Hà Tuyên cảm thấy cuộc sống của cô từ sau khi rời khỏi Tôn Phi rất tốt, công việc ở tập đoàn Xuyên Mộc khá thuận lợi, hoặc là nói vô cùng dễ dàng. Cô chẳng quan tâm người chồng kia hiện tại sống ra sao, chỉ tập trung lo cho đứa trẻ trong bụng.
Mới hai tháng hơn, bụng cô vẫn chưa có dấu hiệu gì rõ ràng nên mọi người không biết cô mang thai. Cũng vì vậy, khi Lăng Cửu săn sóc cô hơn bình thường, mọi người đều cho rằng cô và hắn là một đôi, hoặc ít nhất hắn đang tán tỉnh cô, thỉnh thoảng còn lên tiếng trêu chọc.
Hà Tuyên nỗ lực giải thích, nói muốn gãy cả lưỡi, Lăng Cửu thì đứng một bên chỉ cười cười nhìn cô.
“Anh không định nói cho họ biết sự thật sao?” Cô có chút bất lực trước đồng nghiệp mồm năm miệng mười.
“Tôi quản không được.”
Hắn là cấp trên của mấy người này, quản giáo bọn họ thì dễ như trở bàn tay ấy chứ, chẳng qua muốn hay không mà thôi.
Sau nhiều lần nghe thấy người khác bàn luận về chuyện tình cảm của mình, Hà Tuyên chỉ đành mặc kệ.
…
Tại một nhà hàng cao cấp, Trang Thùy Dư ngồi đối diện Tôn Mãnh Thiên, hai người cùng nhau dùng bữa, vừa gặp liền nở nụ cười.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, theo đó là giọng nói dịu dàng của cô ta:
“Chú định để cháu đính hôn với anh ấy thật sao ạ? Nhưng cháu nghe nói anh Phi đã kết hôn hơn hai năm rồi…”
Vẻ mặt Trang Thùy Dư đầy tiếc nuối, không phải đang giả vờ mà là thật sự cảm thấy đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian tốt nhất để ở bên cạnh Tôn Phi. Tuy rằng Trang gia mặt ngoài vẫn là thế gia lư hương giàu có nhưng tận sâu bên trong thì mục nát từ lúc nào rồi.
Cụ thể là cái năm Trang Thùy Dư bỗng nhiên phát bệnh kia, ông nội của cô ta cũng lên cơn đau tim mất. Khi đó ông còn chưa kịp hoàn thành di chúc, anh em cô chú bác vì vậy mà bắt đầu điên cuồng đấu đá, tranh giành mọi thứ. Cha mẹ cô ta vất vả suốt mấy tháng trời, sau cùng chỉ lấy được năm phần trăm cổ phần công ti.
Cho nên nói, Trang gia đã không còn như xưa nữa, nhưng đối ngoại thì họ vẫn tỏ vẻ hòa thuận, những bí mật tận sâu bên đương nhiên không thể tiết lộ cho người ngoài.
Nếu không, Trang Thùy Dư lớn lên xinh đẹp, là nữ thần trong mộng của bao nhiêu người, sao lại có thể trở về đây đính hôn với người đã có vợ như Tôn Phi chứ?
Tôn Mãnh Thiên không biết trong đầu cô gái đối diện nghĩ gì, nhiệt tình giải thích:
“Mặc dù nó lấy cô gái kia cũng hai năm rồi nhưng chắc cháu hiểu mà, trong lòng nó chỉ có cháu thôi. Thời gian qua nó lầm tưởng cô gái kia là người nó yêu.”
Khóe môi Trang Thùy Dư nhẹ nhàng cong lên, cô ta đưa tay che giấu nụ cười đắc ý kia, giọng nói mềm mại như tiếng chuông bạc dễ nghe:
“Cháu cảm thấy làm vậy thật có lỗi với cô gái kia.”
“Lỗi phải gì, cô ta vốn không đủ tư cách đặt chân vào Tôn gia, chỉ nhờ vào khuôn mặt có đôi phần giống cháu để bám víu vào Tôn Phi thôi. Đều tại thằng con ngu ngốc kia của chú cứ nằng nặc đòi cưới cho bằng được! Hai đứa nó cũng sắp ly hôn rồi, cháu đừng lo, chú sẽ làm chủ cho cháu!”
Nói một hồi, Tôn Mãnh Thiên bắt đầu thấy tức giận vì con trai lại phản nghịch và chống đối ông, lông mày chau lại thật chặt.
Trang Thùy Dư mím mím môi, lát sau mới nói:
“Nếu ly hôn thì tài sản sau hôn nhân sẽ chia đôi phải không chú?”
Nghe như lơ đãng hỏi nhưng cô ta lại chọc trúng vào tâm của Tôn Mãnh Thiên, ông giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng như vậy.
Ông đột nhiên im bặt, Trang Thùy Dư cũng biết điều không lên tiếng. Hai người bắt đầu dùng bữa trong sự yên ắng, qua khoảng năm bảy phút gì đó mới thấy người đàn ông rút điện thoại ra gọi một cuộc.
Giọng ông có chút nghiêm nghị:
“Thùy Dư đang ở chỗ ba, con xong việc chưa, qua đây một lát?”
Ở trước mặt của Trang Thùy Dư, Tôn Mãnh Thiên cố gắng kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, hỏi một cách nhẹ nhàng.
Bên kia truyền tới tiếng đồ vật gì đó rơi xuống đất, lát sau Tôn Phi mới đáp:
“Không có tâm trạng.”
Bốn chữ đơn giản ấy lại khiến Tôn Mãnh Thiên sững sờ hồi lâu:
“Con nói gì?”
“Có chuyện gì để hôm khác đi.”
Tôn Phi đang ở nhà dọn dẹp phòng của Hà Tuyên, khi ông gọi tới, trên tay anh là bức ảnh mà cách đây không lâu cô tìm được. Vì thứ này, anh đã đánh Hà Tuyên một bạt tai. Lúc đó đầu óc anh không hề nghĩ được gì nữa, chỉ biết cô tự tiện chạm vào vật báu của anh.
Còn bây giờ, khi Hà Tuyên đã biến mất khỏi căn nhà này, anh hoàn toàn có thể mang bức ảnh cũ của mình và Trang Thùy Dư đặt ở bất kỳ đâu, công khai ngắm nó. Vậy nhưng, anh chẳng còn hứng thú muốn nhìn thấy nó nữa.
Những lời Hà Tuyên nói vẫn luôn quấy nhiễu tâm trí anh, giống như ma âm vậy, không thể nào dứt được. Hiện tại chuyện cô muốn ly hôn mới là vấn đề quan trọng và là thứ mà anh quan tâm nhất! Phải làm thế nào để giữ cô và đứa trẻ lại?
Còn tiếp.....
Thường xuyên truy cập KenhTruyen24h.Com để đọc những chương mới nhất.