Người Mà Anh Thật Sự Yêu - Chương 03

Tác giả: Nhược Mộng

"Không có chuyện tôi đồng ý ly hôn, em thử bước một chân ra khỏi nhà xem tôi sẽ làm gì Hà gia." Giọng anh lạnh lùng vang lên.
Môi Hà Tuyên run run:
"Anh muốn làm gì?"
Tôn Phi xuất thân từ một danh gia vọng tộc, trước kia cô không tìm hiểu kỹ, cô cứ nghĩ mình đã đủ giàu, sau này cưới anh mới biết thì ra thân phận hai người chênh lệch như trời với đất. Chỉ cần anh muốn thì có thể làm gia đình cô phá sản bất kỳ lúc nào!
"Em còn muốn về nhà mẹ đẻ không?"
"Anh đừng uy Hi*p tôi." Sắc mặt Hà Tuyên cực kém.
Anh vì một bức ảnh của người phụ nữ kia mà tát cô, bây giờ chỉ cần nhìn mặt anh cô liền cảm thấy khó chịu. Cô không thích bị đem ra làm vật thay thế, rất buồn nôn.
Vốn không yêu cô, vậy mà bây giờ cô muốn rời khỏi nơi này anh lại đe dọa cô, không cho cô đi là sao chứ?
"Tôi không chỉ uy Hi*p thôi đâu, em biết tôi có năng lực này mà."
Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, vì vừa hoạt động xong nên có chút mồ hôi trên trán, vậy nhưng mặt anh không chút cảm xúc nào, giống như một khối băng.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú không một tì vết của anh, lòng Hà Tuyên nổi lên sóng to gió lớn. Cô bị mù hay sao mà khi đó cảm thấy anh đẹp trai, tốt tính, người đàn ông này ẩn giấu thật sâu, đằng sau dáng vẻ ấm áp bình thường là trái tim băng giá.
Anh cười ngọt ngào với cô, dịu dàng săn sóc cho cô, không có việc gì liền mua quà dỗ cô vui vẻ, là một người chồng mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn có.
Trước kia cô rất tự hào với bạn bè, nhưng mà bây giờ cô không muốn ở cùng anh nữa.
Hai mắt Hà Tuyên dần đỏ lên:
"Anh muốn để tôi hận anh đến ch.ết phải không? Tại sao giữ tôi lại? Anh không định đi tìm người phụ nữ kia sao?"
Chân mày Tôn Phi nhíu chặt vào nhau, đương nhiên anh từng tìm kiếm nhưng không tìm được!
Hà Tuyên đấu tranh một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, cô giật lấy vali rồi nói:
"Mặc kệ anh. Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa."
Lúc giận lên cô cũng không suy tính được quá nhiều, cất bước rời đi, giữa chừng lại bị một cánh tay vươn ra ôm eo kéo về.
Hà Tuyên giãy giụa:
"Buông tay! Mẹ nó, anh điên rồi à?"
"Ừ, tôi điên, vậy nên đừng chọc một người điên."
Người đàn ông mạnh bạo ôm chặt lấy cô, dùng lực đè cô ngã ra sofa. Hà Tuyên kinh hồn bạt vía nằm dưới thân anh, gồng mình muốn thoát khỏi anh. Đáng tiếc hai tay bị đè chặt trên đỉnh đầu, cô chỉ có thể mắng anh:
"Chó ch.ết! Anh là một thằng khốn! Đừng chạm vào tôi!"
"Thì ra em không hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài."
Đôi đồng tử đen láy của Tôn Phi thoáng qua một tia nguy hiểm, anh cúi xuống, đột nhiên hôn lên môi cô, chặn những lời mắng chửi liên miên lại.
Hà Tuyên bị nụ hôn cuồng bạo kia làm đau, cô cảm giác cánh môi dưới bị ngậm ʍúŧ không chút lưu tình. Hơi thở nam tính tràn ngập khoan mũi, cô khó khăn hô hấp giữa những lần hôn sâu của anh.
"Ư…" Hà Tuyên lắc đầu sang trái rồi sang phải, muốn né xa anh.
Tôn Phi dùng một tay chế trụ hai tay của cô, tay còn lại Ϧóþ cằm cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng rồi Lเế๓ láק.
Toàn thân Hà Tuyên run rẩy, cảm giác buồn nôn dữ dội một lần nữa xuất hiện. Cô bất chấp tất cả mà cắn thật mạnh vào lưỡi của Tôn Phi, vị mằn mặn tanh tưởi ngay lập tức làm cả hai người dừng lại động tác.
Đầu lưỡi Tôn Phi đau đớn tê dại, lúc ngẩng đầu lên, khóe môi anh dính máu tươi càng thêm mị hoặc. Anh dùng tay chạm nhẹ vào vệt đỏ kia, ánh mắt như muốn đóng băng Hà Tuyên.
"Em dám cắn tôi?"
Tôn Phi gằn từng chữ một.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc