Người Mà Anh Thật Sự Yêu - Chương 07

Tác giả: Nhược Mộng

“Tôi và em ăn ngủ với nhau hơn hai năm, bây giờ em dám nói rằng không quen biết tôi à?” Giọng của Tôn Phi nặng nề, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hà Tuyên.
Nghe thấy những lời này, Lăng Cửu không hề ngạc nhiên chút nào, có lẽ anh đã sớm biết chuyện Hà Tuyên gả cho người đàn ông bên cạnh, cũng đoán được bọn họ đang cãi nhau.
Hà Tuyên siết chặt nắm đấm, phòng tuyến kiên cường mà cô dựng lên trong lòng không ngừng tan vỡ, trái tim đau nhức. Cô run run lên tiếng:
“Trong suy nghĩ của anh, người sống chung với anh suốt quãng thời gian qua chỉ sợ không phải tôi đâu, đúng không? Vì vậy, xin anh hãy buông tha cho tôi.”
Nói rồi cô đưa tay đẩy cửa, ra hiệu cho Lăng Cửu vào trong và nói:
“Xin lỗi vì để anh nhìn thấy những chuyện như vậy, anh vào đi.”
Lăng Cửu chậm chạp không nhúc nhích mà là nhìn về phía Tôn Phi, ánh mắt dò xét quét tới quét lui trên người anh.
Bị vợ xem như người xa lạ mà đối đãi, Tôn Phi vốn cực kỳ không thoải mái còn gặp phải sự khiêu khích của Lăng Cửu, anh tức giận bước tới trước kéo tay Hà Tuyên, giữ chặt lấy cô, dùng sức đến nỗi cô đau đớn mà kêu lên.
“Á! Anh buông tay!”
Trước đó Hà Tuyên bị trói bằng cà vạt, lúc về nhà phần cổ tay vẫn còn hiện vệt đỏ ửng, bây giờ Tôn Phi lại còn siết trúng chỗ đau của cô, cô đương nhiên khó mà chịu được!
Tôn Phi không hề quan tâm tới sự phản kháng nhỏ bé kia, anh kéo mạnh Hà Tuyên về phía mình, sau đó vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ rồi nói:
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, Hà Tuyên, đừng giẫm lên ranh giới trong lòng tôi.”
Động tác của Tôn Phi cực kỳ nhanh, chờ đến khi Lăng Cửu phản ứng lại thì Hà Tuyên đã cách hắn năm bảy bước chân. Hắn nhìn ra được cô không tình nguyện, cho dù Tôn Phi là chồng cô thì cũng không thể ép uổng cô như thế!
Lăng Cửu sải bước đuổi theo, một phen túm được cổ tay của Hà Tuyên, dùng sức giữ cô lại.
Hai người đàn ông đều có dáng người cao lớn, Hà Tuyên bị kẹp ở giữa liền lộ rõ sự nhỏ bé, yếu ớt. Cô cắn chặt răng chịu đựng cảm giác đau đớn truyền tới từ bên eo và cổ tay. Nếu phải chọn một thì cô muốn đi cùng Lăng Cửu hơn!
“Cút!” Sắc mặt Tôn Phi âm trầm đến mức như muốn Gi*t người, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!
“Anh làm cô ấy đau.” Lăng Cửu không phải kiểu người sẽ nhượng bộ chỉ vì thân phận của đối phương.
Hà Tuyên dùng một tay đánh mạnh vào lưng của Tôn Phi, cố gắng đẩy anh ra:
“Tôi không muốn đi với anh, anh mới là người phải cút khỏi đây!”
Cô càng nói như vậy càng khiến Tôn Phi тһô Ьạᴏ hơn, anh trực tiếp vung chân lên, đạp mạnh về phía Lăng Cửu.
Mẹ nó, vợ của anh, làm gì đến phiên thằng đàn ông khác chạm tay vào! Từ trước đến giờ chưa từng có ai cả gan chống đối anh như thế, Hà Tuyên là người phụ nữ anh chọn, anh có thể bao dung với cô, nhưng mà Lăng Cửu thì không giống.
Ông nội của Tôn Phi xuất thân từ quân đội, vì vậy con cháu trong nhà đều từng được huấn luyện khi lên sáu tuổi, thân thủ của anh vô cùng tốt, cũng rất khỏe.
Lăng Cửu phản ứng cực nhanh, chỉ là lúc nghiêng mình tránh đi thì cũng vô tình tụt tay, để Hà Tuyên bị Tôn Phi ôm vào trong lòng lần nữa.
“Nếu anh còn không buông cô ấy ra, tôi sẽ gọi cảnh sát.” Lăng Cửu nhíu mày.
“Tôi là chồng của cô ấy, chỉ cãi nhau một chút thôi, cậu nghĩ cảnh sát sẽ giải quyết sao? Cậu lấy tư cách gì mà muốn đưa cô ấy đi?” Tôn Phi chẳng hề sợ hãi.
Nghe tới đây, đáy lòng Hà Tuyên vô cùng khinh thường anh, cô cười nhạt mà nói:
“Ngoài dùng bạo lực ép buộc người khác ra thì anh có chỗ nào tốt? Còn dám tự nhận là chồng tôi sao? Tôi không cần loại người…”
Lúc cô đang mắng hăng say, Tôn Phi đột nhiên nghiêng người hôn lên cô, ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lăng Cửu!
“Ưm…” Hà Tuyên chán ghét cái sự bá đạo không nói lý này của anh, nghiêng về sau muốn tránh. Chẳng lẽ ngày hôm đó cô cắn anh đến chảy máu mà anh vẫn chưa rút kinh nghiệm ư?
Không, cô không muốn chật vật và xấu hổ trước mặt người quen cũ như thế này! Hai mắt Hà Tuyên đỏ bừng, trên môi bị người đàn ông kia hung hăng liếm ʍúŧ một hồi, tê rần, cô dùng sức định cắn anh.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Tôn Phi từng trải nên biết cô sẽ phản kháng như vậy, lập tức đưa tay Ϧóþ chặt hai gò má cô.
Khóe môi mỏng tà ác của Tôn Phi cong lên:
“Để em cắn một lần là đủ rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc