài, hai tay chống trước иgự¢ anh, đầu ngước lên, khẽ nhếch miệng. Trương Cảnh Trí cẩn thận đem đầu cô đặt lên gối, cử động cánh tay tê dại của mình, Thái Niểu dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, hai cánh tay giơ lên ngang đầu, một mảng иgự¢ lớn lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.
Trương Cảnh Trí cảm thấy thân dưới căng thẳng, nhìn vết đỏ đỏ hồng hồng trên иgự¢ cô, cố nén dục hỏa, ngày hôm qua có chút không kiềm chế được, đòi hỏi hơi nhiều một chút. Cúi đầu hôn cô một cái rồi lật người xuống đất.
Không thể phủ nhận, tâm tình Trương Cảnh Trí vô cùng tốt. Gọi điện thoại sắp xếp nội dung công việc xong, lùi lại thời gian đi tới chính ủy. Lấy thức ăn trong tủ lạnh ra chuẩn bị bữa sáng.
Trương Cảnh Trí thức dậy không bao lâu thì Thái Niểu liền tỉnh, mở mắt ra trong đầu là một mảng hỗn độn, thân thể giống như bị xe lăn qua. Nghĩ tới những chuyện đứt quãng trong đầu, Thái Niểu cắn môi dưới hung hăng vùi vào chăn bông.
Trương Cảnh Trí làm xong bữa sáng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thái Niểu chậm rãi ra ngoài, đi tới, hôn cô một cái, “Ăn sáng xong anh đưa em đi làm.”
Thái Niểu đỏ hồng từ cổ tới mặt, mất tự nhiên “Dạ” một tiếng, cũng không dám nhìn Trương Cảnh Trí.
Hai người ăn xong bữa sáng, Trương Cảnh Trí đưa cô tới học viện, nhìn cổ áo sơ mi trên người cô cao đến nỗi không thể cao hơn được nữa, nhíu mày. Xuống xe kéo cô hôn mọt cái, “Tan việc thì về nhà.”
Thái Niểu đỏ mặt, “ Em về chỗ Lưu Ly.”
“Không phải là em muốn chuyển qua đó chứ?” Cái gì nên làm cũng làm rồi, còn ngại ngùng gì nữa. “Ngoan.”
Thái độ của Thái Niểu lần này vô cùng kiên quyết, nói gì cũng không đổi ý.
Trương Cảnh Trí không thể làm gì khác hơn là lấy lùi để tiến, “Tối nay cùng nhau ăn cơm, ăn xong rồi trở lại chỗ Lưu Ly.” Thái Niểu miễn cưỡng đồng ý, anh cười chẳng khác gì con mèo ăn vụng, cơm ở đâu mà ăn, ăn cái gì còn chưa biết.
Lưu Ly nhìn thấy Thái Niểu, câu đầu tiên đã hỏi: “Tối hôm qua cậu bị cậu út cậu ăn sạch?”
Thái Niểu bị hỏi thì sửng sốt, vẻ mặt làm sao cậu biết trong nháy mắt đã bán đứng mình.
Lưu Ly là ai cơ chứ, chỉ cần là chuyện nam nữ có chút mùi tanh cũng chạy không thoát khỏi lỗ mũi cô ấy, ban đầu Trương Cảnh Trí chẳng khác gì thiên sứ xuất hiện bên cạnh Thái Niểu đã làm cô cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ là đến bây giờ vẫn không hiểu nếu Trương Cảnh Trí thích Thái Niểu thì tại sao bây giờ mới xuống tay. Cô bĩu môi, “Nhìn dáng vẻ nhu thuận bị đàn ông của cậu, trừ cậu út cậu ra ai có thể ăn cậu.”
Thái Niểu đỏ bừng cả mặt.
Lưu Ly cảm thấy dáng vẻ của Thái Niểu như vậy chỉ cần là đàn ông, ai nhìn thấy nhiệt huyết đều sôi trào, không nhịn được hỏi. “Tiểu Điểu, phương diện này cậu út cậu thế nào. Bao lâu? 20 phút? Nửa tiếng?”
Thái Niểu chỉ hận không có cái lỗ để mình chui xuống, “Lưu Ly, cậu lại nói bậy gì thế.”
“Không phải là dưới mười phút đấy chứ!” Lưu Ly nhíu mày thở dài, “Cũng là chuyện bình thường thôi, đàn ông 20 như hổ, ba mươi bình thường, bốn mươi sa sút, 50 lại càng không phải nói, 60 chỉ thì chỉ có tưởng tưởng trong đầu. Cậu út cậu nếu tính ra cũng sắp bốn mươi rồi, năng lực trong phương diện này dù sao cũng không kéo dài bằng thanh niên đôi mươi, chỉ là khổ thân cậu thôi, chờ lúc cậu ba mươi như hổ, đoán chừng cậu út cậu cũng không còn dư lại cái gì.” (An: thua bà Lưu Ly luôn, bạn An ed mà ứ biết mình đang viết cái gì nữa :(()
Thái Niểu: “…..”
Đại khái là Thái Niểu vĩnh viễn không bao giờ hiểu được lời nói táo bạo của Lưu Ly. Phòng tuyển sinh gọi điện thoại tới bảo cô trở lại làm việc, Thái Niểu mới tạm tránh được tra khảo “Bao lâu” của Lưu Ly, nhưng trở về phòng tuyển sinh lại nhìn thấy Hoạt Tích Niên, cô thà bị Lưu Ly đùa giỡn còn hơn.
“Tiểu Điểu, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
“….” Mỗi lần hỏi đều bị cự tuyệt mà vẫn hứng thú mời tiếp sao.
Từ lúc Hoạt Tích Niên biết quan hệ của cô và Trương Cảnh Trí không có mập mờ liền tính theo đuổi cô, có câu con gái tốt sợ kẻ mặt dày, anh ta cũng không tin không giải quyết được cô gái này. “Tiểu Điểu, em có thế đừng… em có gì không hài lòng với anh sao?”
“…”
“Quên đi, có phải em không muốn nói chuyện với anh, vậy nghe anh nói cũng được. Anh cũng không còn làm ở đây bao lâu nữa, tháng sau phải lên phòng (phòng giáo dục đấy ạ; có phòng, sở, bộ giáo dục đấy bà con) báo cáo. Hôm nay nói trước cho em biết, trên phòng giáo dục cho học viện chúng ta mười xuất bên vị trí phúc lợi, ba anh đã giữ lại cho em…”
“Hoạt Tích Niên, ai cho anh có quyền quyết định?” Thái Niểu không cảm thấy vui vẻ chút nào, đầy bụng tức giận .
“Anh có quyền cho anh làm vậy.” Hoạt Tích Niên cười hì hì nói.
“Chuyện của người khác tại sao lại làm thế.”
Hoạt Tích Niên đứng lên, thấy cô tức giận đỏ bừng mặt, vẻ mặt cũng đang cứng ngắc, “Thái Niểu, đây cũng không phải lúc để nói đùa, chuyện này anh không muốn để em biết để cám ơn anh, anh….”
“Cám ơn anh? Hoạt Tích Niên, tôi không lạ gì.” Thái Niểu nói xong ngồi xuống bàn tài liệu bên cạnh.
Ra khỏi học viện, Thái Niểu đầy một bụng uất ức, gọi cho Trương Cảnh Trí thút tha thút thít kể lại chuyện này. Trương Cảnh Trí nghe xong bật cười, an ủi cô mấy câu bảo cô đợi ở cửa học viện. Chỉ một lát sau tài xế của Trương Cảnh Trí tới đón cô, quay trở lại tòa thị chính gặp Trương Cảnh Trí.
“Không phải em quấy rầy tới công việc của anh chứ.” Mới vừa rồi Thái Niểu bị Hoạt Tích Niên làm cho vô cùng tức giận cũng không nghĩ tới việc Trương Cảnh Trí có thể đang bận hay không, vào lúc này có chút hối hận.
Trương Cảnh Trí cầm tay cô, “Hôm nay không bận, có thời gian đưa em ra ngoài.”
Tài xế lái đông lái tây cũng không biết đi qua bao nhiêu ngõ nhỏ, dừng lại trước một cư dân viện (đại khái là một ngôi nhà giống như phủ thời xưa), trước cửa treo một biển hiệu viết một chữ “Thực.” Trương Cảnh Trí không nói gì trực tiếp kéo cô vào trong, trong viện có trồng một cây táo ta, táo mới trồng, giơ tay lên ngắt mấy quả nhét vào tay cô, “Đầu mùa, nếm thử một chút.”
Thái Niểu nhét một quả vào trong miệng, giòn giòn chua chua. “Đây là đâu?”
“Đây là quán của một người bạn mở, trước kia đã tới mấy lần, thức ăn không tệ, đã sớm muốn đưa em tới nếm thử một chút rồi.” Trương Cảnh Trí đang nói, thì một cô gái khoảng hơn 20 tuổi bước từ trong ra, một thân sườn xám ngắn màu xanh ngọc, gương mặt hồng nhuận, tựa như ngọc nữ từ trong tranh bước ra.
“Phó thị trưởng Trương, đồ ăn đã chuẩn bị xong cho ngài, xin mời theo bên này.” Cô gái đó dẫn bọn họ vào nhà, căn phòng kiến trúc cổ, Đông Nam tất cả có hai phòng. Bọn họ đi vào một gian phòng phía Nam, vừa vào phòng, Thái Niểu lập tức có cảm giác như đang bước vào cõi tiên. Cả căn phòng bằng trúc vô cùng mát mẻ, tất cả bàn ghế trong phòng đều được làm bằng trúc, ngay cả các trang trí trên vách tường cũng làm bằng trúc. Trên tường còn treo bảng nhỏ bằng trúc viết tên đồ ăn, trúc bài tử, cô nhất nhất nhìn sang, cuối cùng cũng phát hiện được một cái bảng hiệu ghi chú: Bổn điếm đồ ăn đều không bán ra ngoài.
Kỳ lạ chính là , cô gái sườn xám xanh ngọc nhanh chóng bưng đồ ăn vào phòng, bát ăn cơm trắng ngọc, đi kèm là đũa trúc, rất là chọc người.
Thái Niểu nghịch nghịch cái bát ăn cơm, đường viền của bát màu phấn, óng ánh trong suốt. “Bát này thật là đẹp.”
“Thích không?”
Thái Niểu gật đầu một cái, cô gái lại đưa đồ ăn đi vào, cái đĩa cùng loại đựng một ít thức ăn, lại tinh xảo làm cho người ta không kiềm chế được mà đặt đũa xuống thử. Mấy miếng củ sen treo đường nước, càng làm cho bát đĩa trở nên đẹp mắt.
Trương Cảnh Trí cười bảo cô ăn trước, Thái Niểu cẩn thận gắp đồ ăn, đưa vào miệng, mắt mở to tròn trịa, biểu hiện trẻ con khiến Trương Cảnh Trí buồn cười.
Mấy món lúc sau, mỗi món đều rất ngon khiến Thái Niểu một phen mở mang tầm mắt , cho đến khi cái bụng phình căng ăn không nổi nữa, “Em chỉ hận tại sao mình lại không có hai cái dạ dày. Món củ sen đường, hương vị ngọt thanh giòn, còn có món canh ngô, sao có thể thơm như thế. Thật muốn ăn thêm một bát canh tổ yến nữa, em cảm giác như no tới tận cổ rồi.” Cô rất không có tiền đồ chỉ cổ họng mình khoa chân múa tay lại khoa tay múa chân, lại đánh một cái chắc nịch.
Trương Cảnh Trí cười ra tiếng, Thái Niểu không nhịn được cầm cái bát ăn cơm, “Bát này làm sao mà ông chủ có thể cam lòng để cho khách dùng, nếu là em em đã đem nó để vào tủ kính trưng bày rồi.”
“Thích như vậy sao?”
“Rất đẹp mà.” Thái Niểu cảm thán.
Trương Cảnh Trí cầm lấy bát nhỏ, nhìn cô một cái, nhướng mí mắt, sau đó trực tiếp đem bát ăn cơm nhét vào túi áo vest. Thái Niểu mắt chữ O miệng chữ A. Trời ạ, đường đường là phó thị trưởng Trương lại làm chuyện tiện tay bắt trộm dê thế này sao?
Trương Cảnh Trí thản nhiên hỏi cô, “Ăn xong chưa?”
“Ăn …. Xong rồi.”
“Vậy đi thôi.” Nói xong, liền kéo cô đi ra khỏi phòng.
Thái Niểu chột dạ, lúc tính tiền cô nhìn thấy cô gái sườn xám xanh ngọc vào phòng dọn dẹp, tim cũng nhảy tới cổ họng, sợ bị người ta phát hiện hai người bọn họ lấy trộm bát ăn cơm.
Cũng may lúc anh thanh toán xong, cô gái sườn xám xanh ngọc cũng không ra ngoài, ra khỏi quán ăn, Thái Niểu kéo anh chạy lên xe, “Anh điên rồi, tại sao có thể…” Nhìn tài xế trước mặt một chút, cô nói nhỏ một tiếng, “Làm sao anh có thể thuận tay cầm luôn bát ăn cơm, nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”