Ba ngày rồi Tôn Phi chưa được gặp vợ mình, trong lòng anh bắt đầu nôn nóng, lo lắng cô sẽ đi theo người đàn ông họ Lăng kia.
Lúc này, Hà Tuyên ở tập đoàn Xuyên Mộc đã bắt đầu một công việc mới dưới sự trợ giúp của Lăng Cửu. Hắn biết cô có thai nên đề nghị cô chỉ cần theo làm thư ký cho hắn một thời gian ngắn là được, dù sao cô cũng sắp phải nghỉ để dưỡng thai.
Hà Tuyên hơi ngại ngùng nói với hắn:
“Cảm ơn anh vì đã đưa dự án này cho công ty nhà tôi, hay là để ba tôi đến phụ trách đi? Ông ấy mới có nhiều kinh nghiệm, tôi thì giúp gì được chứ?”
Trong lòng Lăng Cửu đương nhiên có ý khác mới gọi Hà Tuyên đến chỗ hắn. Trước đây bọn họ từng học chung trường với nhau, mối quan hệ cũng khá tốt, nhưng từ khi cô có bạn trai thì dừng liên lạc hẳn.
Thâm tâm Lăng Cửu tthấy thích cô, chẳng qua khi đó hắn vẫn chưa nhận ra, đến lúc Tôn Phi xuất hiện hắn mới biết mình trễ một bước rồi.
Cái ngày mà hắn nhận được điện thoại của Hà Tuyên, hắn nửa vui nửa buồn. Vui vì cô vẫn còn nhớ đến hắn, buồn vì hắn biết cô có thai và gặp phải một ông chồng bạo lực, tồi tệ như Tôn Phi. Hắn muốn giúp, không cần Hà Tuyên mở lời hắn cũng sẽ giúp cô!
Ở công ty ai cũng biết Lăng Cửu là người phụ trách dự án, bởi vậy luôn có vài cô gái vây quanh hắn, đặc biệt vào giờ nghỉ trưa, hắn như một miếng thịt ngon giữa bầy sói đói.
Hà Tuyên không chú ý tới hắn mà đi sang bên cạnh nghe điện thoại, là số lạ. Cô vừa ấn nhận, bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc:
“Chiều nay mấy giờ em tan làm, anh tới đón em.”
Chân mày cô nhíu lại, trực tiếp khóa máy không đoái hoài gì tới người kia, thậm chí cô còn kéo anh vào danh sách chặn. Chờ tan làm, cô phải đi mua sim mới thôi.
Tôn Phi đứng tựa lưng vào một gốc cây to, dáng vẻ mất mát. Anh cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, thử ấn gọi, quả nhiên đã bị chặn. Cô thật sự quyết tâm muốn ly thân với anh, nhưng anh sẽ không đồng ý, cho dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ gì đi nữa cũng phải giữ cô bên mình.
Chiều hôm đó, Hà Tuyên xin phép Lăng Cửu về sớm hơn bình thường. Hắn không hỏi lý do mà đồng ý ngay, còn dặn dò cô hai câu, bảo cô chú ý sức khỏe.
Hà Tuyên mỉm cười, mang theo tâm trạng vui vẻ đi từ cửa sau của công ty ra.
Lúc ấy, Tôn Phi vẫn đang đỗ xe ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cổng trước. Thời gian trôi qua, cho đến khi sắc trời tối dần anh mới tức giận đập mạnh tay vào vô lăng, gân xanh trên trán nổi lên.
Hà Tuyên trốn anh! Anh thậm chí còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô, cả nửa ngày ở nơi này chờ đợi, cuối cùng được cái gì chứ?
Tức giận qua đi, Tôn Phi lái xe trở về nhà. Chờ đợi anh lại là Tôn Mãnh Thiên với khuôn mặt hung thần ác sát, ông hỏi:
“Mày đi đâu cả ngày?”
Tôn Phi rất bực bội, anh đã xử lý mớ rắc rối mà tập đoàn Xuyên Mộc mang đến, ông còn muốn gì nữa? Chuyện của Hà Tuyên còn chưa giải quyết xong, bây giờ anh thật sự không có tâm trạng nói chuyện với cha mình.
Thấy Tôn Phi im lặng, người đàn ông trung niên ngồi trên sofa chụp được điều khiển tivi liền ném qua. Anh nhanh tay đỡ lấy, không mặc kệ ông nữa, chỉ nghe ông to tiếng:
“Thằng ngu, mày nghe không hiểu tao nói gì à? Chẳng phải con nhóc đó muốn ly hôn sao? Ly hôn đi, ký giấy rồi để nó cút nhanh một chút.”
Thở hổn hển vài hơi, Tôn Mãnh Thiên lại hỏi:
“Quanh mày thiếu gì đàn bà hả?”
“Không thiếu, nhưng tôi không cần đàn bà, tôi chỉ cần cô ấy.”
“Ha, mày là cái loại đàn ông gì chẳng lẽ tao không biết sao? Mày cưới Hà Tuyên vì ai mày quên rồi hả? Nói ra mấy lời này thật buồn nôn.”
Sắc mặt Tôn Phi cực kỳ kém, hắn không thích ai nhắc đến quá khứ kia của hắn!
“Tao hỏi mày một câu, nếu Trang Thùy Dư trở lại, mày sẽ chọn ai, chọn con vợ của mày hay Trang tiểu thư?”
“Câm miệng!” Tôn Phi tức giận ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà khiến nó vỡ tan tành. “Tôi nhịn ông đủ rồi đấy, Tôn Mãnh Thiên, nếu ông còn tiếp tục khiêu khích tôi thì…”
Tôn Mãnh Thiên cũng rất bất ngờ khi Tôn Phi chống đối mình, chỉ là ông nắm thóp được thằng con này, ông biết rõ thứ gì có thể khiến nó động tâm. Ông nói:
“Trang Thùy Dư còn sống, hơn nữa sắp trở về rồi.”