“Phụt.” Hà Tuyên phun đống máu trong miệng về phía Tôn Phi, tức giận nói: “Anh đi mà tìm người phụ nữ kia, đừng dùng cái miệng dơ bẩn đó hôn tôi!”
“Không muốn tôi hôn em? Chê bẩn? Vậy thì tôi càng hôn!”
Toàn thân Tôn Phi tản ra hơi lạnh, ánh mắt âm trầm. Anh không hề quan tâm vết máu trên đầu lưỡi, bên môi và trước иgự¢, làm như không thấy mà bước tới bên cạnh Hà Tuyên.
Hà Tuyên mới lồm cồm bò dậy từ sofa đã bị người đàn ông kia ôm ngang eo, cô sợ hãi hét lên:
“Buông tôi ra! Anh là đồ điên! Tôi không muốn sống với anh nữa!”
Mặc kệ những lời la hét của Hà Tuyên, Tôn Phi hơi dùng sức đã dễ dàng bế cô lên. Bởi vì lo lắng nếu ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên Hà Tuyên không dám giãy nữa, theo bản năng bám chặt lấy cổ anh.
Tôn Phi ôm cô về phía phòng ngủ, một chân đá cửa rồi đi vào, cả quá trình này Hà Tuyên luôn mắng anh, xoay qua xoay lại vẫn là thằng khốn, chó ch.ết, tồi tệ. Cô sinh ra trong một gia đình gia giáo, rất ít khi chửi thề, cô không biết dùng từ nào hình dung người đàn ông bên cạnh.
Anh vừa đặt Hà Tuyên xuống giường thì cô lập tức lăn một vòng sang bên kia, tìm cơ hội chạy trốn.
“Hà Tuyên.” Tôn Phi đột nhiên gọi tên cô, giọng vô cùng bình thản nhưng lại có sức nặng khiến cô cứng ngắc. “Em có biết cha em đang mắc bao nhiêu nợ không?”
Đôi bàn chân trần trắng nõn của Hà Tuyên giẫm trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu ngón chân hơi co lại, cô xoay người liếc về phía anh.
Gần đây Hà Tuyên không liên lạc được với cha mẹ đẻ, nhất thời cảm thấy bất an. Cha mẹ cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô run run hỏi:
“Anh nói vậy là sao? Anh giấu tôi chuyện gì?”
Bình thường mấy việc trong nhà đều do Tôn Phi chịu trách nhiệm, thỉnh thoảng có một vài chuyện hay ho bên ngoài đều là do anh kể lại cho cô biết.
Cô bị người đàn ông này chăm sóc vô cùng kỹ, quản cũng chặt, không để cô ra ngoài làm cái gì một mình cả, chủ động đưa đón, thậm chí vì như vậy mà Hà Tuyên dần mất hết bạn bè. Ban đầu cô cho rằng anh vì yêu thương cô mới làm thế, nhưng nghĩ lại, anh chỉ muốn giám sát cô, biến cô thành của riêng mà thôi.
Sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hà Tuyên, cô bắt đầu thấy sợ hãi con người anh.
Tôn Phi thấy cô dừng lại thì mở tủ cạnh giường ra, tìm lấy một cái cà vạt, châm chọc mà nói:
“Ông ấy giấu cũng kỹ thật nhỉ? Gia đình em sắp phá sản, nếu không phải nhờ tôi thì hiện tại cha mẹ em đã ra đường ở rồi. Em nói xem, nếu bây giờ em chọc giận tôi sẽ có kết quả gì?”
“Ngoài uy Hi*p tôi ra thì anh còn làm gì được nữa? Vừa đê tiện hèn hạ vừa bỉ ổi, anh chỉ muốn xác thịt của tôi, vì tôi giống người phụ nữ kia thôi nhỉ?”
Những lời nói của cô như từng nhát da.o ghim thẳng vào tim Tôn Phi, anh sững người trong chốc lát, cũng không phủ nhận mà từ từ tiến tới.
Hà Tuyên bất lực, cô biết lúc này nếu mình còn tiếp tục giãy giụa thì cha mẹ cô sẽ gặp rắc rối. Ít nhất trước khi đảm bảo được an toàn cho họ, cô không thể làm trái ý của Tôn Phi.
Cái dáng vẻ buông xuôi mặc người trêu chọc kia của Hà Tuyên làm nhức mắt Tôn Phi, anh chẳng còn chút hứng thú gì nữa, nhưng anh vẫn trói Hà Tuyên lại để đảm bảo rằng cô không rời khỏi anh.
Cổ tay bị siết chặt đến nỗi đau đớn, Hà Tuyên nhíu chặt mày.
Đúng lúc ấy, Tôn Phi có điện thoại, từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói có chút kinh hỉ của bạn anh.
“Tôn ca, anh biết em vừa nhìn thấy ai không?”
Hà Tuyên như một con rối gỗ nằm ngồi trên giường, nghe thấy Tôn Phi kinh ngạc nói to:
“Ở đâu? Cậu nhìn thấy cô ấy ở đâu?”
Vào thời khắc Tôn Phi vội vàng rời khỏi căn phòng ấy, trái tim của Hà Tuyên như bị ai xé nát thành từng mảnh, máu chảy đầm đìa. Cô khó khăn hô hấp, trong lòng như hiểu rõ tất cả.
Hà Tuyên chờ cho đến khi tiếng xe bên ngoài nhỏ dần rồi biến mất hẳn mới nhúc nhích, cô khó khăn trở mình, mất hơn mười phút lăn lộn, đầu dầy mồ hôi thì điện thoại trong túi áo cuối cùng cũng rơi ra.
Nếu Tôn Phi đi rồi, người phụ nữ kia cũng trở lại thì cô không cần ở đây nữa.