Hà Tuyên đè chặt bụng, cả người không ngừng run rẩy, chẳng nói được một lời nào nữa. Nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ liều mạng với anh!
“Em đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.” Tôn Phi thấy cô đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch liền vội vàng ôm cô lên.
Lăng Cửu bị đè đánh một trận cũng đúng lúc lồm cồm bò dậy, hắn lo lắng tiến tới nhưng Tôn Phi đã nhanh tay đóng mạnh cửa xe lại, đạp chân ga chạy đi.
Không có thời gian so đo, Lăng Cửu chạy về phía đỗ xe của mình rồi đuổi theo.
Trên đường, Lăng Cửu sờ gò má sưng đỏ rồi nghiến răng mắng:
“Tên khốn này!”
Đánh đau thật! Nếu không phải Hà Tuyên kịp thời chạy tới kéo tay Tôn Phi lại thì khả năng ngày hôm nay hắn sẽ phải nhập viện.
…
Hà Tuyên nằm trên giường bệnh khép hờ mắt, bác sĩ ở bên cạnh đang nói chuyện với Tôn Phi.
Giọng điệu bác sĩ mang theo vài phần trách cứ:
“Vợ cậu gần đây chịu quá nhiều kích thích, thiếu dinh dưỡng, cậu làm chồng nên trông chừng cô ấy cẩn thận một chút. Nếu còn động thai thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể cô ấy.”
Chuyện đứa trẻ lúc này muốn giấu cũng không được nữa, khuôn mặt tuấn tú của Tôn Phi tối sầm lại:
“Cô ấy mang thai?”
“Hơn hai tháng rồi, cậu… không biết sao?” Bác sĩ nhíu mày nhìn những dấu vết trên người Tôn Phi.
Gò má người đàn ông sưng tấy, khóe môi bị dập, trên cánh tay càng là đáng sợ hơn, một dấu răng thật sâu vẫn còn đang chảy máu đầm đìa, máu tươi chảy dọc theo cánh tay xuống.
Ông nhắc nhở:
“Tay cậu bị thương cũng nghiêm trọng đấy.”
Từ lúc người đàn ông này đưa vợ đến bệnh viện vẫn luôn lo lắng ở một bên nhìn chằm chằm, không thèm quan tâm tới bản thân.
Tôn Phi bấy giờ đã cứng đờ khi nghe những lời mà bác sĩ nói, trong lòng đột nhiên thấy đau, đau đến mức anh không thở được. Hai tháng rồi sao? Nếu mang thai hai tháng thì chắc hẳn Hà Tuyên cũng biết, nhưng vẫn giấu anh đến tận giờ này.
Nếu không phải vô tình khiến cô bị động thai, vậy cô định làm gì với đứa trẻ? Tôn Phi bỗng thấy sợ hãi khi nhớ tới việc Hà Tuyên muốn ly hôn, cô sẽ bỏ nó sao?
Bác sĩ đang định bảo Tôn Phi ra ngoài đi băng bó vết thương thì nhìn thấy anh ta đỏ mắt đi tới bên giường, lên tiếng chất vấn vợ mình:
“Tại sao? Sao em mang thai mà không nói với anh?”
“Nói cho anh làm gì?” Hà Tuyên lạnh nhạt.
Trước khi trở về nhà mẹ đẻ thì cô đã cảm giác được cái thai có chút không đúng, cô vốn định sau khi nói chuyện với Lăng Cửu xong sẽ đến bệnh viện khám xem sao, kết quả là người đàn ông này xuất hiện rồi phát điên ở trước cửa nhà cô.
Tôn Phi cực kỳ khó chịu trước ánh mắt như nhìn người dưng kia của cô, anh siết chặt nắm đấm, muốn làm cho rõ ràng chuyện này. Đúng lúc đó điện thoại lại rung lên, anh không bắt máy mà vẫn nói chuyện với Hà Tuyên:
“Anh là chồng của em, đứa trẻ là con của anh, sao em không nói với anh chứ?”
“Nó không phải con anh.” Hà Tuyên phủ nhận. “Tôi cũng sắp không còn là vợ anh nữa rồi.”
“Em…”
Gân xanh trên trán Tôn Phi giật giật, anh hít sâu mấy hơi, nhớ tới cô không thể chịu được kích thích liền hạ giọng:
“Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được không?”
“Tôi đang rất bình tĩnh.”
Cô gái nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, như thể cô không muốn nhìn anh thêm bất kỳ giây nào nữa.
Tôn Phi áy náy cúi đầu nhìn cô:
“Xin lỗi, anh không biết là em đang mang thai.”
Khóe môi Hà Tuyên hơi cong lên, nở nụ cười châm biếm và chế giễu.
“Anh đang cảm thấy có lỗi vì đã đẩy tôi khi tôi mang thai à? Vậy nếu trong bụng tôi không có đứa trẻ thì sao? Lúc đó anh liền có thể ngang ngược, đối xử với tôi như một thứ đồ chơi?”
“Anh không có ý đó…” Tôn Phi lần đầu tiên cảm thấy bối rối không biết phải nói thế nào với cô vợ vẫn luôn ngoan ngoãn của mình.
Ánh mắt Hà Tuyên khác trước, rất khác, sâu thẳm trong đôi con ngươi đen láy kia là sự căm ghét, không còn sự trìu mến nữa.
Điện thoại Tôn Phi lại reo lên, anh nhìn qua cái tên trên đó xong liền nhíu mày rồi tắt đi, khẽ nói:
“Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ quay lại, chúng ta cần phải giải quyết hiểu lầm.”
Hà Tuyên lười phản ứng với anh, không hề đáp lời, vốn chẳng có gì là hiểu lầm cả.
Bác sĩ ngượng ngùng nhưng cảm thấy hơi lo lắng nên vẫn trông chừng hai vợ chồng này, ông đang nghĩ đây có thể là bạo lực gia đình.
Tôn Phi mím chặt môi, đi tới bên cạnh Hà Tuyên rồi vươn tay ra nắm lấy tay cô.
“Anh có chút chuyện, làm xong anh sẽ tới thăm em.”
Cảm giác được sự ᴆụng chạm của anh, Hà Tuyên bực bội rụt tay về.
Tôn Phi chỉ có thể nén tiếng thở dài trong lòng, mang theo vết thương vẫn còn chảy máu trên tay rời khỏi bệnh viện. Lúc đó Hà Tuyên cắn rất mạnh, anh đều nhìn ra được cô chẳng hề do dự.
Đôi mắt vô hồn của Hà Tuyên nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, cô giả vờ vô tâm vô tình nhưng mà cú điện thoại vừa rồi vẫn làm cô phiền lòng, có lẽ… lại là người phụ nữ kia.