Người Mà Anh Thật Sự Yêu - Chương 10

Tác giả: Nhược Mộng

Ba ngày sau đó, Hà Tuyên chuẩn bị xuất viện nhưng Tôn Phi không hề đến thăm cô. Anh nói sẽ quay lại nhưng lời của người đàn ông tệ bạc ấy sao có thể tin chứ?
“Vậy cũng tốt, anh ta đi cùng người phụ nữ kia, mình có thể được giải thoát.” Cô tự nhủ rồi đặt lên bụng sờ hai cái. Đứa trẻ này cô sẽ tự nuôi!
Ông bà Hà ban đầu cũng rất sốc khi biết con gái mang thai, trước đó cô chưa hề nói với họ, chỉ bảo rằng Tôn Phi yêu người khác và lừa dối cô.
Sau khi trở về, bà Hà khuyên bảo Hà Tuyên:
“Mẹ biết con đang rất giận Tôn Phi, chỉ là đứa nhỏ không thể không có cha, con đã suy xét kỹ chưa?”
Trong hôn nhân đâu phải chỉ tồn tại ngọt ngào, hạnh phúc. Bản thân bà và chồng cũng không ít lần cãi vã, thậm chí còn suýt đánh nhau, ly hôn, nhưng rồi họ vẫn làm hóa, nhẫn nhịn để tiếp tục chung sống. Đương nhiên không phải người nào cũng lựa chọn như bà, Hà Tuyên là một trong số đó.
“Quan điểm của con rất rõ ràng, những việc khác con tha thứ được, riêng chuyện anh ta vẫn nhớ thương người cũ thì không.”
Cô nghi ngờ mấy hôm nay Tôn Phi mất tích là vì đi gặp người phụ nữ kia, nghĩ tới đây thôi, trong lòng cô dâng lên một nỗi căm hận, tủi nhục chưa từng có.
Thấy con gái đã quyết, bà Hà liền gật đầu xem như chưa nói gì. Bà chỉ thử hỏi, muốn làm thế nào thì là quyền của cô.
…Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tôn thị, trên bàn làm việc của ông Tôn bày đủ các loại giấy tờ, báo cáo.
Ông ta cầm lấy gạt tàn trên bàn ném mạnh về phía Tôn Phi, anh không hề né tránh, trực tiếp bị đập ra một lỗ máu.
“Mày biết khoảng thời gian này sản nghiệp công ty gặp vấn đề, vậy mà bỏ bê công việc chạy theo con nhỏ kia, mày điên rồi à? Nếu không phải tao kịp thời trở lại, mày định mặc kệ luôn phải không?”
“Ba, cô ấy là con dâu của ba.” Tôn Phi đứng thẳng lưng, một bên mắt nhắm lại, máu từ trên trán chảy dọc xuống dính vào mắt anh, trông dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Tôn Mãnh Thiên tức giận mắng:
“Trước đây tao đã không muốn mày cưới nó, mày còn cố chấp! Mày nói xem nó giống Trang Thùy Dư ở điểm nào? Hả?”
“Ba đừng nhắc đến cô ấy!” Tôn Phi nhíu mày.
Cô ấy trong lời của anh chính là Trang Thùy Dư, người phụ nữ trong bức ảnh anh cất giấu bao lâu nay.
Trước đây bọn họ cũng được xem như thanh mai trúc mã, Trang Thùy Dư vừa xinh đẹp vừa cao quý, giống một đứa sen thuần khiết mà bất kỳ một người đàn ông nào cũng muốn hái. Lúc ở trường cô ấy đã được trao tặng danh hiệu mối tình đầu quốc dân, Tôn Phi cùng cô ấy còn hẹn khi nào lớn sẽ trở thành vợ chồng.
Đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trang Thùy Dư được gia đình đưa ra nước ngoài trị bệnh. Nghe nói trong người cô có khối u ác tính, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Từ đó về sau, Tôn Phi không thể liên lạc cho cô được nữa.
Tôn Mãnh Thiên cũng rất thích Trang Thùy Dư, trước đây luôn miệng gọi cô là con dâu tương lai, cho đến khi biến cố xảy ra, ông vẫn còn chưa tin được.
Thời gian sau đó, Tôn Phi không liên lạc được cho Trang gia. Anh đau khổ, dằn vặt, cuối cùng lại đi nước ngoài học tập, muốn trốn tránh sự thật thì vô tình gặp được Hà Tuyên có vẻ ngoài khá giống với Trang Thùy Dư, kế tiếp là liều mạng theo đuổi.
Tôn Phi rũ mi mắt, chỉ nghe ông Tôn nói:
“Không làm xong những thứ này thì đừng hòng rời khỏi công ty nửa bước.”
Ông đập một xấp tài liệu lên bàn, nổi giận rời khỏi phòng làm việc.
Tôn Phi không có cách nào, anh tìm khăn giấy qua loa lau vết thương trên trán, xử lý vết máu rồi ngồi xuống, bắt đầu vùi mình vào công việc.
Vốn nghĩ chỉ cần anh tranh thủ thời gian thì sẽ xong nhanh thôi, nào ngờ bên phía tập đoàn Xuyên Mộc gây rắc rối, áp lực ngày càng lớn khiến anh gần như quên mất thời gian.
Chờ đến khi trở về nhà, Tôn Phi đã biến thành một người đàn ông râu ria lởm chởm, hai mắt hằn đầy tơ máu. Anh tắm rửa rồi định bụng đến bệnh viện thăm Hà Tuyên, lúc ấy mới biết cô đã xuất viện.
Tôn Phi đành phải tìm đến nhà cô, mang theo mấy túi quà và đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi.
Người ra mở cửa là bà Hà, trước đây mỗi lần thấy con rể bà đều vui vẻ niềm nở, vậy mà giờ phút này chỉ cho anh một ánh mắt ghét bỏ:
“Tìm ai?”
“Con… tìm Hà Tuyên.” Tôn Phi mím mím môi.
“Không có ở đây.”
“Không có?”
Phản ứng đầu tiên của Tôn Phi là cô ấy bỏ trốn, nhưng lại nghe bà Hà nói tiếp:
“Con bé đang làm việc ở tập đoàn Xuyên Mộc rồi, sau này cậu không cần tới nữa đâu. Cậu không muốn ly hôn chứ gì? Cũng được, xem như cậu và con bé ly thân đi. Đừng đến làm phiền gia đình chúng tôi.”
Bây giờ gia đình họ có chỗ dựa là tập đoàn Xuyên Mộc, không cần phải sợ hãi đối với Tôn Phi nữa.
Cả người Tôn Phi cứng nhắc, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy cửa đóng sầm lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc